Chu Thanh Sắc mỉm cười: “Tuy không được lợi, nhưng cũng không mất đi lãnh thổ.”
Chu thái tử phẫn nộ: “Không mất đi lãnh thổ? Đợi đến lúc mất thì đã không kịp nữa rồi. Cả trăm năm nay, nước Chu chúng ta vẫn chưa có cách lấy lại được mảnh đất trăm dặm ấy...”
“Thái tử tìm đệ để nghĩ cách, đệ đã đưa ra ý kiến của mình rồi, nếu thái tử tin tưởng đệ thì hãy dâng tấu chương từ chối hòa thân. Nước Sở tuyệt đối sẽ không vì nước Chu từ chối hòa thân mà dấy binh gây chiến tranh đâu.” Chu Thanh Sắc thản nhiên nói.
Chu thái tử xúc động đi qua đi lại trong căn phòng chật hẹp, sắc mặt hắn nghẹn đến đỏ bừng như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Chu Thanh Sắc chẳng thèm để ý đến sự xúc động của thái tử, hắn dời tầm mắt về lại trang sách trên tay mình.
Mà thái độ thờ ơ của hắn cũng triệt để khiến Chu thái tử vốn đang xúc động rốt cuộc không thể kiềm nén được cảm xúc của mình nữa.
“Tam hoàng đệ à, đệ ở Quảng Ninh Cung lâu lắm rồi, lại không chịu để ý chuyện gì nên chẳng thể hiểu được những chuyện ngoài kia, mấy chuyện đó không thể giải quyết bằng lý luận suông được. Đệ chưa từng ra khỏi hoàng cung, cũng chưa từng ra chiến trường, càng chưa được tận mắt chứng kiến cảnh chiến trường. Vì thế, đệ căn bản không thể tưởng tượng nổi sự tàn khốc của chiến trường đâu.” Chu thái tử vốn tưởng Tam hoàng đệ cũng rất tán thành chuyện hòa thân, nhưng nào ngờ Tam hoàng đệ bỗng nhiên đổi ý, lại bảo hắn từ chối chuyện này.
“Nếu đã thế, vậy thì mời thái tử quay về thôi.”
Chu thái tử khẽ lẩm bẩm: “Tam hoàng đệ không hiểu huynh sao?” Hắn đã nghĩ Tam hoàng đệ là người hiểu rõ hắn nhất trên đời.
“Đệ hiểu nỗi băn khoăn của thái tử.” Nhưng cũng không thể tùy tiện đồng ý, hòa thân không thể giải quyết được mâu thuẫn giữa nước Chu và nước Sở, vậy cớ gì phải hy sinh một người con gái? Nước Sở lấy lãnh thổ một trăm dặm làm sính lễ, trong mắt thái tử là đầy đủ thành ý, nhưng trong mắt Chu Thanh Sắc, đây là sự khuất nhục. Dựa vào một người con gái để lấy lại lãnh thổ từng mất đi, điều này chứng tỏ nước Chu thật vô năng.
Chẳng qua, chuyện này không liên quan đến Chu Thanh Sắc, hắn đã đồng ý với nương là không nhúng tay vào những chuyện này, hắn đã cố hết sức rồi.
Sắc mặt của Chu thái tử dịu đi: “Tam hoàng đệ, không phải huynh đang nổi giận với đệ, mà là...”
“Đệ hiểu tâm trạng của thái tử. Nhưng trời không còn sớm nữa, đệ phải đi làm cơm cho nương rồi, xin thái tử cứ tự nhiên.” Chu Thanh Sắc gấp sách lại, ra khỏi căn phòng chật chội, sau đó hắn không quên đổi sang một bộ y phục màu xanh rồi mới bước ra ngoài.
Chu Thanh Sắc đã rời khỏi, để lại một mình Chu thái tử vẫn cảm thấy phiền muộn không thôi. Trước giờ, Tam hoàng đệ chưa từng tiếp xúc với những chuyện thế này, nên đệ ấy không hiểu là điều hiển nhiên, hắn lẽ ra phải ăn nói uyển chuyển một chút mới phải. Hắn chỉ muốn nhờ Tam hoàng đệ nghĩ giúp mình xem có cách nào thay thế Lam Nhi được không, nhưng không ngờ Tam hoàng đệ lại bảo hắn từ chối hòa thân. Nếu sớm biết thì hắn đã không đến đây, cũng sẽ không cãi nhau với Tam hoàng đệ như thế này!
Chỉ có điều, với tính tình của Tam hoàng đệ, chắc hẳn đệ ấy sẽ không để ý những lời nói kích động của hắn lúc nãy đâu.
Chu thái tử đứng ngẩn ngơ một mình trong chốc lát rồi mới bước ra khỏi phòng. Vừa đẩy cửa ra, hắn đã nhìn thấy Tam hoàng đệ đang tự múc nước bên cạnh giếng ở góc sân, cùng với Quảng nương nương đang tự rửa rau. Chu thái tử đã chứng kiến cảnh tượng này vô số lần. Những lúc ấy, hắn đều sẽ bất giác nhớ đến tâm trạng của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này vào năm hắn bảy tuổi.
Trước đây khi Chu thái tử chín tuổi, mẫu phi của hắn không được hoàng thượng sủng ái, nhưng mẹ con họ không nghèo túng đến mức phải sinh sống khổ cực như thế này.
Năm bảy tuổi, Chu thái tử vì giúp hoàng huynh đuổi theo chim anh vũ mà vô tình đến được nơi đây. Lúc ấy, hắn lần đầu tiên biết được, hóa ra trong hoàng cung lại có một tòa cung điện hẻo lánh đến vậy.
Khi đó Tam hoàng đệ chỉ mới năm tuổi mà thôi, nhưng đệ ấy cũng đã giúp đỡ Quảng nương nương rửa rau như bây giờ...
Sau đó, Chu thái tử đã trở về hỏi mẫu phi, tại sao trong cung còn có một Quảng Ninh Cung? Đến tận bây giờ, hắn vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt kiêng dè giấu giếm của mẫu phi khi nghe hắn nhắc đến cái tên này.
Mẫu phi không chịu nói cho hắn biết chuyện về Quảng Ninh Cung. Bà chỉ nói một câu rằng, nơi đây là nơi cấm kỵ và bắt hắn không được kể việc mình đã từng đến đây cho người khác nghe.
Sống ở hoàng cung, cho dù lúc đó vẫn còn nhỏ, nhưng Chu thái tử hiển nhiên biết bốn chữ “cấm kỵ trong cung” có ý nghĩa gì.
Theo lý mà nói, hắn không nên đến Quảng Ninh Cung một lần nào nữa. Tuy nhiên, hắn lại không thể quên được hình ảnh mà bản thân đã chứng kiến, vì thế hắn đã lén giấu mẫu phi cũng như mọi người mà đi đến đó.
Quảng nương nương và Tam hoàng đệ đối xử với hắn rất tốt, tuy hoàn cảnh ở nơi đây không bằng cung điện của hắn, nhưng không hiểu sao hắn rất vui vẻ.
Chu thái tử tìm đủ mọi cách để mang những thứ hắn có thể kiếm được tặng cho Quảng nương nương và Tam hoàng đệ, rảnh rỗi hay bận rộn gì hắn đều sẽ đến chơi với Tam hoàng đệ. Sau mẫu phi, Tam hoàng đệ chính là người hắn tín nhiệm nhất.
Năm Chu thái tử chín tuổi, mẫu phi hắn qua đời vì bệnh nặng. Lúc ấy, hắn nghĩ mình sẽ trở nên thê thảm như Tam hoàng đệ, nhưng không ngờ hắn lại được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của hoàng hậu nương nương.
Thân phận và địa vị của hắn đã thay đổi chỉ trong một đêm. Hắn không còn là Nhị hoàng tử nhỏ bé không được coi trọng nữa, những kẻ xem thường hắn, bắt nạt hắn trước kia giờ đây đều đến lấy lòng hắn.
Chỉ có thái độ của Quảng nương nương và Tam hoàng đệ đối với hắn là không có đổi khác. Họ chỉ yêu cầu hắn làm một chuyện, đó là không được nhắc về họ với bất kỳ ai, nếu hắn đến tìm họ thì chỉ được phép đi một mình.
Năm mười ba tuổi, sau khi được sắc phong làm thái tử, hắn vẫn thích đến nơi đây như trước. Khi đã chính thức lên làm thái tử, hắn mới dám hợp tình hợp lẽ mà đến Quảng Ninh Cung. Tuy vẫn chỉ có một mình hắn đến đây, nhưng người trong cung đều biết thái tử hắn đây có quan hệ thân thiết với Quảng Ninh Cung, nên họ cũng không còn kiêng dè giấu giếm khi nhắc đến Quảng Ninh Cung như trước nữa.
Thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió, mới chớp mắt mà hắn đã cập quan, Tam đệ cũng đã trưởng thành.
Chu thái tử sững lại một lúc mới nhẹ nhàng bước qua, thấp giọng nói: “Quảng nương nương.”
Ninh thị ngẩng đầu lên, bà dịu dàng hỏi: “Thái tử à, có muốn ở lại ăn bữa tối không?”
Chu thái tử cẩn thận liếc nhìn Chu Thanh Sắc đang múc nước từ giếng lên, sắc mặt hơi mất tự nhiên: “Không được rồi, con còn có chút việc phải làm.”
“Thế à, vậy ta không chuẩn bị cơm cho con nữa.” Ninh thị nói.
“Vậy... con đi đây.” Chu thái tử lại đưa mắt nhìn Chu Thanh Sắc một lần nữa. Thấy Chu Thanh Sắc không định làm gì cả, hắn đành phải ngượng ngùng nhấc chân rời khỏi đây. Trong lòng Chu thái tử thầm nói, Tam hoàng đệ cũng thiệt là nhỏ nhen, vậy mà chẳng chịu giữ hắn lại, giúp hắn đỡ lúng túng một chút cũng được mà.
Ninh thị rửa rau xong, Chu Thanh Sắc cũng vừa xách nước lên, hai mẹ con cùng vào nhà bếp.
“Để nương làm cho, con về phòng đi.” Thấy Chu Thanh Sắc chuẩn bị bắt tay vào làm, Ninh thị đang mặc áo vải và để mặt mộc vội lên tiếng.
Chu Thanh Sắc không biết làm sao: “Hài nhi cũng chẳng phải cô nương, không cần ngồi trong khuê phòng thêu thùa cả ngày đâu nương nhỉ?”
Ninh thị bật cười: “Vậy thì nhóm lửa đi.”
“Tuân mệnh.” Chu Thanh Sắc mỉm cười, hắn ngồi xuống chiếc ghế đá nhỏ đặt trước bếp lò, nhóm lửa một cách thuần thục.
Nghĩ đến Chu thái tử ủ rũ chán nản bỏ đi lúc nãy, Ninh thị im lặng thở dài một tiếng: “Tư chất của thái tử chung quy có hạn.”
Chu Thanh Sắc lạnh nhạt nói: “Trái lại bản tính cũng xem như trong sáng hiền lành.”
“Nếu không phải bản tính hắn trong sáng hiền lành, con cũng sẽ không muốn giúp hắn, chỉ là thái tử không thể lĩnh ngộ được dụng ý của con, cũng không thể lĩnh ngộ dụng ý của phụ hoàng con. Xem ra, thái tử cuối cùng vẫn chưa hết hy vọng với con, hắn thế mà lại bày ra một cục diện như vậy.” Ninh thị không chút cảm xúc nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...