Phượng Kinh Thiên

Nghĩ vậy nhưng trong lòng hắn cũng âm thầm suy nghĩ, tuy rằng lúc đó hắn không bằng lòng muốn đi tìm hiểu sâu xa về ý nghĩ kia, nhưng có những chuyện không muốn tìm hiểu không có nghĩa là không biết.

Hắn sở dĩ đáp ứng yêu cầu này, ngoài một nguyên nhân là vì tin rằng Cửu Nhi sẽ quên không được, còn một nguyên nhân khác là bảo vệ Lam Vân.

Ngay cả lúc nãy, hắn đồng ý để Thất đệ dẫn Lam Vân xuất Kinh thì trong đầu cũng đã lóe lên ý nghĩ này.

Với sự hiểu biết của hắn về mẫu hậu, lần này mẫu hậu dẫn Cửu Nhi xuất Kinh tránh nóng là vì muốn làm nguội lạnh trái tim Cửu Nhi dành cho Lam Vân.

Nhưng nếu như mẫu hậu phát hiện nàng không thể quên được hắn ta, thì khi mẫu hậu về Kinh, nhất định sẽ nghĩ cách đuổi Lam Vân đi, thậm chí là giết hắn ta.

Vì Cửu Nhi, mẫu hậu bằng lòng đối đầu với hoàng thượng là hắn, lý nào lại tha cho một tên hòa thượng cản đường hạnh phúc của nàng sống sót chứ? Tuy nhiên, từ sau khi hắn đăng cơ, mẫu hậu cũng bắt đầu tin Phật, bái Phật! Nhưng trong thâm tâm, bà đã nhận mệnh rồi, chấp nhận sau khi chết bị đày xuống mười tám tầng địa ngục...

Tiểu Mạc Tử đang cúi đầu, mồ hôi lạnh đổ ra đầy người hắn, chủ tử càng im lặng, lòng của hắn lại càng sợ hãi.

Ngay tại lúc này, ngoài điện vang lên tiếng bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, phượng xa* của thái hậu và công chúa đã vào Kinh rồi ạ.”

(*) Phượng xa: xe dành riêng cho thái hậu, công chúa, hoàng hậu.

Tiểu Mạc Tử ngây người, thái hậu, công chúa không phải nói ngày mai mới đến Kinh thành sao, sao hôm nay lại đến sớm vậy? Sở Hồng hồi thần lại, sau đó hạ lệnh: “Tiểu Mạc Tử, ngươi theo hoàng hậu đi đón thái hậu hồi cung.”

“Vâng, nô tài tuân chỉ.”

Tiểu Mạc Tử âm thần lau mồ hôi trên trán, cung kính lui ra ngoài.

Sở Hồng lại ngồi xuống trước án thư.


Nhìn đống tấu chương chất chồng như núi, hắn tùy ý rút một cuốn rồi mở ra, tinh thần không thể nào tập trung, trong não lại hiện lên bóng người ngồi thiền yên lặng bên hồ sen dưới ánh trăng.

Thân là vua một nước, tuyệt nhiên không thể có chuyện đoạn tụ* truyền ra ngoài, giống như khi xưa hắn đã từng trả lời lúc có người hỏi vậy.

(*) Đoạn tụ: đồng tính nam.

Nữ sắc họa quốc, chuyện này hắn hiểu rất rõ, nhưng Lam Vân thậm chí còn chẳng phải là nữ nhi! Chí hướng của hắn là muốn thống nhất thiên hạ, trở thành đại đế thiên cổ.

Nếu như đại đế thiên cổ trong sử sách ghi lại, lại có chuyện đoạn tụ, hơn nữa còn là người tu hành nữa, thì…! Sở Hồng đột nhiên đứng bật dậy, chuyện không thể như vậy được! Nhưng mà, giết hắn ta, Sở Hồng lại xuống tay không được, hơn nữa hắn còn phải suy nghĩ đến thân phận cao tăng đắc đạo của hắn ta.

Nếu như giết rồi thì hậu họa sẽ rất lớn, đến lúc đó mất nhiều hơn được.

Hắn nên làm sao với Lam Vân đây? Giữ lại hay diệt trừ? Có lẽ, để Lam Vân đi nước Chu với Thất đệ một chuyến, có thể làm hắn bình tĩnh lại trong mấy tháng, đợi tới lúc gặp lại Lam Vân, trong lòng hắn tự nhiên sẽ có đáp án! … Trà lâu Tín Dương.

Trong một gian phòng trên lầu hai, Lam Vân ngẩng đầu đối diện với Ninh Thanh đang dùng tay trái và tay phải đối chọi với nhau bất phân thắng bại.

Lam Vân nhàn nhạt nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ đến xuất thần.

Hai tháng nay, không có sự phiền nhiễu của Sở Cửu Nhi, cuộc sống của Lam Vân ở nước Sở thực là thoải mái nhàn nhã.

Ngoại trừ việc ngày một và mười lăm mỗi tháng đi chùa Hộ Long giảng Phật, thời gian còn lại đều ở trong biệt viện Thưởng Nguyệt đẹp như tiên cảnh kia.

Nàng chỉ việc phải ngồi thiền tịnh tâm để che tai mắt người khác, thời gian còn lại ngoại trừ việc ngủ và suy nghĩ ra, chỉ còn hai chuyện.

Thu lưới, thả lưới.


Thu lưới, đương nhiên là với hai huynh đệ Sở Hồng, Sở Tuyệt rồi.

Còn đối tượng thả lưới cũng không phải người khác, mà chính là tứ bá của Kinh thành và Ninh Thanh.

Cho đến trước mắt, hiệu quả rất tốt! Cuộc quyết chiến giữa hai cánh tay không chút lo lắng nào của Ninh Thanh lại biến thành một trận hòa.

Ninh Thanh nhìn thế cờ, lại thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Lam Vân một cái.

Thấy hắn đang nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ đến mức xuất thần, Ninh Vân khẽ mỉm cười, thích thú nói: “Trời xanh ngắt, mây trắng như bông cùng tôn nhau lên, tạo thành màu sắc đẹp đẽ nhất.”

Lam Vân mím môi rồi khẽ nhếch lên: “Đệ cũng thấy vậy.”

“Cho nên đệ tên Lam Vân.”

Ninh Thanh nhướng mi cười.

“Lam Vân, trời xanh mây trắng, bao la rộng lớn.”

Lam Vân giải thích.

Ninh Thanh khẽ mỉm cười, cũng không nói tiếp chủ đề vừa nãy mà chỉ chỉ bàn cờ: “Khi nào rảnh rỗi cùng ta chơi ván cờ?”

Lam Vân cười nói: “Đợi khi nào có hứng thú, tiểu đệ nhất định sẽ cùng chơi.”


Đối với câu trả lời như cũ, không có gì thay đổi của nàng, Ninh Thanh không miễn cưỡng mà cười cười, chuyển sang ý khác: “Thái hậu và Cửu công chúa về Kinh trước một ngày, chắc là lúc này Cửu công chúa đã đi biệt viện Thưởng Nguyệt rồi.”

Nhìn kĩ dáng vẻ của người trước mặt, khuôn mặt tinh xảo tuyệt thế, có thể gọi là hại nước hại dân, cũng khó trách Cửu công chúa si mê hắn đến thế.

Tuổi còn nhỏ mà đã như vậy, nếu như thêm vài năm nữa, lại là dáng vẻ phong hoa như thế nào chứ? “Ninh huynh như vậy là đang chê cười tiểu đệ?”

“Sao lại là chê cười chứ? Ta chỉ nói sự thật, một thân tướng mạo này của Vân đệ, nhất tiếu khuynh thành.”

“Ninh huynh không phải cũng như vậy sao? Như tuyết bay phiêu du trong gió, như mây trắng che lấp mặt trời, nhất tiếu khuynh thành.”

Ninh Thanh thấp giọng cười nhẹ, thản nhiên thanh nhã nói: “Có thể khiến Vân đệ đề cao như thế, phúc đức ba đời.”

Lam Vân có chút nghịch ngợm nhướng mày trả lời: “Vậy tiểu đệ nhận được lời khen như thế từ Ninh huynh, lẽ nào không phải phúc đức ba đời?”

“Nếu đã như vậy, như nhau như nhau.”

Ninh Thanh chắp tay nói như thật.

Lam Vân mím môi cười khiến gương mặt xinh đẹp tuyệt thế hiện lên rõ ràng, ý cười trên gương mặt Ninh Thanh ôn hòa, nhưng trong lòng lại lướt qua vài phần tiếc thương kỳ lạ.

Đáng tiếc là một nam tử! “Đúng rồi, xém chút quên mất chuyện chính.”

Lam Vân nhẹ vỗ vào trán mình nói.

“Chuyện chính gì?”

“Đệ phải đi nước Chu nghênh thân cùng Chiến vương.”


Ánh mắt Ninh Thanh khẽ động: “Chiến vương gia đích thân đi nước Chu nghênh thân?”

Nước Sở đã thể hiện rõ, bọn họ vô cùng coi trọng chuyện hòa thân với nước Chu, vậy mà còn để Chiến vương gia đích thân đi nước Chu nghênh thân trước.

Quả thực, nước Sở đã một lần nữa thể hiện rõ thành ý rất to lớn của mình.

Lam Vân khẽ cười: “Ninh huynh có vẻ rất ngạc nhiên?”

Thành ý nước Sở lớn, đại biểu cho lợi ích sau cuộc hôn nhân này cũng lớn.

Ninh Thanh nhẹ giọng nói: “Cũng không đến mức kinh ngạc, chỉ là thành ý nước Sở càng lớn thì cũng tượng trưng cho lợi ích sắp có được cũng lớn như thế.”

Lam Vân nhàn nhạt nói: “Nước Sở đi bước đầu tiên như thế, ngày khác e là nước Chu cũng phải thành ý mười phần.”

Thật sự, Liên minh cũng không phải dựa vào thành ý mà có thể duy trì, nhưng thành ý qua lại giữa hai nước Sở và nước Chu cùng thủ đoạn ngoại giao ghê gớm, cũng đồng nghĩa với việc chặt đứt đường lui của nước Đại Nguyên.

Thật ra, nàng vẫn luôn không hiểu được nước Chu liên minh với nước Sở vì mục đích gì? Theo lý mà nói, nước Chu và nước Sở giằng co lâu năm như vậy, rõ là hoàng đế nước Chu không phải là quân vương vô năng mà ngược lại, là người thông minh mạnh mẽ mà lại đồng ý liên hôn, điểm này thực sự vượt ra khỏi dự đoán của nàng.

Ninh Thanh đứng dậy đi đến bên bàn, sau đó rót một ly nước đưa cho hắn, giống như là tùy tiện hỏi: “Vân đệ hình như không cho là thế?”

Lam Vân nhận lấy ly nước mà hắn đưa qua, khẽ hé miệng hớp một ngụm, gật gật đầu: “Gần hai trăm năm nay, hai nước Chu

- Sở chiến tranh không dứt, nhưng hai nước Chu

- Nguyên lại chưa từng có chiến tranh trong gần hai trăm năm qua.”

Ninh Thanh kéo tay áo, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ cầm lấy một quân cờ trên bàn cờ, không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Vân đệ muốn nói gì?”

Lam Vân nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nhấc một quân cờ lên, thờ ơ hỏi đến vấn đề mà bản thân không hiểu: “Tiểu đệ cho rằng, người chấp chính nước Chu gần hai trăm nay đều tuân theo quy tắc: xa kết thân, gần tiến đánh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui