Lam Vân hờ hững nói: “Tiểu tăng tự biết trong lòng nương nương có điều phiền não gì.”
Bạch Sơ Nguyệt há miệng nói không ra tiếng: “Cái gì cơ?” Trái tim nàng cũng1bắt đầu căng lên.
Lam Vân dùng khóe mắt liếc những người đang yên lặng nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười buông mắt, hai tay chắp lại, miệng lẩm nhẩm niệm kinh.
Thấy hắn vẫn8còn niệm kinh, Bạch Sơ Nguyệt thầm cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, sắc mặt nàng hơi tái đi. Hắn biết sao? Hắn thật sự biết sao? Vậy nàng...
Ngay lúc2này, Chiêu Bình công chúa đi đến, mỉm cười lên tiếng: “Quốc sư.”
Bạch Sơ Nguyệt vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại sau cuộc đối thoại khi nãy. Nghe thấy giọng nói này,4nàng hoảng hốt quay mặt lại, thì ra là Chiến vương phi. Bạch Sơ Nguyệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thản nhiên ngẩng đầu: “Chiến vương phi.”
Lam Vân đứng dậy cúi người chào Chiêu Bình công chúa: “Tiểu tăng bái kiến Chiến vương phi.”
Chu Lam Nhi nhìn những món điểm tâm trau chuốt bày biện trên bàn, lông mày hơi nhướng lên, nàng khẽ đảo mắt. Mặc dù không lên tiếng nhưng dường như nàng đang suy nghĩ điều gì sâu xa.
Bạch Sơ Nguyệt nhìn theo ánh mắt nàng, nhẹ nhàng giải thích: “Đây là chút điểm tâm chay bản cung chuẩn bị cho Quốc sư.”
Chu Lam Nhi mỉm cười không nói.
Bầu không khí yên ắng trì trệ mất một lúc. Thấy Chiêu Bình công chúa không hề có ý định rời đi, Bạch Sơ Nguyệt nhướng mày cười nói: “Vương phi cũng đến bàn luận Phật pháp với Quốc sư sao?”
Chu Lam Nhi vẫn không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.
Khuôn mặt Bạch Sơ Nguyệt cứng lại, ánh mắt có chút tức giận nhưng không thể hiện ra. Mặc dù là công chúa nước Chu, nhưng nàng ta cũng chỉ là Chiến vương phi mà thôi. Gặp nàng không hành lễ cũng thôi đi, đằng này còn có thái độ kiêu căng ngạo mạn thế này nữa chứ. Nàng ta tưởng nơi này vẫn là nước Chu hay sao?
“Vương phi đã muốn bàn luận Phật pháp với Quốc sư, vậy bản cung đi trước đây.” Bạch Sơ Nguyệt đứng dậy, giọng điệu vô cùng khách sáo xa cách.
“Vậy Chiêu Bình không tiễn nữa.”
Nghe câu nói không chút khách khí này, sắc mặt Bạch Sơ Nguyệt vô cùng u ám. Nàng phải cố gắng lắm mới nhẫn nhịn kiềm chế cảm xúc để không phát cáu lên.
Chiêu Bình công chúa vẫn đứng yên tại chỗ. Mặc dù vẻ mặt nàng rất hòa nhã đoan trang, nhưng ánh mắt lại toát lên nét kiêu ngạo vô cùng.
Bạch Sơ Nguyệt vô cùng lạnh lùng. Lúc đi ngang qua Chu Lam Nhi, nàng dừng bước lại, hờ hững nói: “Vương phi chân ướt chân ráo đến đây, nên nhanh chóng thích nghi với quy tắc của nước Sở mới được.”
Chiêu Bình công chúa ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn rồi xoay hẳn người lại, âm thầm nghiến răng nhìn Bạch Sơ Nguyệt. Bạch Sơ Nguyệt vẫn chưa rời đi, dường như nàng ta đang đợi Chu Lam Nhi nghĩ ngợi thông suốt.
Chu Lam Nhi đành lui về phía sau một bước, hơi nhún gối hành lễ với Bạch Sơ Nguyệt: “Chiêu Bình thỉnh an Hiền phi nương nương.”
Bạch Sơ Nguyệt thầm ngạc nhiên, khóe mắt lại liếc nhìn những ánh mắt xoi mói, hâm mộ và ghen tị xung quanh. Tất cả những bức bối ngột ngạt trong lòng nàng đều bay đi mất, ngay cả sự sợ hãi khi nói chuyện với Lam Vân cũng vơi bớt đi rất nhiều. Trong lòng nàng vô cùng tự đắc. Đây chính là quyền lực! Đường đường là công chúa của một nước cũng phải khom lưng cúi đầu trước nàng.
Nàng chẳng cần biết vị Quốc sư này là cao tăng đắc đạo thâm sâu khó dò, hay chỉ là hòa thượng gà mờ giả vờ giả vịt, giả thần giả thánh, nàng tuyệt đối sẽ không để hắn ta phá hủy hết tất cả những gì nàng khó khăn lắm mới có được!
Lam Vân yên lặng mỉm cười, Chiêu Bình công chúa quả thật còn khiến nàng hài lòng hơn cả so với tưởng tượng.
Chỗ thông minh nhất của người phụ nữ Bạch Sơ Nguyệt này là biết dùng đúng cách với Sở Hồng, là để nàng ta có thời gian suy nghĩ từ từ, để nàng ta cũng có thể trở thành loại phụ nữ như vậy. Nếu không có những thứ “tiên tri dự đoán” này, nàng ta chắc chắn không cách nào đứng vững trong hậu cung được.
Bởi vì, những đấu đá trong hậu cung không bao giờ cho ngươi thời gian để từ từ suy nghĩ cẩn thận, thứ cần thiết nhất lúc này chính là phản ứng nhanh nhạy, trực tiếp và dứt khoát.
Một tiếng chép miệng vừa sắc bén, vừa chế giễu vang lên khiến Bạch Sơ Nguyệt tiu nghỉu.
“Chà chà, ta còn tưởng ai mà cao giá thế chứ, hóa ra là... Hiền phi nương nương à.”
Vinh Định Ngạn đang nhàn nhã đi dạo. Hắn cầm một chiếc quạt xếp đập nhè nhẹ vào lòng bàn tay, thong thả ung dung đi qua bên này.
Kẻ thù gặp nhau, tức đỏ con mắt. Bạch Sơ Nguyệt nhìn Vinh Định Ngạn, nỗi hận trong lòng không ngừng dấy lên. Nàng chỉ hận không thể nhảy bổ lên cào nát cái mặt mỉa mai và láo xược của hắn.
Nhưng nàng không thể làm vậy, nàng phải nhẫn nhịn, bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Khuôn mặt Bạch Sơ Nguyệt hòa hoãn hơn, nàng thản nhiên nói: “Thì ra là Vinh công tử.”
Vinh Định Ngạn nhổ thẳng một bãi nước bọt xuống đất: “Thật khiến người ta ghê tởm.”
Trong phút chốc, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Bạch Sơ Nguyệt tái đi như màu gan lợn: “Ngươi...”
Lam Vân không nhịn được, suýt nữa đã bật cười, đúng là việc này chưa xong việc khác đã đến mà. Lúc này, không chỉ mỗi Bạch Sơ Nguyệt tức giận, có lẽ cả Chiêu Bình công chúa cũng cảm thấy bực bội rồi.
Chu Lam Nhi lùi ra sau một bước, nàng hơi cúi đầu, đôi lông mày khẽ nhíu lại, trong lòng quả thật có chút bực mình. Nàng cũng đã chuẩn bị điểm tâm nhưng chỉ vì chậm chân một chút mà để cho Hiền phi cướp mất cơ hội rồi. Nàng vừa định khiến ả Hiền phi này chịu chút ấm ức thì lại bị người khác phá bĩnh mất.
Sớm biết vậy, nàng làm sao lại để mình bị tên Sở Tuyệt đê tiện kia cưỡng ép đến đây gặp Quốc sư được chứ.
Nhất phẩm Hiền phi, địa vị chỉ sau mỗi hoàng thượng mà thôi. Sao cái người này lại không nể mặt mũi khiến nàng khó xử trước bao nhiêu người như vậy?
Vinh công tử quả nhiên khác thường, nếu hắn không phải là người ngu ngốc đần độn thì chính là kẻ vô cùng kiêu căng ngạo mạn rồi.
“Hiền phi nương nương, người sao thế?” Vinh Định Ngạn ngẩng đầu nhìn sắc mặt Bạch Sơ Nguyệt, ra vẻ rất quan tâm hỏi han. Hắn nghĩ một lát, đột nhiên tỉnh ngộ kêu to: “Không lẽ nương nương tưởng vừa nãy Vinh mỗ nói người sao?” Hắn bỗng lùi về sau một bước, tay cầm chiếc quạt liên tục lắc lắc: “Đừng, đừng, đừng, người tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé. Vừa nãy Vinh mỗ ăn miếng thịt gà, quả thật ngán đến buồn nôn, chứ ta tuyệt đối không nói người ghê tởm đâu.”
“Phụt“. Không biết ai không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
Bạch Sơ Nguyệt cố gắng kiềm chế sự giận dữ trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hóa ra là bản cung hiểu lầm Vinh công tử rồi.”
“Đã là hiểu lầm, vậy có phải nương nương nên xin lỗi Vinh mỗ không?”
“Cái gì?” Bạch Sơ Nguyệt trợn mắt.
Vinh Định Ngạn nhíu mày. Nghĩ ngợi một lát, hắn miễn cưỡng nói: “Xét tình nghĩa của chúng ta trước đây, thôi thì lần này bỏ qua vậy, lần sau đừng...”
“Câm miệng! Ai có tình nghĩa với ngươi? Vinh Định Ngạn, ngươi còn dám ăn nói hàm hồ nữa, bản cung sẽ không tha cho ngươi đâu!” Bạch Sơ Nguyệt giận dữ, đanh giọng nói.
“Ôi ôi, ta sợ quá cơ. Nô tài nói sai rồi, mong nương nương tha mạng.” Vinh Định Ngạn không ngừng lùi ra đằng sau, đầu rụt vào trong cổ, hai tay làm bộ run lên cầm cập.
Dưới ánh mắt xem kịch vui của mọi người xung quanh, Bạch Sơ Nguyệt đành phải nhẫn nhịn.
Bốn phía yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn sang Chiến vương – người đang chăm chăm ngồi uống rượu cách đó không xa. Bây giờ còn một lúc nữa mới đến giờ khai tiệc, hoàng thượng đang bàn bạc quy định buổi đi săn ngày mai với các đại thần trong doanh trướng.
Hiền phi nương nương đã đi đến trò chuyện với các cáo mệnh phu nhân từ lâu. Bây giờ, lại bị Vinh tiểu thiếu gia bắt... bắt nạt... mà Chiến vương lại im lặng thờ ơ như thế, việc này... bọn họ phải làm sao bây giờ?
Bọn họ không muốn đắc tội với bên nào cả, nhưng nếu cứ thiếp tục lạnh lùng đứng nhìn thế này cũng không phải phép.
Ngay lúc mọi người đang khổ não suy nghĩ cách để giải hòa thì một giọng nói vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
“A Ngạn, đi tiểu cũng lâu vậy sao?” Vương Bát công tử không vui, cất cao giọng nói. Giọng hắn vừa thô lỗ vừa dung tục, nào có phong thái của quý công tử cơ chứ, rõ ràng là dân chợ búa lưu manh mà.
Việc này khiến mọi người cảm thấy ghê sợ.
“Đến rồi sao.” Vinh Định Ngạn không giận, ngược lại còn vui vẻ cười hì hì đáp lời, sau đó hắn nhấc mông chạy qua đón.
Bạch Sơ Nguyệt giận run người, nhất định sẽ có một ngày nàng khiến Vinh Định Ngạn hối hận vì những chuyện mà hắn đã làm với nàng.
Khi mọi chuyện đã yên ổn rồi, Chu Lam Nhi ngẩng đầu nhìn sang chiếc bàn dài nơi Quốc sư ngồi phía bên kia. Mặt nàng hơi cứng lại. Trong lúc nàng không để ý, không biết Quốc sư đã rời đi tự khi nào rồi.
Ban nãy, tất cả mọi người đều chăm chăm chú ý đến Bạch Sơ Nguyệt và Vinh Định Ngạn, cũng không ai để ý thấy Quốc sư đã bỏ đi, ngoại trừ Sở Tuyệt.
Hắn uống cạn rượu trong chén, sau đó cũng đứng lên rời đi.
Cách xa lửa trại ấm áp, không khí càng lạnh lẽo hơn nhiều, gió táp vào mặt đau như dao cắt. Lam Vân rùng mình. Nếu không có lò sưởi, đứng ở đây một lúc sẽ bị đông thành cục băng mất.
Nàng nhíu mày, khẽ thở dài một tiếng rồi quay người định quay về để sưởi ấm, ít nhất ở đó cũng sẽ không lạnh như thế này.
Một chiếc áo choàng dày ấm áp khoác lên người nàng. Lam Vân quay đầu: “Vương gia.”
Nhìn Lam Vân đã lạnh đến mức mũi và tai đều đỏ ửng lên, lòng Sở Tuyệt khẽ quặn thắt. Hắn nhắm mắt, hờ hững nói: “Trời lạnh, ngươi không thích ở chỗ đó, bản vương đưa ngươi về phòng.”
Lam Vân vừa định mở miệng nói câu gì đó thì nghe thấy lời này, nàng lập tức ngậm miệng lại.
Thấy hắn im lặng trầm mặc, đáy mắt Sở Tuyệt vụt qua ánh nhìn kì lạ. Hắn đưa tay ra, Lam Vân vô thức tránh né. Ánh mắt hắn lộ vẻ ngán ngẩm nhưng vẫn giơ tay ra giúp Lam Vân chỉnh lại áo khoác.
“Đi thôi.” Nói xong, hắn tự mình đi trước.
Lam Vân ngập ngừng phút chốc rồi cũng chậm chạp đi theo sau.
Tiếng nhạc vui vẻ ồn ào càng ngày càng xa, Lam Vân liếc mắt nhìn bóng dáng cao to thờ ơ trước mắt.
Dường như hắn cố tình đi đường vòng để tránh chiếc xe đang tổ chức yến tiệc của Sở Hồng thì phải. Đi theo Sở Tuyệt suốt một quãng đường dài, đôi chân lạnh cóng của nàng cũng đã nóng lên vì đi bộ rồi. Lam Vân nhíu mày, đường vòng này cũng xa quá rồi đấy.
Liếc thấy Pháp Không vẫn lặng lẽ đi theo sau lưng cách nàng bảy bước như một cái bóng, Lam Vân cảm thấy yên tâm trở lại.
Sở Tuyệt không hề đưa nàng về phòng mà là đi đến một cái đình nghỉ yên ắng. Bốn phía quanh đình có treo vải chắn gió, trên ghế đá có phủ một miếng da hổ dày, lò sưởi và lư hương đang tỏa hơi ấm lượn lờ.
Sở Tuyệt đi qua, Lam Vân do dự một chút rồi cũng chậm chạp vào theo. Nàng ngồi xuống một băng ghế có lót da hổ, hai tay thò ra trước lò sưởi đỏ rực để sưởi ấm.
Sở Tuyệt trầm mặc, ánh mắt rời khỏi cánh tay đỏ ửng của Lam Vân.
Mãi đến khi Lam Vân đã cảm thấy ấm hẳn, Sở Tuyệt mới nhìn hắn chăm chú, hờ hững hỏi: “Rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Lam Vân kinh ngạc, ngước mắt lên bình tĩnh nhìn Sở Tuyệt, dùng ánh mắt biểu thị ý không hiểu.
Sở Tuyệt vẫn nhìn thẳng hắn, từ tốn nói: “Tối hôm ấy, mẫu hậu không phái người đi, Vinh gia cũng chẳng có động tĩnh gì. Ta không thể tra ra bất cứ tung tích nào của hai tên cao thủ có thể đánh ngang cơ với Pháp Không đại sư kia.”
Ánh mắt Lam Vân không trốn không tránh mà vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn.
“A Ngạn và A Cảnh đều đã bị thương. Vết thương của bọn rất đặc biệt, nằm ở sau đầu và lưng, nhưng A Nghị và A Viễn lại không hề bị thương.”
“Vương gia đang muốn nói điều gì?”
Sở Tuyệt nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt đen đặc sâu không thấy đáy: “Ta chỉ muốn biết rốt cuộc giữa ngươi và bốn người kia đã xảy ra chuyện gì?”
Lam Vân có chút hiếu kì, hỏi: “Hình như vương gia rất hiểu bọn họ thì phải?”
“Chiều nay A Nghị xuống võ đài chỉ vì nụ cười của ngươi.” Sở Tuyệt hờ hững nói ra chuyện mà hắn biết. Do dự mất một lúc, hắn lại bổ sung thêm một câu, mà câu nói này rõ ràng mới là câu hắn muốn nói nhất và cũng là điều quan trọng nhất: “Ngươi rất thích bọn họ sao?”
Lam Vân mỉm cười nhìn hắn, nhướng mày hỏi: “Ta không nên thích bọn họ sao?”
Đôi mắt đen thăm thẳm của Sở Tuyệt khiến Lam Vân phút chốc không thể nhìn thấu, chỉ thấy hắn chậm chạp lên tiếng: “Vì vậy, thật ra việc tối nay hoặc tối mai bọn họ muốn làm đều là vì ngươi phải không, hay việc này vốn đều do ngươi bày mưu tính kế? Cũng có thể việc ngươi mất tích tối hôm đó còn có uẩn khúc khác, nhưng ít nhất thì hai tên cao thủ kia không hề tồn tại, đúng không, Lam Vân?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...