Phượng Kinh Thiên

Là ai mưu hại Đại công chúa? Tại vì sao lại muốn mưu hại Đại công chúa cơ chứ?

...

Đêm khuya trong phủ Hoài vương ngoại trừ sự vắng vẻ yên tĩnh ra thì cũng chỉ có vắng vẻ yên tĩnh mà thôi, tuyệt không có bóng người nào.

Trong phòng ngủ, Hoài vương không nằm trên giường mà đang ngồi trước bàn sách, trong tay hắn đang nắm chặt một cuộn giấy.

Đây là bức thư sáng hôm nay Cố thái phi gửi đến. Đây là lần đầu tiên kể từ mười lăm năm trở lại đây, mẫu phi hắn sử dụng mật thám trong Nhân Lãnh Cung để gửi một bức thư từ Nhân Lãnh Cung ra cho hắn, thế mà nội dung trong thư lại không phải thứ hắn hằng mong đợi.

Bất kể Nguyên Vô Ưu rốt cuộc là tự cao hay là tự phụ thì tuổi còn nhỏ mà có thể nói ra những lời như vậy, quả thật cũng khiến lòng người kinh ngạc. Ngay cả đến hắn ta cũng không thể không thừa nhận, Nguyên Vô Ưu quả thật đã khiến hắn nảy sinh lòng hiếu kì mãnh liệt. Nguyên Vô Ưu rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám ngông cuồng ngạo mạn như vậy, dám nói rằng muốn giúp hắn đấu với người kia cơ chứ!

“Lý tổng quản, không hay rồi...” một tên người hầu vội vàng cuống quýt chạy vào, đánh thức Tiểu Lý Tử đang ngồi ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế ngoài phòng.

Tiểu Lý Tử xoa trán không vui, tức giận trừng mắt nhìn kẻ mới đến, ngón tay đặt lên môi nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng. Hắn nghiêng tai lắng nghe, bên trong thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ho, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm trở lại.

Giọng nói hắn hạ đến mức thấp nhất mà quở trách: “Không cần mạng nữa sao. Quấy nhiễu đến vương gia, ta sẽ cho ngươi một trận để xem sau này ngươi còn dám kích động quá như thế nữa không. Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?”


Người hầu nhớ lại tin tức vừa mới nghe được bên ngoài, sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng chụm hai tay lại thì thầm bên tai hắn vài câu. Tiểu Lý Tử nghe thấy vẻ mặt cũng thay đổi theo: “Chuyện này là thật sao? Hỏa hoạn xảy ra vào lúc nào?”

Tên hầu gật đầu thật mạnh: “Nô tài nghe thấy tin đó xong còn đặc biệt chạy đi nghe ngóng. Nghe nói là khoảng chừng giờ Hợi một khắc, trong cung lửa cuồn cuộn ngất trời, mãi đến tận giờ Tý mới dập được hết lửa.”

Tiểu Lý Tử liếc mắt nhìn trong phòng vẫn đang đóng chặt. Hắn nghĩ ngợi một lát rồi phất tay: “Ngươi lui ra trước đi.”

Tiểu Lý Tử chỉnh đốn lại quần áo rồi bước đến trước cửa, gõ nhè nhẹ: “Vương gia, nô tài có chuyện bẩm báo.”

Qua một lúc sau mới nghe thấy Hoài vương lên tiếng: “Vào đi.”

Vội vội vàng vàng bước đến bên cạnh Hoài vương, Tiểu Lý Tử cúi thấp người nói: “Vương gia, Nguyệt Thanh Cung cháy lớn, thế lửa hung dữ, Nguyệt Thanh Cung đều hóa thành tro tàn. Đại công chúa và tất cả cung nhân đều không thể chạy thoát.”

Cánh tay Hoài vương chợt khựng lại, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên một ánh sáng kì quái: “Chuyện xảy ra lúc nào?”

“Khoảng giờ Hợi một khắc.”

Hoài vương không lên tiếng nhưng lại trải bức thư bị vo lại trong tay ra thêm lần nữa. Hắn đọc lại một lượt rồi lấy ra một tờ giấy mới. Do dự mất một lúc, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, ngòi bút nhanh chóng lướt lên giấy.


Sau khi viết xong, Hoài vương hơ sáp dầu dán thư rồi giao cho Tiểu Lý Tử: “Đưa bức thư này gửi vào Nhân Lãnh Cung.”

Tiểu Lý Tử vừa định lên tiếng thì nghe thấy...

“Giao cho Nguyên Vô Ưu, cho người đưa thư đứng đợi ở Thái Hồi Điện một nén hương.” Hoài vương lạnh nhạt nói.

Tiểu Lý Tử kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn rồi lập tức cúi đầu xuống, cung kính trả lời: “Vâng.”

***

Nhân Lãnh Cung, Thái Hồi Điện.

Sắc trời tối lại, thời tiết càng lúc càng lạnh, giống như sắp có một trận mưa lớn hoặc một trận tuyết lớn sắp sửa rơi, rõ ràng là đang giữa trưa, bầu trời lại đen đặc như đêm tối vừa đến vậy.

Trong nội điện, hai chiếc đèn dầu được thắp sáng để trên bàn, Nguyên Vô Ưu đang luyện chữ.

Dưới ánh đèn ảm đạm, bóng dáng yểu điệu của người cầm bút viết chữ từ trên xuống dưới tỏa ra một vẻ đẹp huyền ảo, không nhiễm bụi trần.


Ngọc Châu ở bên cạnh, không biết từ lúc nào đã bắt đầu ngắm nàng rất chăm chú. Lúc công chúa còn nhỏ, tất cả mọi người đều biết công chúa rất đẹp, nhưng khi ấy công chúa còn nhỏ, vẫn chỉ là một đứa bé, theo thời gian nàng dần dần lớn lên, tuy cơ thể nhỏ nhắn của công chúa vẫn chưa phát triển hoàn thiện, nhưng làn da trắng nõn như sương tuyết ban mai, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ hoàn toàn có thể xứng với hai chữ “khuynh thành“.

Công chúa trưởng thành khiến cho Ngọc Châu, Ngọc Thúy ngày đêm hầu hạ bên cạnh nàng chỉ cần lơ là một chút, sẽ ngơ ngẩn ngắm nhìn nàng đến mất hồn. Dạo này, Ngọc Thúy hay nói: nếu như có một ngày công chúa có thể ra khỏi Nhân Lãnh Cung, nhất định sẽ khiến tất mọi người nhìn nàng không chớp mắt, vẻ đẹp chấn động cả thiên hạ.

Tuy nàng ta không nói gì về câu này của Ngọc Thúy, nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy.

Nàng ta và Ngọc Thúy nghĩ về điều đó, nhưng công chúa dường như lại không biết vẻ đẹp của mình, hoặc là nàng vốn không quan tâm đến vẻ đẹp của bản thân.

Trước đây là không có cách nào, chỉ có thể để công chúa chịu uất ức, để nàng mặc những áo vải, xiêm y hạ đẳng của Nhân Lãnh Cung phân phát giống như bọn họ. Nhưng từ sau mùa đông năm nay, công chúa có thể mặc những bộ xiêm y gấm vóc lụa là thượng đẳng. Không chỉ vậy, những phấn son và trang sức mà Nội Vụ Cung đưa tới cũng rất đầy đủ, tất cả đều là cống phẩm mà các công chúa, phi tần hay dùng.

Nhưng công chúa trước nay không trang điểm, mặt mộc đơn giản không son phấn, điều này không những không khiến công chúa thiệt thòi mà ngược lại công chúa còn có một vẻ đẹp ngây thơ, giống như một tiên tử trên Dao Trì vừa xuống phàm trần vậy.

Ngay lúc Ngọc Châu ngắm đến say mê, giọng nói cảnh giác của Ngọc Thúy trong sân chợt khiến nàng bừng tỉnh.

“Sao không phải Tiểu Hoa Tử công công đưa cơm cho Thái Hồi Điện của chúng ta?”

Ngọc Thúy nhìn tiểu thái giám trước mặt đến đưa cơm cho Nguyên Vô Ưu với ánh mắt đề phòng, nhíu mày rồi lại nói: “Nhìn mặt công công rất lạ?”

Vốn nên là Tiểu Hoa Tử đưa cơm, nhưng Tiểu Hoa Tử lại không tới, người tới là một vị thái giám lạ mặt, nhìn tuổi tác liền biết hắn không phải là thái giám mới vào cung.


Người đưa cơm nở nụ cười cung kính nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy nịnh nọt: “Bẩm cô nương, nô tài Tiểu Tường Tử, là thái giám tạp dịch của Nhân Lãnh Cung, Tiểu Hoa Tử bị đau bụng, nên bảo nô tài đi đưa cơm cho công chúa thay cho hắn.”

Lúc sáng, khi Tiểu Hoa Tử đưa đồ ăn sáng đến vẫn còn rất khỏe mạnh, sao đến trưa lại bị đau bụng? Hơn nữa, Tiểu Hoa Tử tuyệt đối sẽ không giao cơm nước của công chúa vào tay kẻ khác ngoài Tiểu Cao Tử.

Lúc Ngọc Thúy nhíu chặt mày như vẫn còn muốn nói gì đó, Ngọc Châu bước ra từ trong nội điện, hoài nghi nhìn chằm chằm Tiểu Tường Tử công công vài lần, mới khẽ cúi người với hắn: “Công chúa mời công công vào trong điện.”

Con ngươi Tiểu Tường Tử lóe lên tia sáng, mỉm cười cung kính nhưng lại chẳng nói gì, chỉ là sau khi hành lễ với Ngọc Châu, Ngọc Thúy rất quy củ, cũng không để ý tới bàn tay Ngọc Thúy đã đưa ra cầm lấy và xách hộp cơm bước vào trong điện.

Ngọc Thúy muốn theo vào trong nhưng Ngọc Châu lắc lắc đầu với nàng ta.

Ngọc Thúy ngơ ra, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, lặng lẽ lui đến bên ngoài cửa, đứng đó.

Tiểu Tường Tử cúi đầu khom người bước vào trong điện, không vội ngẩng đầu, chỉ cung kính hành lễ: “Nô tài Tiểu Tường Tử tham kiến công chúa.”

Nguyên Vô Ưu vẫn còn đang viết chữ, ngòi bút đang nhẹ nhàng lướt trên mặt giấy không hề dừng lại vì sự xuất hiện và giọng nói của Tiểu Tường Tử.

Cho đến khi viết xong nét cuối cùng, nàng mới tao nhã đặt bút xuống, nhấc đài chặn giấy lên, cầm lấy tờ giấy nàng vừa viết xong nhìn kĩ dưới ánh đèn dầu vài lần, đôi mắt đang rũ xuống mới nhẹ nhàng ngước lên, con ngươi trong suốt như một hồ nước dưới hàng mi dày đặc cong vút nhìn thẳng vào người vừa mới đến.

Tiểu Tường Tử vẫn đang khom lưng cúi đầu cảm giác được cùng với ánh mắt của Vô Ưu công chúa chuyển lên người hắn, dường như có một thứ áp lực vô hình đang trải rộng ra khiến lồng ngực hắn ta thắt lại theo bản năng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui