Nguyên Mộ khẽ cong khóe môi, sau đó hắn chợt vung lên tay áo bắn ra ám khí đâm trúng người Quý tri châu.
Quý tri châu há to miệng rồi ngã ra phía sau, ông ta sợ hãi và đau đớn tột cùng. Giờ phút này đây, trong đầu ông ta ngoại trừ cảm giác đau khổ đến tê tâm liệt phế ra thì chỉ còn lại một mảng trống rỗng. Ông ta còn đang đợi được thăng quan tiến chức mà, sao lại có thể chết được chứ?
“Rút lui!” Nguyên Mộ thấy đội kỵ binh tinh nhuệ đang chạy vội đến liền hạ lệnh rút lui.
Sau khi nghe mệnh lệnh, mười mấy tên thích khách áo đen lập tức rút khỏi nơi đây.
Cố Lăng xông đến cạnh Liêu Thanh Vân rồi lập tức lấy tay đè lại vết thương trên ngực hắn, dòng máu ấm nóng ồ ạt tuôn ra khiến đôi mắt Cố Lăng ửng đỏ đến đáng sợ.
Diệp Tuyết cũng chạy vọt đến, còn Mộc Vũ thì liên tục điểm vào các đại huyệt trên người Tiểu Hoa Tử và Liêu Thanh Vân để cầm máu cho họ.
Phó tướng của quân kỵ binh xuống ngựa đi đến chắp tay: “Mạt tướng cứu giá chậm trễ, xin công chúa thứ tội.”
Vô Ưu công chúa đứng tại chỗ không hề cử động, dường như nàng đã bị dọa đến ngây gốc luôn rồi.
“Công tử, người không sao chứ?” Diệp Tuyết nhìn về phía Nguyên Vô Ưu đang đứng yên một chỗ, hắn vươn tay khẽ chạm vào nàng để nhắc nhở.
Nhưng sau đó, tất cả mọi người đều hoảng sợ trước tình huống xảy ra trước mắt.
Vô Ưu công chúa bỗng ngã xuống, chiếc mũ đội trên đầu nàng rơi dưới đất làm lộ ra gương mặt tuyệt đẹp nhưng lại tái nhợt. Trước ngực nàng, máu thấm một mảng đỏ tươi rồi dính sang cả cánh tay. Nàng cũng đã trúng ám khí.
“Công tử...” Diệp Tuyết hoàn toàn điên loạn.
“Công chúa... công chúa...” Ngọc Châu gắng sức vùng vẫy bò đến cạnh Nguyên Vô Ưu.
Đội kỵ binh vội vã chạy đến đây cũng sợ ngây người, họ đến chậm một bước đã khiến cho Vô Ưu công chúa bị thương.
…
Cùng lúc đó, ở vùng ngoại ô của huyện Tề, một chiếc xe ngựa trông rất sơ sài đang đi về hướng đông, người đánh xe không phải ai khác, chính là Đào Dao.
Chiếc xe ngựa rất bình thường và đơn sơ, đến cả cửa xe cũng chẳng có, chiếc rèm màu xanh xám được cuốn lên làm xe ngựa hoàn toàn thông thoáng, liếc mắt một cái là có thể thấy được người đang nửa nằm nửa ngồi trong xe.
Nguyên Vô Ưu thật kéo hai ống tay áo lên nhìn trái nhìn phải, nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc và tự tán thưởng trước làn da màu đồng trông hoàn toàn tự nhiên của mình.
Đào Dao đang điều khiển xe ngựa, khóe mắt thoáng liếc nhìn động tác vừa rồi của Nguyên Vô Ưu, sau đó lại nhìn sang cánh tay sạch sẽ của nàng, chần chừ rất lâu mới khẽ nói: “Dù thế nào thì người cũng là nữ nhi.” Đây là thuốc dịch dung mà U Ảnh hay dùng, tuy không bằng thuật dịch dung của nhà họ Hạng, nhưng cũng giải quyết được tận gốc rễ và có thể thay đổi màu da của cả cơ thể. Chỉ cần uống một viên đã duy trì được nửa năm, màu sắc sẽ nhạt dần theo thời gian.
Ông ta không dám tưởng tượng, vương gia sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Nguyên Vô Ưu? Dù Đào Dao biết người trên xe mới thực sự là Nguyên Vô Ưu, nhưng ông ta cũng không cách nào xem người trước mặt và Nguyên Vô Ưu mà ông ta nghĩ mình đã nhìn thấu là cùng một người.
Nguyên Vô Ưu nhếch môi cười, để lộ hàm răng trắng tinh: “Bây giờ, ta là nam nhi.” Thật không ngờ, thuốc dịch dung mà Tiểu Đào Tử chuẩn bị cho nàng lại hữu dụng đến vậy, không cần phải dùng đến dao kéo mà chỉ cần thay đổi màu da, lại phối hợp thêm thuật hóa trang thì đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Sắc mặt Đào Dao ngập ngừng: “Nhưng cho dù là nam nhi cũng sẽ không để lộ ra cánh tay trơn bóng đâu?”
Ông ta ngày càng không hiểu được Nguyên Vô Ưu, rốt cuộc gương mặt nào mới thật sự là nàng? Bí ẩn? Không, nàng đã đạt đến cảnh giới thần bí kỳ lạ rồi.
Nguyên Vô Ưu gối hai tay sau gáy, biếng nhác nói: “Dầu gì ngươi cũng là người chuyên làm những công việc bí mật, đừng để ta nhắc nhở ngươi lần nữa.”
Từ khi đến với thế giới này, hôm nay là ngày đầu tiên nàng được thả lỏng như thế. Trong khoảng thời gian tiếp theo, nàng sẽ không còn làm công chúa của nước Đại Nguyên nữa, mà là... Lam Vân công tử.
…
Lúc này, hai bàn tay Đệ Ngũ Chiếu nắm lại thật chặt. Hắn đã thầm nói với bản thân nhiều lần rằng, với tình hình hiện tại, hắn buộc phải nhẫn nhịn, đợi mọi chuyện xong xuôi hết rồi thì hắn sẽ tính sổ món nợ này sau. Nhưng đứng trước cái giá cắt cổ như vậy, hắn vẫn căm phẫn vô cùng.
“Chiếu thiếu gia không đồng ý sao?” Vũ Văn Tranh không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn Đệ Ngũ Chiếu, cũng chẳng thèm để ý đến lửa giận trong mắt của hắn.
Đệ Ngũ Chiếu âm thầm hít một hơi thật sâu, sau đó hắn dùng sắc mặt lạnh lẽo quan sát Vũ Văn Tranh: “Ba huyện đổi thành chín huyện, hơn nữa toàn bộ đều là khu vực quan trọng, hầu như đã chiếm hết một nửa khu vận chuyển bằng đường thủy trong vùng hạ lưu của cả con sông. Ngươi không sợ sẽ ăn no đến mức đau bụng sao?”
Tính mạng của Vũ Văn Tịnh làm sao xứng đáng với mức giá cao ngất ngưởng như vậy? Lòng tham của Vũ Văn Tranh còn không đáy hơn những gì hắn nghĩ, vận chuyển bằng đường thủy ở sông Định Dương là yếu điểm của gia tộc Đệ Ngũ, việc chuyển nhượng ba huyện đối với hắn đã là bất đắc dĩ lắm rồi.
Đợi khi hắn ngồi lên vị trí gia chủ thì cho dù là cướp, hắn cũng phải cướp ba huyện này lại cho bằng được, nhưng nếu hôm nay hắn nhượng lại chín huyện thì chẳng khác nào sẽ mất đi quyền quản lí của cả vùng hạ lưu, sau này muốn lấy lại cũng không dễ dàng. Đệ Ngũ gia mất đi yếu điểm cũng đồng nghĩa với việc bị đâm một nhát vào tim.
Vũ Văn Tranh đanh mặt lại: “Có đau bụng hay không là chuyện của ta, Chiếu thiếu gia chỉ cần nói đồng ý hay không thôi. Nếu không đồng ý, vậy Đệ Ngũ gia sẽ lấy gì để đền lại mạng sống của đệ đệ ta? Lẽ nào tính mạng của nhị thiếu gia nhà Vũ Văn còn không bằng những vật vô nghĩa này sao?”
Đệ Ngũ Chiếu híp mắt nhìn Vũ Văn Tranh, hắn gằn từng câu từng chữ: “Ta chỉ đồng ý nhượng lại ba huyện như đã nói lúc đầu, nhiều hơn một huyện cũng nhất định không được. Vũ Văn Tranh, ngươi đừng quên bây giờ ngươi đang đứng bàn chuyện ở đâu?”
Vũ Văn Tranh bật cười ha ha rồi chợt im bặt, sau đó nhìn chằm chằm Đệ Ngũ Chiếu với ánh mắt nghiền ngẫm và mỉa mai: “Câu nói này quả thật đầy khí thế. Nhưng Đệ Ngũ Chiếu à, ngươi cũng đừng quên, chuyện của Đệ Ngũ gia vẫn chưa tới lượt ngươi quyết định đâu. Ngươi, chẳng qua chỉ là thiếu gia dòng thứ của Đệ Ngũ gia nên sẽ không chiếm được vị trí gia chủ, ngươi hoàn toàn không có tư cách nói câu này.”
Vừa dứt lời thì Vũ Văn Tranh ngạo mạn đứng dậy, không đếm xỉu đến ánh mắt muốn ăn thịt người của Đệ Ngũ Chiếu mà đi thẳng ra ngoài. Bây giờ, Đệ Ngũ gia chia năm xẻ bảy, trong lòng Đệ Ngũ Chiếu hiểu rõ, nếu hắn không đồng ý thì tự nhiên sẽ có người khác đồng ý kết hợp với Vũ Văn gia. Nói cho cùng ở Định Dương này, ngoài Đệ Ngũ gia ra thì chỉ có Vũ Văn gia mà thôi.
Đệ Ngũ Chiếu rũ mắt, lẩm bẩm nói: “Ngươi cứ chờ đó, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã nói ra những lời này.”
…
Nghe thuộc hạ bẩm báo, ánh mắt Lâm Duy Đường hiện lên chút bất ngờ nhưng phần nhiều lại là sát ý. Hắn muốn diệt trừ Đệ Ngũ Chiếu bởi hắn vốn cho rằng Đệ Ngũ Chiếu chỉ biết làm xằng làm bậy, thật không ngờ người như Đệ Ngũ Chiếu cũng có điểm mấu chốt. Một khi để người không từ thủ đoạn như Đệ Ngũ Chiếu lại có điểm mấu chốt mà nắm được quyền lực, chỉ sợ rằng sẽ rất khó đối phó.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Quản gia Hán bá bước vào cung kính bẩm báo: “Thiếu gia, Văn thiếu gia đã đến nơi rồi, Chiếu thiếu gia và Hạo thiếu gia đã ra nghênh đón.”
Khóe miệng Lâm Duy Đường khẽ cong lên, trong mắt hắn ẩn chứa sự mỉa mai, Văn biểu đệ cuối cùng cũng xuất hiện, hắn đã đợi Văn Vô Hà lâu lắm rồi.
Hán bá khẽ thở dài một tiếng, thiếu gia nhà ông cái gì cũng có, duy chỉ thiếu một xuất thân tốt, nhưng mà ông tin chắc thiếu gia nhất định có thể thay đổi điểm thiếu sót đáng tiếc này.
Sự xuất hiện của Văn Vô Hà khiến Đệ Ngũ gia mở rộng cửa lớn nghênh đón, ngoài lão thái gia đang ốm đau trên giường thì tất cả người của Đệ Ngũ gia đều bày tỏ sự tôn trọng cần có.
Người Đệ Ngũ Chiếu tôn trọng nhất là Văn Vô Hà, người hắn hâm mộ nhất và ghen tị nhất cũng chính là Văn Vô Hà.
Văn Vô Hà xuống ngựa, khẽ gật đầu với các trưởng bối ra đón tiếp mình rồi thản nhiên hành lễ. Thái độ của hắn trông lãnh đạm xa cách nhưng cũng không làm ai giận dữ, trái lại họ còn cho rằng đó là điều hiển nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...