Lúc này đây, toàn bộ Kinh thành đều xôn xao cả lên bởi vì vào sáng sớm hôm nay, Hoài Vương Phủ đã truyền ra một tin tức lớn khiến ai1nấy đều kinh ngạc: Vô Ưu công chúa sẽ mở cửa Hoài Vương Phủ để tổ chức sinh thần cho Hoài vương vào cuối tháng này, tức hai mươi sáu tháng8chín. Nàng sẽ phát thiệp rộng rãi, mời toàn bộ tiểu thư khuê các chưa xuất giá của các nhà quan lại, vương công quyền quý trong Kinh thành đến Hoài2Vương Phủ làm khách vào ngày hai mươi sáu.
Trong khoảng thời gian ngắn, tin tức Hoài vương muốn nạp phi, nạp thiếp gây chấn động này nhanh chóng truyền khắp các4góc hẻm của Kinh thành với tốc độ chóng mặt, làm cho toàn dân bàn tán sôi nổi.
Cho đến giữa trưa, tại các trà lâu lớn đủ loại ý kiến khác nhau được truyền ra, thậm chí, ngay cả tin đồn rằng Hoài vương bệnh tình nguy kịch, không còn nhiều thời gian nữa nên phải chọn một vương phi để trừ vận xui cũng đã xuất hiện.
Nghe thấy đủ loại tin đồn đặt điều thêu dệt trên phố xá, khiến các cô nương chưa xuất giá nhận được thiệp mời đều cảm thấy hoảng hốt cùng bất an.
Đến buổi chiều, Lâm gia mới nhận được thiệp mời. Lâm phu nhân thầm kinh ngạc trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra, bà vô cùng cung kính tự mình tiễn tiểu thái giám đến đưa thiệp mời ra cửa, sau đó nhíu mày nghĩ ngợi, rồi xoay người đi thẳng đến khuê phòng của Lâm Doanh Doanh.
Vừa đến khuê phòng, Lâm phu nhân đã thấy con gái của mình đang nhìn chăm chú ngoài cửa sổ đến xuất thần, ngay cả bà bước vào cũng không phát hiện ra.
Sau khi ra hiệu cho tỳ nữ hầu hạ trong phòng lui ra ngoài, Lâm phu nhân khẽ thở dài một tiếng: “Doanh Doanh.”
Lâm Doanh Doanh lúc này mới hoàn hồn, vội đứng dậy chào: “Nương, sao người lại đến đây?”
Lâm phu nhân nhíu mày nhìn nàng, sau đó xoay người nhận lấy thiệp mời trên tay ma ma thân tín của bà.
“Đây là... Chẳng lẽ...” Lâm Doanh Doanh nhìn chằm chằm tấm thiệp trên tay của Lâm phu nhân, ánh mắt bỗng bừng sáng, nàng cũng nhận được thiệp mời của Hoài Vương Phủ.
Lâm phu nhân thấy nữ nhi khó nén được kích động, trong lòng thở dài một tiếng. Từ lúc tin đồn giữa Doanh Doanh và Hoài vương xuất hiện trong Kinh thành, bà liền biết Doanh Doanh đã quyết tâm chọn con đường này.
Thế nhưng, con đường này không hề dễ đi. Có lẽ, Hoài vương thật sự có dã tâm, nhưng bệnh tình Hoài vương hết sức nguy kịch cũng là sự thật. Bà có thể hiểu được tham vọng cao ngất, không muốn sống tầm thường của Doanh Doanh, bởi vì năm ấy bà cũng từng như vậy, nhưng đến cuối cùng, bà đã có được những gì?
“Doanh Doanh, con thực sự muốn chọn con đường này sao?” Nếu có thể, bà vẫn mong nàng thay đổi suy nghĩ vì trong lòng bà, nếu Doanh Doanh có thể gả cho Cố Lăng mới là lựa chọn tốt nhất.
Lâm Doanh Doanh rũ mắt nhìn màu sắc và họa tiết mà chỉ những người có thân phận chí tôn vô thượng mới có thể dùng được, bàn tay nàng bất giác vuốt ve tấm thiệp, rồi khẽ cười nói: “Nương à, con đã đi trên con đường này rồi.” Có lẽ những nữ tử khác chỉ hy vọng có thể tìm được phu quân hiền lành, sống cuộc sống gia đình bình thường là đủ, nhưng nàng không giống vậy, cuộc sống gia đình bình thường như thế này không phải điều nàng muốn. Ngay từ nhỏ, nàng đã biết mình muốn gì?
“Nhưng mà...”
“Con biết nương muốn nói gì. Con biết con đường này không hề dễ đi, nếu thua thì không còn cơ hội vươn mình, nhưng nương à, một khi nữ nhi thắng... nữ nhi sẽ có được hết thảy những gì mình muốn.” Lâm Doanh Doanh hướng về bầu trời ngoài cửa sổ, vẻ mặt kiên quyết và dứt khoát.
Thấy nàng như vậy, Lâm phu nhân biết mình có nói gì cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của nàng, trong lòng bà tràn đầy áy náy, Doanh Doanh có suy nghĩ như thế cũng có thể tha thứ về mặt tình cảm, bởi vì nàng rõ ràng thông minh hơn người, nhưng lại do thân phân thấp kém mà không thể tỏa sáng.
“Nếu con đã một mực muốn đi con đường này, nương không còn gì để nói nữa. Thế nhưng Doanh Doanh, con nhất định phải nhớ lấy lời nương dặn, vĩnh viễn đừng xem nhẹ hay đánh giá thấp đối thủ của mình.” Nếu năm ấy bà không quá mức tự phụ, khinh thường đối thủ, thì kẻ thua cuộc cũng sẽ không là bà. Doanh Doanh thật sự giống bà, chẳng qua, điều đáng vui mừng là, khi xưa bởi bà kiêu ngạo đã quá lâu nên khó tránh sẽ tự phụ, còn Doanh Doanh vì có được tính nhẫn nại mà khiêm tốn dịu dàng.
Lâm Doanh Doanh quay đầu lại, vô cùng biết ơn nhìn Lâm phu nhân: “Nương, cảm ơn sự thấu hiểu của người, Doanh Doanh sẽ không khiến người thất vọng.”
Lâm phu nhân đè lại nỗi luyến tiếc và phiền muộn tràn đầy trong lòng mình xuống, bà mỉm cười: “Con là nữ nhi của nương, sao nương có thể không hiểu chứ?”
“Nương, sẽ có một ngày, nữ nhi sẽ khiến những kẻ xem thường người cúi đầu với chúng ta.”
Lâm phu nhân sững sờ, bà rưng rưng khóe mắt, im lặng vỗ nhẹ tay nàng.
...
Hoài Vương Phủ, Hành Vân Uyển.
Trong phòng khách nhỏ, Cố Y Y đang vẽ tranh, còn Cố An An ngồi bên cạnh nhíu chặt mày lại, khó hiểu hỏi: “Tỷ, tỷ nói xem tại sao Hoài vương lại làm như vậy chứ?” Hành động này cũng quá lớn, quá khoa trương, chỉ trong một đêm gần như đã phá vỡ cái nhìn của người đời đối với Hoài vương rồi.
Cố Y Y không để ý đến nàng, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, chốc chốc lại cúi đầu chuyên tâm vẽ tranh, ngoảnh mặt làm ngơ trước sự tồn tại của Cố An An.
Cố An An cũng không tức giận vì Cố Y Y xem nhẹ mình.
Nàng rất hiểu đường tỷ, đường tỷ vẽ tranh không có nghĩa là tỷ ấy không quan tâm, mà là vì tỷ ấy đang tự hỏi, trừ phi đợi đến khi tỷ ấy vẽ xong bức tranh sắc thu này, nếu không thì nàng đừng mơ tỷ ấy sẽ để ý đến mình.
“Chúng ta ở Hoài Vương Phủ đã gần nửa tháng rồi, ngoài ăn chung một bữa, sau đó ngắm trăng với Hoài vương vào ngày đầu tiên ra, thì nửa tháng này, ngay cả bóng dáng của ngài ấy chúng ta cũng chẳng thấy đâu.” Điều này quả thật vượt ngoài dự đoán, nếu không phải Cố An An biết lúc Tam công chúa mới đến Hoài Vương Phủ, ở hai ngày cũng chưa được gặp Hoài vương lần nào, thì các nàng đã nghĩ rằng Hoài vương có khúc mắc với tỷ muội các nàng và Cố gia, nên mới cố ý lạnh nhạt các nàng như vậy.
Cố An An lẩm nhẩm một mình nhưng vẫn chẳng có ai đáp lời, mà nàng cũng hết sức rồi, bèn bưng trà lên chầm chậm uống, đợi đường tỷ vẽ tranh xong.
Nửa canh giờ sau, Cố Y Y mới hoàn thành nét vẽ cuối cùng.
Lúc này, Cố An An đã ngủ gật.
Cố Y Y liếc nhìn nàng rồi âm thầm lắc đầu, sau đó gọi thị nữ vào thu dọn ổn thỏa.
“An An, muội muốn ngủ thì trở về phòng ngủ đi, cẩn thận cảm lạnh đó.”
Cố An An xoa xoa đôi mắt díu lại của mình, nhìn phòng khách đã được thu dọn sạch sẽ, mơ màng hỏi: “Muội ngủ rất lâu rồi à?”
Cố Y Y bưng trách trà ngồi bên cửa sổ, lắc đầu.
Cố An An bĩu môi: “Mỗi khi tỷ bắt đầu vẽ là sẽ đắm chìm trong đó, hỏi tỷ cũng như không.”
Cố Y Y không lên tiếng, nàng lướt mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố An An nằm sấp nửa người trên bàn trà, nói nhỏ: “Tỷ à, tỷ nói xem có khi nào kỳ thực Hoài vương biểu ca vốn dĩ không muốn...” Cố An An không nói tiếp khúc sau, lại đưa ngón trỏ trắng noãn chỉ chỉ lên trên.
“Không được nói bậy.” Cố Y Y lạnh nhạt nhắc nhở một câu, sau đó lại tiếp tục cúi đầu uống trà.
“Nhưng mà... Thôi bỏ đi, dù sao mấy chuyện này cũng không cần chúng ta quan tâm. Vậy bây giờ nói về chuyện liên quan đến tỷ chắc được chứ?” Cố An An uể oải ngồi xuống lại.
Cố Y Y nâng mắt, điềm nhiên liếc nhìn nàng: “Chuyện gì liên quan đến ta?”
“Thế nhưng...” Cố An An nghi hoặc, lẽ nào đường tỷ thật sự chướng mắt Hoài vương?
“An An, thận trọng từ lời nói đến hành động là lời dạy bảo chúng ta được dạy từ nhỏ.” Cố Y Y mỉm cười với Cố An An đang nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu, rồi thong thả nói: “Khi đối mặt với chuyện hoặc vật mà chúng ta không hiểu, không biết, không rõ, chúng ta không cần giả vờ hiểu, mà im lặng đợi chờ, mới là cách đối mặt tốt nhất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...