Phượng Kinh Thiên

Mí mắt Thi Tề khẽ run lên, khom lưng cúi đầu không dám tiếp lời.

“Ta có nằm mơ cũng không ngờ người ta yêu và cũng là người đã dành mười ba năm cuộc đời để yêu ta lại tàn nhẫn đến như vậy. Đợi đến khi ta đã nhìn rõ hết mọi việc mới chợt tỉnh ngộ vì sao ta lại có thể bình an sinh hạ Vô Ưu. Bởi vì ngay từ khi con bé còn đang ở trong bụng ta, người đã biết đó là con gái. Để làm yên lòng ta, yên lòng gia tộc ta, người không thể không đồng ý cho ta sinh hạ Vô Ưu.”

Cơ thể vẫn luôn khom xuống của Thi Tề yên lặng đứng thẳng lên.

Thánh Nguyên hoàng hậu nhìn đứa con gái trong lòng, ánh mắt lại bắt đầu mờ mịt: “Nếu như... Nếu như ta có thể yêu người ít hơn một chút thì sẽ không bị người lừa gạt lâu như vậy, lại nếu như... Nếu như sau khi nhìn rõ được bộ mặt thật của người, ta có thể hận người sâu hơn một chút thì sẽ không vì mềm lòng mà không nỡ hạ độc thủ với người, bằng không cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh cả tộc nhà ta đều bị chém đầu thế này. Sống, Lưu Thị Oánh Hoa là tội nhân của Lưu thị. Chết, Lưu Thị Oánh Hoa không còn mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông.”

“Mẫu hậu...” Nguyên Vô Ưu vừa sợ hãi, vừa bất lực giúp bà lau nước mắt. Mặc dù, nàng không hiểu những lời mẫu hậu nói, nhưng từng chữ của bà nàng đều nhớ kĩ trong lòng.

Lưu Thị Oánh Hoa ôm nàng thật chặt vào lòng, đôi môi xinh đẹp nở một nụ cười thanh thản, dịu dàng nói: “Mẫu hậu rơi vào kết cục ngày hôm nay, hận đến thấu xương. Vô Ưu, nhớ kỹ lời dạy của mẫu hậu. Nếu như con có thể sống tiếp thì sau khi lớn lên đừng yêu. Trái tim người đàn ông là vô tình nhất. Vì yêu mà sinh hận là đau thấu tim nhất. Nếu một khi đã yêu rồi thì đừng hận, bởi vì khi yêu là đã định trước sẽ thua rồi.”

“Hu... mẫu hậu... hu hu...” Nguyên Vô Ưu không nhịn nổi nữa mà òa khóc nức nở.

Thi Tề không mở mắt, mặc dù trong lòng còn có chút không nhẫn tâm, nhưng việc nên làm ông vẫn phải làm: “Người đâu, tiễn công chúa về Vô Ưu cung. Trước khi hoàng thượng hạ lệnh, không cho phép công chúa bước ra cửa cung một bước, càng không cho phép bất cứ người nào đến thăm.”

Mệnh lệnh vừa ban ra, mấy thái giám và cung nữ đứng ở một bên đợi lệnh liền tiến lên phía trước.


Thánh Nguyên hoàng hậu lạnh lùng lườm một cái, uy nghi vô cùng. Đám cung nhân nhất thời đều chần chừ nhìn Thi công công.

Lông mày Thi Tề nhíu lại, lúc ông ta đang muốn nói gì đó thì Thánh Nguyên hoàng hậu lại chủ động buông đứa trẻ trong lòng ra, dịu dàng vỗ tay nàng: “Vô Ưu, về Vô Ưu cung của con đi.”

“Không, mẫu hậu, Vô Ưu muốn ở cùng người, hu hu... Vô Ưu không muốn mẫu hậu chết.” Nguyên Vô Ưu khóc nấc không thành tiếng.

Thánh Nguyên hoàng hậu nhắm mắt lại, hạ quyết tâm đẩy Vô Ưu ra khỏi lòng mình.

“Thả ta ra, thả ta ra. Bản công chúa ra lệnh cho các ngươi thả ta ra... mẫu hậu... mẫu hậu...” Bất kể Nguyên Vô Ưu có đánh mắng chửi bới như thế nào thì những cung nhân đang đứng một bên giữ lấy nàng vẫn kiên quyết đưa nàng ra ngoài. Nàng chỉ có thể cố gắng quay đầu lại, thảm thiết gọi mẫu hậu.

Hai hàng nước mắt lạnh giá chảy xuống từ đôi mắt nhắm nghiền của Thánh Nguyên hoàng hậu. Vô Ưu, hãy để mẫu hậu giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng này trong lòng con, đừng nhìn dáng vẻ sau khi chết của mẫu hậu, nhất định sẽ rất khó coi. Chỉ mong rằng, con vĩnh viễn sẽ không trở thành người phụ nữ đáng thương như mẫu hậu thế này.

Thi Tề phất phất tay, thái giám sau lưng ông ta bưng một chén rượu thưởng từ từ tiến lên trước...

***

Ba ngày sau.


Tại Ngự Thư Phòng ở Thánh Dương cung.

Trong cung điện to lớn, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng lật sách vang lên thì còn lại yên tĩnh không một tiếng động.

Thi Tề vội vàng bước từng bước nhỏ vào điện, nhìn thấy chủ tử ngồi trước bàn đang lật tấu chương trong tay, lời muốn nói đến bên miệng vẫn phải nuốt xuống. Ông bước sang một bên, yên lặng chờ đợi.

Mãi đến khi Khánh Đế gấp cuốn tấu chương lại, ông mới bê tách trà trên tay lên, bước tới nhỏ giọng bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, Vô Ưu cung có chuyện bẩm báo.”

Động tác đưa tay ra cầm tách trà của Khánh Đế chợt đừng lại, hờ hững nói: “Nói.”

Thi Tề khom lưng, đầu cúi thấp: “Cung nhân hầu hạ bên người công chúa đến bẩm báo, Vô Ưu công chúa đã ba ngày nay không ăn cơm, người đã ngất xỉu rồi.”

Thấy trên đỉnh đầu rất lâu không thấy tiếng nói truyền tới, Thi Tề đang chuẩn bị ngước mắt lên thì nghe thấy một giọng nói bình tĩnh, không gợn sóng vang lên. Cái đầu đang muốn ngẩng lên của ông ta lại lập tức cúi xuống.

“Truyền thái y.”


“Vâng.” Thi Tề cung kính đáp lời nhưng lại không vội vàng lui ra luôn mà yên lặng chờ đợi.

Quả nhiên, vẫn giọng nói bình tĩnh, không gợn sóng nhưng lại ban ra mệnh lệnh khiến người ta không thể bình tĩnh nổi: “Sau khi thái y chẩn trị, truyền khẩu dụ của trẫm, đưa Nguyên Vô Ưu vào Nhân Lãnh cung, giam giữ cả đời, không được đặc xá.”

Mí mắt Thi Tề không tự chủ được nhảy lên mấy cái, cung kính đáp lời: “Vâng, nô tài lĩnh chỉ.”

Từ sau khi cả tộc Lưu thị bị chém đầu, tịch thu tài sản, Thánh Nguyên hoàng hậu bị ban rượu độc, quan lại triều đình lẫn phi tần hậu cung đều bị thủ đoạn máu lạnh của vị chủ tử này làm cho khiếp hãi. Cả tộc Lưu thị chiếm hơn một nửa triều đình, Thánh Nguyên hoàng hậu độc sủng hậu cung suốt mười năm không suy cũng đều bị xử lý, huống hồ là bọn họ?

Chủ tử cũng đã trở thành vị đế vương đầu tiên nắm chắc toàn bộ quân quyền và hoàng quyền trong tay kể từ khi nước Đại Nguyên thành lập gần hai trăm năm nay.

***

Lúc Thi Tề chiêu cáo khẩu dụ của Khánh Đế ra thì bên ngoài, bất kể trong triều đình hay trong hậu cung đều không có động tĩnh gì quá lớn. Nhưng sau lưng, ai ai cũng đều tự thấy nguy hiểm, bất kể người có ý đồ hay không có ý đồ cũng đều thu lại hết tính toán của mình, không bao giờ dám làm trái thánh ý nữa.

Đối với thánh dụ dành cho Vô Ưu công chúa, tất cả mọi người đều im như thóc, không ai dám phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Hoàng thượng có thể diệt tộc toàn bộ Lưu thị, ngay cả Thánh Nguyên hoàng hậu đang mang thai cũng bị ban rượu độc, càng huống hồ là Vô Ưu công chúa mang nửa dòng máu Lưu thị này?

Không ban cái chết cho Vô Ưu công chúa cũng là hoàng thượng đã niệm tình trong người nàng có huyết mạch hoàng gia để khai ân rồi.


Mặc dù trong lòng tất cả mọi người đều cho rằng, đối với Vô Ưu công chúa mới bảy tuổi, giam cầm nàng cả đời không được đặc xá còn không bằng ban cho nàng cái chết theo Thánh Nguyên hoàng hậu!

Mọi người đều nghĩ như vậy. Nhưng, không ai dám nói ra.

Lúc Thi Tề dẫn thái y đến Lạc Tâm điện – tẩm điện của Vô Ưu cung thì bên trong không có đốt lò sưởi, hơn nữa cửa sổ lại mở lớn, từng trận gió thổi vào, lạnh buốt đến tận xương. Mở mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy mành cửa đang bị từng cơn gió lạnh gào rít bay phần phật trong gió.

Cách một tầng mành cửa mỏng manh đang bay bay trong gió, có thể thấy rõ hai cung nữ thân cận của Vô Ưu công chúa đang quỳ trước giường khóc lóc.

Thi Tề quay đầu về phía những cung nữ thái giám đứng run bần bật gần cửa sổ, nhẹ giọng quở trách: “Còn không mau đi đóng cửa sổ lại!”

Những cung nhân bên cạnh cũng không kịp suy nghĩ đến công chúa điện hạ bên trong, rất nhanh chóng, bọn họ liền đóng hết các cửa sổ còn đang mở lớn. Thế nhưng, khí lạnh thấu xương bên trong điện cũng không vì đóng chặt các cửa sổ mà trở nên ấm cúng hơn.

Thi công công chỉ bảo họ đi đóng cửa sổ mà không dặn họ phải đốt lò sưởi. Nên trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, tuy Thi công công đưa thái y đến xem bệnh nhưng cũng sẽ không thay đổi được vận mệnh của công chúa, e là đem thái y đến đồng thời cũng mang theo khẩu dụ của hoàng thượng đến.

Sự lạnh lẽo bên trong điện khiến Bùi thái y không cởi chiếc áo choàng dính đầy bông tuyết trên người ra, cứ thế dời bước tiến vào trong.

Ngọc Châu, Ngọc Thúy đứng trước giường công chúa khóc thút thít, nhìn thấy thái y tiến vào vui mừng ra mặt, liền quỳ xuống trước mặt ông ta và liên tục cầu xin: “Xin Bùi thái y cứu lấy công chúa điện hạ của nô tỳ với.”

Kể từ khi được hoàng hậu nương nương phái người đưa nàng về Vô Ưu cung, cả người công chúa luôn trống rỗng vô hồn. Ba ngày nay, nàng chỉ nằm trên giường mà không ăn không uống, cũng không nói câu nào như là quyết tâm muốn chết vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui