Bình thúc nhìn hắn, cứ cho rằng tiền thuê chỉ tính là số ít, thế nhưng số tiền công của một gia đình ba người nhà ông gộp lại thì hẳn là không hề nhỏ, chuyện đó thì tính như thế nào đây? Có điều, những lời ấy không thể cứ tự nhiên đem đi nói với hắn là1xong, có nói thì hắn cũng chẳng hiểu đâu.
“Bình thúc.” Ninh Thanh từ lầu trên đi xuống.
Bình thúc liền vội vàng xoay người hành lễ: “Ông chủ.”
“Không cần phải lo về chuyện làm ăn, đừng lo buôn bán không tốt, chúng ta đợi thêm mấy ngày nữa, việc buôn bán chắc chắn sẽ tốt lên thôi.” Ninh Thanh điềm8đạm nói.
Bình thúc có chút ngập ngừng, nguyên nhân khiến bây giờ không một kẻ nào dám đặt chân đến đây chính là bởi vì trong Kinh thành này, ai ai cũng còn kiêng dè và sợ hãi về chuyện trà lâu này có ma quỷ lộng hành cách đây hai tháng trước. Nhưng mà dẫu thế nào đi2chăng nữa, ngân lượng mà ngày đó Nhiếp công tử đã cho quả thực là nhiều vô cùng. Cũng khó trách vì sao mấy ngày qua, công việc làm ăn gặp khó khăn mà vẫn không hề thấy ông chủ tỏ ra lo lắng hay sốt ruột gì.
Ninh Thanh bước đến bên ô cửa sổ rồi đẩy cửa ra,4một làn gió nhè nhẹ mát rượi liền ùa vào. Hắn đưa mắt nhìn khoảng trời bên ngoài, lặng lẽ bàng hoàng.
…
Bất luận là ra lệnh như thế nào đi chăng nữa, thậm chí là lấy dao kề vào cổ cấm vệ quân giữ cổng thì Sở Cửu Nhi cũng không tài nào được xuất cung. Đến khi nàng tức giận đến cùng cực thì gương mặt trái lại lại trở nên bình tĩnh, quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua một hàng cấm vệ quân coi rẻ cái chết đang quỳ gối trước mặt nàng. Sau đó, nàng chẳng nói chẳng rằng liền quay người trở về.
Trái tim căng thẳng giống như đang treo lủng lẳng trên một sợi dây của Tiểu Mãn Tử cuối cùng cũng được trả về chỗ cũ của nó. Hắn thật sự lo lắng, lỡ như công chúa ra tay giết hết đám người này thì phải làm sao bây giờ?
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn vị công chúa đang quay vào trong, dường như công chúa đã bình tĩnh chấp nhận sự thật là nàng không thể xuất cung. Hôm nay, thái độ của công chúa có vẻ không đúng lắm thì phải, có lẽ nào tức đến mức nghẹn luôn rồi không?
Sở Cửu Nhi chính xác là bị chọc tức đến phát nghẹn luôn rồi. Nếu không phải do lần trước, nàng bị Vinh thái hậu nghiêm khắc giáo huấn một trận khiến nàng nhận thức rõ ràng được một số chuyện, thì khi nãy nàng nhất định sẽ giết chết tất cả những kẻ dám cản đường nàng.
Thế nhưng bây giờ, nàng không thể làm những việc như vậy nữa rồi! Hai tháng nay, nàng cùng mẫu hậu đến sơn trang nghỉ mát, cùng người học được rất nhiều thứ mà trước kia nàng không bao giờ tình nguyện học.
Khi đi ngang qua ngự hoa viên, bỗng từ đâu nghe thấy những tiếng cười ma mị, yêu kiều khiến Sở Cửu Nhi đang sải từng bước lớn cũng phải đột ngột dừng chân, nguy hiểm híp mắt lại.
Tại một trong những đình thưởng hoa nơi ngự hoa viên, có ba nữ nhi đang ngồi đó.
Đầu tiên, chính là Hiền phi - người mà những ngày gần đây luôn huênh hoang vô độ không ai bì được, hai người ngồi cùng chính là Đức phi và Quý phi.
Theo lý mà nói thì Quý phi và Đức phi có tư cách cũng như sự từng trải hơn Hiền phi. Tuy nhiên, một người là nhị phẩm, một người tam phẩm đều không thể bì được với một nhất phẩm Hiền phi được. Thế nên, cho dù cả hai có bất bình phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi thì gương mặt vẫn sẽ luôn mang theo nụ cười mà ngồi đấy, góp vào vài lời cho hợp với tình hình, đôi khi ngẫu nhiên sẽ châm biếm một hai câu.
Bạch Sơ Nguyệt mỉm cười ngồi đó, khuôn mặt mang vẻ thân thiết dịu dàng. Bất luận là hai người kia nói điều gì thì nàng vẫn tựa như một cuộn bông, mặc cho người khác có tác động như thế nào thì nàng cũng không hề chịu ảnh hưởng. Điều đó khiến cho hai phi Đức - Quý giận đến tím mặt, thế nhưng lại không biết làm thế nào khác!
Mãi đến khi đôi mắt sắc bén của Lâm Quý phi vừa vặn nhìn thấy Sở Cửu Nhi từ ngự hoa viên đi qua, nàng ta có ý muốn nịnh bợ Cửu công chúa một chút, liền cười nói: “Theo như ta thấy, thái hậu từ sơn trang tránh nóng trở về thì gương mặt lúc nào cũng rạng rỡ, tràn đầy sức sống thế kia đều là công lao của Cửu công chúa đó.”
Hai người kia nghe thấy Lâm Quý phi thay đổi chủ đề quá đột ngột, cũng thản nhiên mà đưa mắt nhìn xung quanh.
Ngay lúc Vương Đức phi muốn lên tiếng, nàng bỗng nhận được một ánh nhìn ra hiệu cho mình từ Bạch Sơ Nguyệt. Nàng ngây ra một lúc, không nói gì nhưng vẫn ngầm hiểu ý.
Trong lúc mọi người đều đang tỏ ra nghi hoặc thì bỗng nhìn thấy Cửu công chúa đi tới phía họ. Cây roi dài trong tay công chúa nhắm thẳng vào Lâm Quý phi mà quất xuống, doạ cho nàng ta mặt mày tái mét, kinh hãi thất thanh kêu lên.
Vương Đức phi cũng vô cùng ngạc nhiên há hốc miệng.
Tuy rằng Sở Cửu Nhi đã biết khống chế lực đạo không làm tổn hại đến Lâm Quý phi, thế nhưng phi thiên mấn* cao vút của nàng ta đã bị một roi của Sở Cửu Nhi quất cho rơi ra, trâm trên đầu rơi đầy trên đất, còn bản thân nàng ta thì vẫn kinh hồn bạt vía, run lẩy bẩy ngã khuỵu xuống đất.
(*) Phi thiên mấn: một kiểu búi tóc thời cổ đại.
Vương Đức phi khi ấy mới hiểu ra, Lâm Quý phi này định vỗ mông ngựa*, nhưng hình như lỡ chọc trúng vào chân ngựa rồi. Trong lòng nàng, một bên thì thật vui mừng vì Lâm Quý phi gặp phải chuyện mất mặt, còn một bên thì không kiềm được nhìn về phía Bạch Sơ Nguyệt, tại sao nàng ta lại muốn nhắc nhở nàng chứ?
(*) Vỗ mông ngựa: trong cuộc sống, người ta thường gọi những kẻ hay nịnh hót cung phục là “vỗ mông ngựa“. Nguồn gốc của từ này có mấy thuyết thú vị, tất cả đều liên quan đến phong tục của người Mông Cổ. Một là, người Mông Cổ có thói quen khi hai người dắt ngựa gặp nhau, người này vỗ nhẹ vào mông con ngựa của người kia một cái để tỏ ý kính trọng. Hai là, khi người Mông Cổ muốn cưỡi ngựa nhưng gặp những con ngựa hung hãn khó phục tùng thì vỗ vỗ vào mông nó, như thế sẽ khiến con ngựa dễ chịu và người cưỡi ngựa nhân cơ hội đó nhảy lên lưng ngựa. Ba là, người Mông Cổ rất yêu quý ngựa. Nếu ngựa béo tốt, hai bắp đùi cũng to khỏe vạm vỡ, khi gặp con ngựa như thế người Mông Cổ thích vỗ vào mông nó để tỏ ý tán thưởng. Về sau, thói tục này biến thành cách bợ đỡ của những người hay xu nịnh người có quyền thế. Những người này khi thấy người có quyền thế thúc ngựa đến là lập tức chạy đến vỗ vỗ xoa xoa vào mông con ngựa tỏ vẻ cung phụng, bất kể con ngựa xấu tốt thế nào.
Bạch Sơ Nguyệt không để ý đến cái nhìn chăm chú của Vương Đức phi, vẫn an tĩnh ngồi đấy mà không nhúc nhích.
Sở Cửu Nhi lạnh lùng quét mắt qua ba người họ.
Tiểu Mãn Tử nhìn Lâm Quý phi bị doạ sợ hãi đến nỗi không nói nên lời, trong lòng chỉ biết la cô nãi nãi ơi là cô nãi nãi*. Lần này, hắn khẳng định Lâm Quý phi sẽ đi cáo trạng với hoàng thượng cho mà xem.
(*) Cô nãi nãi: bà cô.
Đợi đến lúc bản thân đã hồi thần trở lại, Lâm Quý phi giận đến run người chỉ thẳng tay vào Sở Cửu Nhi nhưng thật lâu cũng không thốt lên được lời nào. Cuối cùng, nàng ta không thể chịu được bộ dạng thảm hại của chính mình mà oà khóc nức nở chạy ra ngoài.
Vương Đức phi mấp máy khoé môi định lên tiếng, thế nhưng nàng nghĩ một hồi cũng cho là nên bỏ qua đi. Hiện tại, Lâm Quý phi chắc chắn đang xông tới Càn Thừa Điện. Nếu như hoàng thượng thật sự muốn trách phạt Cửu công chúa, đương nhiên sẽ sai người đến truyền bọn họ vào trước. Nếu như hoàng thượng muốn dẹp chuyện này, Vương Đức phi nàng trái lại là đang tự chuốc lấy phiền phức. Hơn nữa, Cửu công chúa vẫn còn ở đây cơ mà?
“Đức phi nương nương, mong người tránh mặt một lúc, bản công chúa có đôi lời muốn nói với Hiền phi nương nương.”
Vương Đức phi nhanh chóng nở nụ cười đáp: “Được, được, vậy ta hồi cung trước đây.”
Vương Đức phi dẫn theo một đoàn người rời đi. Bạch Sơ Nguyệt lạnh nhạt ngước mắt nhìn, những cung nhân còn lại cũng đều hướng về phía hai người họ nhún gối hành lễ rồi lui xuống hết. Giờ đây, trong đình thưởng hoa này chỉ còn lại Bạch Sơ Nguyệt và Sở Cửu Nhi.
Sở Cửu Nhi ngồi xuống, ánh mắt mang hàn khí nhìn Bạch Sơ Nguyệt: “Ngươi đã dùng cách nào để khiến hoàng huynh ta phải phong cho ngươi làm phi?”
Bạch Sơ Nguyệt dịu dàng mỉm cười, tuy là mỉm cười nhưng vẫn lặng thinh.
Sở Cửu Nhi nheo mắt, cũng không hề cảm thấy buồn bực, chậm rãi thong thả nói: “Được. Vậy thì ta hỏi ngươi, Bạch Sơ Nguyệt, nếu muốn một người đàn ông bắt buộc phải kết hôn với một người phụ nữ, thì cách nào là tốt nhất đây?”
Bạch Sơ Nguyệt vươn tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc cốc bạch ngọc tinh tế đặt trên bàn, vẫn giữ dáng vẻ mỉm cười nhẹ nhàng không nói gì.
Sở Cửu Nhi cười lạnh: “Bạch Sơ Nguyệt, ngươi là một người thông minh, cứ cho rằng hiện tại, ngươi có được sự sủng ái của hoàng huynh ta, thế nhưng ngươi có thể được sủng ái đến khi nào đây? Ngươi dám đắc tội với bản công chúa, bản công chúa sẽ có cách trừng trị ngươi, hy vọng ngươi sẽ không hối hận.”
Bạch Sơ Nguyệt nhìn theo bóng dáng nàng ta rời đi, trái tim căng thẳng giờ phút này mới chậm rãi thả lỏng, lại nghĩ đến lời công chúa nói, trong lòng không kiềm được nụ cười gượng.
Tất cả mọi người đều muốn biết, vì sao nàng có thể đoạt được sự sủng ái của hoàng thượng?
Thế nhưng, với cách thức của nàng, dù nàng có nói cho công chúa biết thì nàng ta cũng dùng không được. Lại nói có một số chuyện đã được định trước, cho dù Cửu công chúa có liều mình thay đổi đi chăng nữa thì làm sao có thể cơ chứ?
Còn về lời uy hiếp của Cửu công chúa, Bạch Sơ Nguyệt thở dài. Bởi nàng đương nhiên biết rõ, chốn hậu cung này nếu đơn thuần chỉ dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng mà tồn tại thì không thể dài lâu được, nghĩa vụ cấp bách bây giờ của nàng chính là nhất định phải hạ sinh một vị hoàng tử.
Nhưng mà... e rằng hoàng hậu sẽ không đồng ý cho nàng mang long thai, mà hiện tại nàng lại đắc tội với Cửu công chúa. Dù sao thì Cửu công chúa đầu năm sau sẽ được gả đi nước Chu, nàng trái lại không hề lo sợ.
Nhưng nếu biết nàng đắc tội Cửu công chúa, sợ rằng thái hậu cũng sẽ không vừa lòng.
Nghĩ đến điều đó, mi tâm Bạch Sơ Nguyệt liền nhíu lại. Tất cả đều tại Lâm Quý phi, nếu ả ta không mượn cớ nịnh nọt Cửu công chúa thì cũng sẽ không khiến cho công chúa tức giận như vậy.
Nói đến vị Cửu công chúa này, trong lòng nàng cảm thấy có chút kỳ quặc. Trong giấc mơ, thái hậu phản đối chuyện gả Cửu công chúa sang nước Chu, hay chính Cửu công chúa đã khuyên giải được thái hậu? Vì sao hiện giờ, Cửu công chúa lại quyết liệt đến nhường này kia chứ?
Nếu nàng đoán không lầm, chắc chắn khi nãy Cửu công chúa muốn xuất cung nhưng lại bị ngăn cản, người hạ lệnh rốt cuộc là thái hậu hay là hoàng thượng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...