“Tiệc ngắm hoa ngày mười tám này, ngươi sắp... sắp xếp đi.”
“Chủ tử, nô tỳ xin người hãy suy nghĩ kĩ, tính cách của công chúa trong lòng người cũng hiểu rõ, bây giờ lại có ngòi dẫn là thánh tăng ở đây, nô tỳ sợ đến lúc... đến lúc đó...”
Vinh thái hậu nhắm mắt lại: “Không phải do nó quyết định.”
Cửu Nhi có thể sẽ làm loạn, hoặc có thể sẽ hận, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày nàng hiểu ra rằng, người mẫu hậu là bà đây không phải là hại nàng, mà là đang giúp nàng. Trác ma ma cũng biết chủ tử đã hạ quyết định thì sẽ như chém đinh chặt sắt, nên chỉ đành cung kính trả lời: “Vâng.”
… Nước Đại Nguyên, Kinh thành, Hoài Vương Phủ. Hoài Vương Phủ khôi phục lại sự tĩnh mịch của mình ngày trước, Hoài vương đang nằm trong phòng ngủ, Tiểu Lý Tử thì bưng chén thuốc đến. “Vương gia, nên uống thuốc rồi.”
Hoài vương bỏ cuốn sách trong tay xuống rồi nhìn chén thuốc mà Tiểu Lý Tử mang đến, hắn uống hết nước thuốc trong chén, một giọt cũng không chừa lại. “Vương gia, hoàng thượng hạ chỉ triệu công chúa về Kinh rồi, không biết bọn họ đã khởi hành hay chưa nữa.”
Giữa vầng trán tĩnh lặng của Hoài vương lướt qua sự ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại: “Trên người Vô Ưu có vết thương nên vẫn luôn phải nghỉ ngơi suốt đường đi, hành trình chắc sẽ không nhanh như vậy đâu. E là đợi đến lúc về đến Kinh thành thì cũng sắp vào thu rồi.”
Tiểu Lý Tử nhìn chủ tử của mình, lời muốn nói ra lại không thể thốt lên nữa. Hoài vương không quay đầu lại mà hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
Tiểu Lý Tử cụp mắt xuống rồi thấp giọng nói: “Vương gia không lo lắng chút nào sao? Vô Ưu công chúa trí tuệ như thế, nàng có thể nghĩ ra bất kì âm mưu quỷ kế nào, lỡ như nàng lại một lần nữa kế trong kế mà vứt một mình vương gia ở Kinh thành, còn bản thân nàng thì mai danh ẩn tích, vậy phải làm sao?”
Cho dù có Tiểu Đào Tử đi theo bên cạnh, nhưng hắn lo lắng Tiểu Đào Tử không phải là đối thủ của Vô Ưu công chúa. Động tác lật sách của Hoài vương ngừng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ lo lắng đến nỗi mặt nhăn mày nhó của Tiểu Lý Tử rồi chợt cười. Tiểu Lý Tử ngạc nhiên: “Nô tài nói sai rồi sao?”
Vấn đề này cũng không phải là không có khả năng, nhưng dù sao thì Vô Ưu công chúa và vương gia hợp tác cũng chỉ vì tự do tự tại mà thôi. Hoài vương khẽ mỉm cười: “Tiểu Lý Tử, ngươi không hiểu bốn chữ “tự do tự tại”
này có ý nghĩa như thế nào.”
“Lẽ nào còn có ý khác sao?”
Tiểu Lý Tử kinh ngạc mở to mắt. Hoài vương cười nhưng rồi chỉ phất phất tay chứ không nói gì cả, tỏ ý hắn không cần đứng hầu bên giường nữa. Tiểu Lý Tử vẫn không thể hiểu được vương gia có ý gì. Chẳng qua, nếu vương gia đã không muốn giải đáp cho hắn, thì hắn cũng không dám hỏi nữa. Ở trong phòng, chiếc đèn lồng vẫn sáng, Hoài vương vẫn tiếp tục cúi đầu xem cuốn sách trong tay, trong đầu lại hiện lên hình ảnh lúc Vô Ưu xem sách... Đến lúc tỉnh táo lại, Hoài vương nhìn thấy sắc trời bên ngoài không biết đã tối từ lúc nào. Hắn gấp cuốn sách trong tay lại rồi duỗi người ra sau, sau đó chậm chạp nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Tự do tự tại, bốn chữ này rộng lớn biết bao nhiêu? Không kể đến xuất thân, sự kiêu ngạo hay là sự thông minh của Vô Ưu, chỉ dựa vào dung mạo của nàng thôi thì nàng đã được định sẵn là không thể nào thoát khỏi hai chữ quyền lực được. Bởi vì, chỉ có quyền lực mới có thể bảo vệ nàng. So với việc nói hành động của nàng bây giờ là để sau này có thể đủ sức mạnh mà quyết đấu với Nguyên Hạo Thiên, thì không bằng nói là nàng đang cố gắng giải quyết mối họa tiềm tàng lớn nhất của chính mình. Trên thế gian này, người không bằng lòng để nước Đại Nguyên diệt vong nhất, chính là Vô Ưu. Cho nên, nàng chắc chắn sẽ cố gắng hết sức mình, để cứu lấy nước Đại Nguyên, thế nên làm sao nàng có thể trốn được chứ? Trời đất bao la, trừ phi nàng tự hủy đi dung nhan của mình, nếu không thì với vẻ đẹp ấy mà không có quyền lực bảo vệ, cuối cùng sẽ trở thành như thế nào chứ? Thật không dám nghĩ đến mà! Nhưng mà, nàng lại kiêu ngạo đến như vậy. Nàng làm sao có thể để cho bản thân bị trói buộc trong sự phụ thuộc vào đàn ông? Trí tuệ của nàng sao lại có thể chấp nhận việc tự hủy đi dung nhan của chính mình chứ? Hắn hiểu nàng, cũng giống như nàng hiểu hắn vậy. Cho nên, bọn họ mới có thể dễ dàng hợp tác và có được sự tín nhiệm vững chắc, không gì phá vỡ được. Bởi vì thứ mà nàng muốn, hắn có thể giúp nàng và thứ mà hắn muốn, nàng cũng có thể cho hắn. … Các cửa tiệm mọc san sát nhau hai bên đường, người đến người đi nhộn nhịp, dáng vẻ phồn hoa rực rỡ, những điều này khiến cho cả Kinh thành không ai là không biết danh xưng thiên hạ đệ nhất cường quốc của nước Sở. Nam tử trẻ tuổi mặc trên người một bộ y phục màu xanh xám đang đi đi lại lại, trông không hề thu hút sự chú ý của người khác, nhưng hắn lại chỉ xem mà không mua, giống như là thư sinh ở nông thôn mới đến Kinh thành lần đầu tiên. Cuối cùng, hắn dừng chân trước một trà lâu, sau khi giương mắt đánh giá vài cái thì cuối cùng đã nhấc chân bước vào trong. Nhắc đến trà lâu Tín Dương, cách đây không lâu nơi này đã tạo nên không ít sóng gió trong Kinh thành. Nhớ đến nó, dân chúng trong Kinh thành cũng không biết rốt cuộc là nên tiếc thương hay là nên ngưỡng mộ đây? Ông chủ của trà lâu Tín Dương họ Ngưu, tên là Ngưu Phú Quý, tên của ông có vẻ thô tục, nhưng ông chủ Ngưu lại là một người vô cùng thanh nhã. Trong Kinh thành, trà lâu Tín Dương không được gọi là trà lâu tốt nhất. Tuy rằng không lọt được vào mắt xanh của các vị quý nhân, nhưng bởi vì tiền trà rẻ, trang trí cũng không tính là quá xấu xí khó coi nên bình thường cũng nhận được sự yêu thích của các thư sinh, văn nhân, việc kinh doanh cũng coi như là ổn. Đương nhiên, còn có một việc không thể không nhắc đến, đó chính là ông chủ Ngưu còn có một cô con gái tên là Ngưu Tiểu Hạ. Nàng mới mười sáu tuổi trăng tròn, đẹp như hoa như ngọc, có thể nói đó chính là điểm đặc biệt nhất trong trà lâu Tín Dương. Thông thường, những người đến trà lâu Tín Dương đều là người có học, tuy rằng trong đó có không ít người đến là để ngắm nhìn vẻ đẹp của Ngưu Tiểu Hạ, nhưng cũng tính là yên lặng, lại còn để ý đến lễ nghĩa nên cũng không làm ra hành vi quá đáng gì. Mãi cho đến ba tháng trước, Ngưu Tiểu Hạ đang đi trên đường thì vô tình gặp được vương bát công tử - người mà dân chúng Kinh thành chỉ cần nghe đến tên thôi là đã biến sắc. Đụng trúng ai mà chẳng được. Nhưng lại nhất định đụng phải một trong tứ bá của Kinh thành nước Sở là vị vương bát công tử* này quả thực chỉ có thể trách số phận của hai cha con nhà họ Ngưu không tốt mà thôi. (*) Vương bát công tử: kẻ giàu có, vừa có quyền vừa có thế, lạm dụng quyền thế của mình. Có một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, đó là ngày hôm sau công tử vương bát đã phái người hầu đến đón Ngưu Tiểu Hạ về phủ làm nha hoàn cho hắn. Gọi cho hay là làm nha hoàn, nhưng ai mà chẳng biết nhiệm vụ của nha hoàn là làm ấm giường chứ? Ông chủ Ngưu không nỡ để con gái bị công tử vương bát chà đạp, nên ông liền nói Ngưu Tiểu Hạ đã có hôn ước rồi. Nhưng vương bát công tử là ai chứ? Hắn chính là người xếp thứ tư trong tứ bá ở Kinh thành. Đừng nói là người đã có hôn ước, cho dù ngươi đã gả cho người khác rồi thì nếu hắn muốn, hắn vẫn có thể cướp được mà không chút đắn đo. Mà chỉ cần đề cập đến chuyện tứ bá của Kinh thành thôi, Thuận Thiên Phủ Nha đã đóng cửa không quan tâm, giả vờ không nghe không thấy gì rồi. Từ xưa, dân không tranh đấu với quan, lại càng không tranh đấu với người quyền quý, ông chủ Ngưu không cầu cứu được ai, chỉ đành nuốt nước mắt mà đem Ngưu Tiểu Hạ dâng cho Định Quốc Công Phủ. Ngưu Tiểu Hạ này cả nhan sắc và vóc dáng đều thật sự hơn người, quả thực đã khiến vương bát công tử cảm thấy hấp dẫn. Trong khoảng thời gian ngắn, trà lâu Tín Dương cũng vì chuyện này mà được thơm lây, ngay cả những tên lưu manh côn đồ bình thường hay đến đòi tiền trà nước cũng không dám đến nữa. Ở Kinh thành, trà lâu Tín Dương có được một cái mũ che vô cùng rộng lớn, nhưng sự vinh quang của nó không tiếp diễn quá lâu. Ngay một tháng trước, Ngưu Tiểu Hạ đã bị đưa trả về. Đây là chuyện vốn đã nằm trong dự đoán của dân chúng. Nhưng dù sao thì chuyện này cũng gặp nhiều rồi, mọi người cũng tự nhiên không thấy lạ nữa. Ngờ đâu Ngưu Tiểu Hạ này lại là một người tính tình mạnh mẽ. Ngay tối ngày được đưa về, nàng đã treo cổ tự tử, hơn nữa còn là treo cổ ở trà lâu Tín Dương. Chuyện này vừa truyền ra ngoài thì sáng sớm ngày hôm sau, Định Quốc Công Phủ liền phái quản gia đem một trăm lượng hoàng kim đến. Một trăm lượng hoàng kim, trong khi ông chủ Ngưu chỉ là người bán trà, phải bán bao nhiêu trà mới có được số tiền này cơ chứ? Ông chủ Ngưu chỉ biết đau khổ vì mất đi con gái, cho dù mối hận trong lòng khó mà xoa dịu được, cũng chỉ có thể cắn răng cắn lợi nuốt xuống mà thôi. Cái tên vương bát công tử, ông không chọc nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...