Phượng Kinh Thiên

Trác Việt thầm sốt ruột khi chứng kiến hết cô nương này đến cô nương khác, hoặc công khai hoặc âm thầm trổ hết tài nghệ của mình để thu hút ánh mắt của Hoài vương.1Nàng cứ luôn đứng đó nháy mắt ra hiệu với Lữ Thục Viện, nhưng không biết là Lữ Thục Viên đang muốn rút lui hay trong lòng có tính toán khác mà lại ngoảnh mặt làm8ngơ trước ánh mắt nhắc nhở của Trác Việt, nàng dường như đang cúi đầu trầm mặc.

Ngay khi mắt của Trác Việt sắp nháy đến co giật, lông mày cũng nhíu thành một đường thẳng, thì2Lữ Thục Viện cuối cùng cũng đã có hành động, nàng ta chậm rãi ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt trong sáng, rung động lòng người.

Trác Việt thầm thở phào một hơi, theo nàng thấy,4nếu không vì thương yêu dì Thủy thì làm sao Thục Viện lại có thể là người tùy ý để kẻ khác nhào nặn như vậy?

Kỳ thực biện pháp ngày hôm nay không phải của Trác Việt, mà dì Thủy đã nghĩ ra rồi nhờ nương nói với nàng, để nàng nghĩ cách giúp Thục Viện thoát khỏi hành vi súc sinh bán con gái cầu vinh của Lữ đại nhân.

Tuy địa vị của Bình quốc công không tầm thường, nhưng nói cho cùng bây giờ ông ta chỉ là phú quý rảnh rỗi, còn Lữ đại nhân lại là quan viên trong triều, thế nên chỉ cần Lữ đại nhân giữ vững lòng mình, cho dù Bình quốc công ra tay cướp người cũng phải cân nhắc một hai.

Bên này, Trác Việt đang tràn đầy mong chờ hành động của Lữ Thục Viện, thì trên chỗ ngồi chính, Nguyên Vô Ưu cũng đã âm thầm quan sát hai người này rất nhiều lần. Lúc nhìn thấy vị tiểu thư vẫn luôn cúi đầu của Lữ gia cuối cùng cũng ngẩng lên, không thể phủ nhận rằng, trong lòng Nguyên Vô Ưu có đôi chút chờ mong, nàng đang chờ xem vị tiểu thư Lữ gia này sẽ dùng cách gì để mượn gió đây?

Lữ Thục Viện đứng dậy, nâng ly rượu nhạt trên tay khẽ giơ về phía Hoài vương, giọng nói cất cao: “Lữ Thị Thục Viện chúc thọ vương gia phúc thái an khang.”

Không khí vốn đang ấm áp bởi vì Lữ Thục Viện mà dần dần trở nên im lặng.


Những người tham gia yến tiệc đều có suy nghĩ và hành động khác nhau, những người vô tâm với Hoài vương tất nhiên sẽ vắt hết óc để bản thân chỉ bình thường không bắt mắt, tốt nhất là khiêm tốn đến mức người khác chỉ nhìn lướt qua là được.

Mà người có lòng thì sẽ vắt hết óc để thể hiện mặt tốt nhất của bản thân, cố gắng đạt được cảnh giới Hoài vương chỉ cần liếc mắt một lần là không thể quên được.

Tuy vậy, các nàng cũng chỉ dùng những cách hàm súc kín đáo, dù có ý tứ nhưng vẫn không thể hiện thành lời, như thế này đối với hai bên mà nói đều là cách tốt nhất.

Thế nên, khi những mỹ nhân cố gắng để được Hoài vương chú ý mà vẫn không thể thay đổi được vẻ bình thản trên mặt vương gia, thì các nàng tuy có chút tức giận, nhưng nói chung vẫn có thể tự an ủi mình rằng ít nhất không quá mất mặt.

Khi nghe Lữ Thục Viện chúc thọ, sắc mặt Hoài vương vẫn không có chút thay đổi, hắn chỉ khẽ gật đầu với Lữ Thục Viện. Nhưng lúc Hoài vương định lên tiếng, lại bị Lữ Thục Viện giành nói trước một bước.

“Sức khỏe của vương gia không tốt nên không cần làm khó mình, ngài lấy trà thay rượu là được rồi, tiểu nữ tử xin cạn ly này trước để kính ngài!” Vừa dứt lời, nàng lập tức ngửa đầu uống cạn ly rượu trên tay mình.

Trong thời điểm nhạy cảm như hiện tại, thế mà vị tiểu thư của Lữ gia lại dùng cách nói trắng ra như vậy, quả thật là vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Đại sảnh dần dần trở nên yên ắng một cách lạ thường, mọi tầm mắt đều đổ dồn vào Hoài vương.


Nét mặt của Hoài vương vẫn chẳng thay đổi gì cả, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi lạnh nhạt nói: “Lữ cô nương thật có lòng.”

Lữ Thục Viện lại bưng lên ly rượu mà Trác Việt vừa rót đầy cho nàng, tỏ ý với Hoài vương: “Ly rượu này, là thành ý của tiểu nữ tử.” Nói xong, nàng nhanh chóng một ngụm uống hết, sau đó đặt lại ly lên bàn. Trác Việt tiếp tục rót đầy cho nàng.

Không ít người há hốc mồm khi thấy cảnh này.

Vì để cho các cô nương uống nên bữa tiệc hôm nay đã chuẩn bị rượu nhạt, nhưng cho dù là rượu nhạt cũng không cần uống thả cửa như thế chứ? Tuy nhiên... không thể không nói, tiểu thư Lữ gia dùng phương thức bày tỏ độc đáo lại thẳng thắn như vậy, quả thực tốt hơn rất nhiều so với những cách mà các nàng vắt hết óc để nghĩ ra.

Nếu Lữ Thục Viện có ý muốn thể hiện cho thật tốt để được Hoài vương chú ý, vậy nàng đã làm được rồi.

Còn nếu nàng có ý muốn mượn cơ hội hôm nay để trở nên nổi bật, vậy thì, nàng cũng đã thành công rồi.

Lữ Thục Viện lại nâng ly lên lần thứ ba. Lúc này, nàng không vội vã nói chuyện, mà nhìn Hoài vương bằng ánh mắt chuyên chú lẫn nghiêm túc, chậm rãi thốt lên từng câu từng chữ: “Lữ Thị Thục Viện nguyện tự tiến cử bản thân vào phủ để hầu hạ vương gia, làm thê làm thiếp, làm nô làm tỳ, chỉ cần một câu của vương gia.” Sau khi dứt lời, nàng lại ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.


Tất cả mọi người sững sờ, thanh âm kinh ngạc rộ lên bốn phía!

Cố Lăng, Liêu Thanh Vân hơi ngạc nhiên, sau đó cực kỳ ăn ý mà thầm quay sang nhìn Nguyên Vô Ưu trước tiên, lại thấy ánh mắt nàng cũng chứa đựng sự bất ngờ.

Nguyên Vô Ưu thật sự kinh ngạc rồi, nàng không ngờ Lữ Thục Viện sẽ làm như vậy.

Cố An An nhíu mày nhìn tỷ tỷ bên cạnh mình, còn Cố Y Y khẽ buông mắt, nét mặt bình tĩnh.

Lâm Doanh Doanh thì siết chặt chiếc khăn gấm trên tay, môi trong bị chính nàng cắn đến mức đau nhức, trên mặt lại không để lộ ra một chút cảm xúc nào.

Trong tất cả mọi người hôm nay, chỉ có thân phận của nàng là thấp kém nhất, nàng tính toán rất lâu mới quyết định sẽ dùng cách được ăn cả, ngã về không này, lại không ngờ rằng sẽ bị tiểu thư Lữ gia không biết từ đâu xuất hiện kia giành trước một bước.

Rốt cuộc tại sao vị tiểu thư Lữ gia này lại làm như thế?

Tam công chúa Nguyên Tích Trân che giấu sự bất ngờ nơi đáy mắt, sắc mặt nàng bình tĩnh trở lại, sau đó mỉm cười chờ đợi. Thế nhưng, nơi khóe mắt nàng vẫn để ý đến phản ứng của Hoài vương cùng Nguyên Vô Ưu, trong lòng nàng thầm cười khẽ. Khoan nhắc đến rốt cuộc vì lý do gì mà vị tiểu thư Lữ gia này lại làm như vậy, trong lòng nàng chỉ cần nghĩ đến nếu Hoài vương nạp phi, sinh được con nối dòng, vậy thì những gì Nguyên Vô Ưu vắt hết óc mưu tính đều sẽ không còn tồn tại nữa, đến lúc đó, nàng ta cũng chỉ là công chúa có mỗi xuất thân cao quý, nhưng thực chất chẳng có ai để dựa vào.

Thực ra, không chỉ Nguyên Tích Trân đang chú ý đến phản ứng của Hoài vương và Nguyên Vô Ưu, mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều để ý đến phản ứng của hai người này. Trong số đó, người căng thẳng nhất không ai khác ngoài Trác Việt và Lữ Thục Viện, còn có Lâm Doanh Doanh, kế đến là Cố An An đang lo lắng cho Cố Y Y.


Hoài vương dường như cũng đã bị chấn động, một lúc lâu sau mới bình thường trở lại, hắn khẽ nhíu mày, tựa hồ rất khó xử.

Thấy sắc mặt của Hoài vương, Lữ Thục Viện lại giành trước một bước, tiến thẳng lên, quỳ rạp xuống đất nói trong khẩn cầu: “Xin Hoài vương tác thành.”

Kinh thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bình thường thì các tin tức đều cực kỳ nhanh nhạy, hơn nữa những người ở đây đều có mối quan hệ rộng, thế nên họ đều đã từng nghe kể về một vài chuyện riêng tư chỉ có thể ngầm hiểu mà không thể nói ra của các gia tộc quyền quý.

Trong đó, có một tin đồn rằng Bình quốc công nhìn trúng đích nữ của Lữ gia, muốn lấy nàng về làm vợ kế, chỉ có điều, bởi vì Lữ gia vẫn chưa đồng ý chuyện này, tất nhiên bên ngoài vẫn còn đang trong giai đoạn giữ kín không nói ra, nên người biết chuyện không nhiều lắm.

Tuy người biết chuyện không nhiều, nhưng chung quy vẫn có người biết được.

Trong số những người có mặt ngày hôm nay cũng không thiếu người đã biết chuyện này, thế nên khi nhìn tiểu thư Lữ gia như vậy, trong lòng nhiều người cũng sẽ hiểu, để lộ ra vẻ mặt hiển nhiên cùng bùi ngùi.

Mà những người không biết chuyện thì nôn nóng muốn dò hỏi, nhưng lại không tiện hỏi han trong trường hợp này, thế nên trong lòng họ ngứa ngáy như bị mèo cào.

Sắc mặt Hoài vương hơi trầm xuống. Hắn lạnh giọng hỏi ra chuyện mà đa số những người ở đây đều muốn biết: “Tại sao Lữ cô nương lại làm như vậy?”

Lữ Thục Viện đang cúi đầu, bởi vì câu hỏi của Hoài vương mà cả người cứng đờ, nhưng ngay sau đó nàng chậm rãi ngẩng lên, rồi nói một cách kiên quyết: “Bởi vì ta không muốn gả làm vợ kế cho Bình quốc công còn lớn hơn phụ thân của ta một tuổi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui