Phượng Kinh Thiên

Thưởng Nguyệt Biệt Viện, trời đất một màu tuyết trắng, cảnh sắc đẹp đẽ vô cùng.

Sau khi đọc hết thánh dụ hoàng thượng tuyên gọi Quốc sư tiến cung xong, Tiểu Mạc Tử cung kính khom mình nói với Lam Vân:1“Mời Quốc sư đi, kiệu đã chờ sẵn bên ngoài rồi ạ.”

Đoán trước sẽ có chuyện này, nên Phúc công công đứng bên cạnh đã sớm chuẩn bị một chiếc áo khoác lông cho Lam Vân rồi.

Lam Vân khép hờ mắt,8bình tĩnh leo lên chiếc kiệu mà Tiểu Mạc Tử mang đến. Lòng Pháp Không hơi run lên, nhưng thấy nàng bình tĩnh như thế, ông đành cố gắng điều chỉnh cảm xúc, để mình cũng bình tĩnh thản nhiên như2nàng.

Sau khi vào cung, Tiểu Mạc Tử dẫn Lam Vân đến thiên điện ngay sát bên ngự thư phòng. Ngoài điện lại bắt đầu có tuyết bay lất phất, nhưng trong thiên điện có đốt lò sưởi đỏ rực rất ấm4áp. Trong điện, Sở Hồng đang ngồi nghiêng trên ngai vàng xem tấu chương, có vẻ hắn đang rất tập trung.

Tiểu Mạc Tử rũ bỏ tấm áo khoác đã bị nhiễm khí lạnh bên ngoài rồi đưa cho một tên tiểu thái giám, xong xuôi hắn mới quay đầu nói với Lam Vân: “Xin Quốc sư chờ một chút, đợi nô tài vào bẩm báo với hoàng thượng trước đã.” Lam Vân gật đầu, khuôn mặt hờ hững thản nhiên vô cùng. Nhìn thấy dáng vẻ của hắn như thế, Tiểu Mạc Tử mấp máy môi, muốn bảo hắn vào trong điện đợi cho đỡ rét, nhưng nhớ lại thái độ của hoàng thượng... hắn quyết định không nói gì cả mà đi thẳng vào bên trong.

“Khởi bẩm hoàng thượng, Quốc sư đến rồi.”

Dường như không hề nghe thấy lời Tiểu Mạc Tử nói, Sở Hồng vẫn tiếp tục chăm chú đọc cuốn tấu chương trong tay. Khuôn mặt và ánh mắt hắn lạnh lùng vô cùng đáng sợ.

Tiểu Mạc Tử cúi đầu chờ đợi.

Khoảng một khắc sau mới nghe thấy Sở Hồng hờ hững lên tiếng: “Tuyên.”


Chữ “tuyên” mà hoàng thượng thốt ra rất lưu loát và dửng dưng. Nghe thế, Tiểu Mạc Tử biết rằng người đã hạ quyết tâm rồi. Trong lòng hắn thầm than thở một tiếng, hắn biết rõ sự sủng ái của hoàng thượng dành cho Quốc sư, đến hắn cũng cảm thấy kinh ngạc vì điều này. Thật không ngờ, một người như hoàng thượng lại có thể sủng ái người nào đó đến mức này.

Bây giờ, đâu phải nói bỏ là bỏ được đâu?

“Quốc sư, hoàng thượng cho gọi người vào.” Tiểu Mạc Tử hạ giọng nhắc nhở chỉ vẽ cho hắn một chút. Tuy nhiên, Tiểu Mạc Tử nghĩ, với tính cách của Quốc sư, chưa chắc người đã hiểu hết lời nhắc của hắn.

Quốc sư hiểu thì tốt, không hiểu cũng không sao, hắn chỉ cần làm tốt việc mình phải làm là được rồi. Dù cho hoàng thượng đã hạ quyết tâm rồi thì người vẫn không thể thay đổi một sự thật, đó chính là Quốc sư đã từng giữ một vị trí rất quan trọng trong lòng hoàng thượng. Cho dù hoàng thượng có vứt bỏ hắn thì sự tồn tại đặc biệt của hắn vẫn mãi còn đó. Hơn nữa, trong hoàng cung này, việc gì cũng có thể xảy ra, chưa đến phút cuối thì không ai biết trước được điều gì.

Khóe môi Lam Vân khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt, nhạt đến mức không thể nhận ra nổi ý cười. Lam Vân cúi người với Tiểu Mạc Tử rồi thong thả đi vào trong.

Lúc Lam Vân bước vào trong phòng, Sở Hồng đã đặt một cuốn sách lên bàn uống trà, tay pha một tách trà thơm. Rõ ràng động tác của hắn rất an nhàn khoan thai, nhưng khí thế hắn mang lại cho người khác lại không hề thoải mái chút nào.

Lam Vân bước vào, đến khi còn cách Sở Hồng khoảng hai mét thì dừng lại. Hắn khom người hành lễ: “Bái kiến bệ hạ.”

Động tác nhàn hạ pha trà của Sở Hồng hơi dừng lại một chút rồi lại tiếp tục ung dung pha tiếp, sau đó mới ngước mắt lên nhìn thẳng vào Lam Vân.

“Ngồi đi.”


Lam Vân liếc mắt nhìn xung quanh, trong điện chỉ có mỗi chiếc ghế dài có khắc rồng vàng đế vương tinh tế tỉ mỉ mà Sở Hồng đang ngồi, ngoài ra thì chẳng còn bất kì cái ghế nào nữa.

Nghĩ ngợi một lát, nàng đành chịu khó ngồi lên chiếc ghế quý phi bên bàn uống trà cạnh người Sở Hồng. Không chỉ ngồi, nàng còn gác cả chân lên ngồi hẳn trên đó, khiến cả người nàng như lọt thỏm trong chiếc ghế quý phi vậy.

Ánh mắt Sở Hồng vẫn luôn đặt trên người hắn. Thấy hắn ta ung dung thoải mái ngồi bên cạnh mình, trong mắt Sở Hồng lóe lên ánh sáng kì lạ.

Lam Vân chống tay lên mép ghế, mắt nàng lim dim, hai chân xinh đẹp lắc lư vung vẩy dưới ghế như một đứa trẻ.

Sở Hồng nhìn động tác mệt mỏi lười biếng, ngây thơ trong sáng như một chú mèo con của hắn, sắc mặt trở nên ảm đạm u ám buồn vui không rõ, như thể hắn đang phải đau khổ vật vã điều gì vậy.

“Bệ hạ đang đọc sách gì đấy?” Lam Vân nhìn cuốn sách trên bàn uống trà, tò mò hỏi.

“Đi xuống.” Sở Hồng nghiêm giọng. Đáng ra hắn không nên triệu kiến Lam Vân. Nhìn thấy mặt Lam Vân, tâm trạng hắn lại bấp bênh bất ổn, không tài nào bình tĩnh nổi.

Lam Vân ngây người, ngẩng đầu nhìn hắn.


Lông mày Sở Hồng nhíu chặt, giọng điệu lại càng lạnh lùng nghiêm nghị hơn: “Trẫm bảo ngươi đi xuống.”

Lam Vân bị mắng đến ngây người, mãi sau vẫn chưa hoàn hồn: “Bệ...”

Chữ “hạ” còn chưa nói ra, Lam Vân đã bị Sở Hồng giơ tay xách lên ném mạnh một cái, cả người hắn ngã ngồi xuống đất.

Cúi đầu nhìn hoa văn trên gạch lót sàn, nàng thầm thở dài một tiếng. Thật là vừa xấu xí thô tục, vừa biến thái mà. Ngay cả gạch lót sàn cũng khắc rồng khắc phượng nữa, không còn ý tưởng nào mới mẻ hơn hay sao? Hay là sau này, nàng nên đề nghị với Hoài vương đừng có động tí là khắc rồng thêu phượng nữa nhỉ? Thật là quê mùa muốn chết.

Lam Vân ngã sõng soài trên đất, mặt mày ngơ ngơ ngác ngác nhìn chằm chằm gạch lót sàn. Nhìn thấy hắn như thế, trong mắt Sở Hồng vụt qua ánh nhìn buồn rầu và thương xót nhưng phải cố gắng kìm nén: “Chiến vương xin trẫm hạ chỉ, muốn trẫm ban ngươi cho đệ ấy.”

Lam Vân không thể không ngưng việc nghiên cứu hoa văn hình rồng trên đất lại, nàng sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn thẳng Sở Hồng, hỏi rõ ràng: “Ban ta cho vương gia làm gì?”

“...” Sở Hồng yên lặng.

Lam Vân nhướng mày, đôi mắt xinh đẹp cũng hơi hếch lên, môi nở nụ cười như có như không: “Độc chiếm, kỹ nam.”

“Ngươi...” Sở Hồng nhíu mày thật chặt, đôi mắt đen láy nhìn hắn chằm chằm. Hắn làm sao biết được những thứ này cơ chứ?

Lam Vân cũng không vội vàng đứng lên, nàng thậm chí còn lười biếng trở mình, một tay duỗi ra kê dưới đầu làm gối. Sau động tác của nàng, ống tay áo rộng rãi bị lật lên tận khuỷu tay làm lộ ra cánh tay thon dài tuyệt đẹp, đồng thời cũng làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp đến nín thở của nàng.

Ánh mắt Sở Hồng trở nên u ám, vừa nóng bỏng lại vừa lạnh lẽo, vừa dịu dàng lại vừa ác độc. Trong đôi mắt hắn ẩn chứa quá nhiều cảm xúc vô cùng phức tạp, thật khiến người ta không kịp phản ứng, không cách nào dùng lý trí đưa ra phán đoán khách quan được.


Hắn bước lên phía trước rồi ngồi xổm trước mặt Lam Vân, đưa tay ra định nâng mặt nàng.

Lam Vân thở dài một tiếng: “Bệ hạ cũng thích tiểu tăng sao?”

Cũng?

Một chữ này khiến tay Sở Hồng cứng đờ, miễn cưỡng dừng động tác lại. Hắn như bị người ta tạt cho một gáo nước lạnh, cảm giác ê buốt từ đầu đến chân, bàn tay đang đưa ra của hắn nắm chặt lại thành nắm đấm. Sao hắn... sao hắn có thể dễ dàng bị Lam Vân mê hoặc tâm trí như vậy cơ chứ?

Hắn làm sao giữ Lam Vân lại được đây?

“Tiểu tăng đến để trải đời, nhưng giờ trong lòng lại có điều không rõ. Tình yêu chẳng phải là thứ tình cảm nam nữ hay sao? Sao... các vị còn thích tiểu tăng cơ chứ? Tình yêu các vị đang có, là thứ gì vậy?”

Trong phút chốc, Sở Hồng như bị người ta hút hết sức lực ngã nhào trên đất. Tình yêu sao? Đó không chỉ là tà niệm, không chỉ là dục vọng, mà đó chính là... trái tim!

Không, không phải như thế. Hắn ngẩng phắt lên nhìn Lam Vân chằm chằm. Trong đầu hắn, một giọng nói không ngừng vang lên nói với hắn rằng, hắn không hề yêu, hắn chỉ có dục vọng với Lam Vân mà thôi. Đúng vậy, chỉ có vậy mà thôi.

Có lẽ, chỉ khi có được Lam Vân rồi, hắn mới hiểu được vì sao bản thân lại cứ nhớ nhung mãi không thôi, vì sao hắn lại như bị yêu ma mê hoặc đánh mất bản thân mình như thế.

Nghĩ đến đây, hắn cũng muốn thực hiện luôn ý nghĩ này. Đúng lúc này, Sở Hồng đột nhiên điếng người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui