G
iống như lời Nguyên Vô Ưu nói, Nguyên Lạc không phải vì đạo nghĩa gì cả, nhưng điều này dính dáng đến điểm mấu chốt trong cách hành sự của Nguyên Vô Ưu.
Trong lòng Nguyên Vô Ưu hiểu rõ, nàng ta cũng không muốn đối địch với nàng, nếu không hiện tại, nàng ta cũng không ngồi đây cùng nàng tán gẫu.
Không muốn đối địch cùng nàng, không có nghĩa là nàng ta sẽ bị xỏ mũi dắt đi.
Nguyên Vô Ưu dựa người vào lưng ghế, mười ngón tay đan vào nhau, tư thái nàng thoải mái đưa hai chân vắt chéo, lười nhác mà thanh cao đối mặt với Nguyên Lạc. Dáng vẻ khuynh thành cùng dung mạo khiến trăng cũng phải lặn ấy của Nguyên Vô Ưu làm người khác lóa mắt, đồng thời cũng không dám nhìn gần.
“Đây là thái độ cầu người khác giúp đỡ của ngươi sao?”
Thấy tay nàng đột nhiên đổi tư thế, trong mắt Nguyên Lạc xẹt qua sự kinh diễm cùng với hứng thú: “Nếu ngươi lí giải như vậy, cũng không hẳn là không thể.”
Nàng không đo được lòng Nguyên Vô Ưu nông sâu thế nào, cùng nàng ta hợp tác cũng chính là bắt tay với hổ dữ. Theo bản năng, nàng ta cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng cũng làm nàng ta hứng thú tột cùng.
Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười, đưa ra điều kiện: “Chia bảy ba.”
Sắc mặt Nguyên Lạc lạnh lẽo: “Cái gì?”
“Đồ đạc của Dương gia, chúng ta chia bảy ba, ta bảy, ngươi ba.”
Nguyên Lạc mở to hai mắt, không dám tin trước yêu cầu thái quá ấy của Nguyên Vô Ưu, nàng ta cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm: “Ngươi lặp lại lần nữa xem.”
“Ngươi đã nghe rồi đấy.”
Nguyên Lạc xác định mình không nghe nhầm, nguy hiểm nheo mắt lại: “Ta tưởng rằng, ngươi là người thông minh.”
Nguyên Vô Ưu nhún vai: “Lẽ nào ta ra điều kiện này, thì không phải người thông minh sao?”
“Không thể được.” Nguyên Lạc quả quyết cự tuyệt.
“Vậy xin thứ lỗi, ta muốn bảy phần, nếu không ta giải quyết không nổi hậu họa. Ngươi trở về cẩn thận suy xét, nếu ngươi không có ý kiến khác, lần sau chúng ta sẽ nói chi tiết hơn, hiện tại cứ như vậy đi. Tiểu Hoa Tử, tiễn khách.”
Nguyên Lạc nhìn Nguyên Vô Ưu thật sâu, đứng lên nói: “Làm người không thể lấy rắn nuốt voi, Vô Ưu công chúa cũng nên suy xét cẩn thận mới phải, cáo từ.”
“Mong thay mặt Vô Ưu chuyển lời hỏi thăm đến Tam bá phụ.”
Lời nói của Nguyên Vô Ưu đã thành công, Nguyên Lạc đang bước ra ngoài phải khựng lại, nàng ta chậm rãi quay đầu nhìn Nguyên Vô Ưu ngồi trên ghế rất thoải mái, ánh mắt nàng ta loé lên một tia sát khí nhanh đến mức không thể nhìn thấy, nhưng không nhìn thấy không có nghĩa là không cảm nhận được.
Nguyên Vô Ưu ưu nhã nâng chung trà Tiểu Hoa Tử mới pha, mỉm cười nói: “Đúng rồi, ta quên không nói, lòng dạ ta hẹp hòi thuộc kiểu người có thù tất báo, ai khiến ta phải chịu uất ức, ta sẽ lột da kẻ đó.”
Đồng tử Nguyên Lạc hơi co lại, khóe miệng khẽ cong nhưng không có ý cười: “Chúng ta thật tâm đầu ý hợp, ta cũng như thế.”
Nguyên Vô Ưu gật đầu cười, Nguyên Lạc cũng vừa cười vừa gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài, trong phút chốc ý cười trên mặt nàng ta liền biến mất.
Nguyên Vô Ưu để chén trà xuống, cúi đầu cười một tiếng: “Quả thật là một con cá lớn.”
Đứng ở một bên, đáy mắt Mộc Vũ lộ ra vẻ phức tạp cùng sự đấu tranh khi nhìn nàng, tay hắn đang cầm kiếm bỗng siết chặt thật mạnh làm cho thanh kiếm trong tay hắn phát ra tiếng động.
Tiểu Hoa Tử, Ngọc Châu nghe thấy tiếng động cũng xoay người quay lại, thấy Mộc Vũ nắm chặt thanh kiếm trong tay như có thể rút kiếm ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào, sắc mặt hai người đều hoảng sợ đứng dậy, cảnh giác nhìn hắn, theo bản năng đứng chắn trước mặt Nguyên Vô Ưu.
“Đều lui ra đi.” Nguyên Vô Ưu không đếm xỉa đến thanh kiếm của Mộc Vũ, thấp giọng ra lệnh.
“Công chúa.”
“Chủ tử.”
Tiểu Hoa Tử, Ngọc Châu khiếp sợ đồng thời lên tiếng.
Ánh mắt Nguyên Vô Ưu uy quyền liếc qua, mặc dù hai người lo lắng vạn phần, nhưng không thể không tuân lệnh lui xuống.
“Muốn giết ta?” Nguyên Vô Ưu ngồi trên ghế không chút động tĩnh, bình thản nhìn Mộc Vũ, giọng nói nàng lạnh lẽo phảng phất như châu ngọc chạm đất, tùy ý hỏi, cũng không mang bất cứ tâm tình gì.
Mộc Vũ tay vừa chuyển động thì kiếm đã xuất vỏ, một ánh sáng lạnh chợt lóe lên, mũi kiếm đã chĩa vào Nguyên Vô Ưu.
Trong không khí dường như có một áp lực vô hình áp sát Mộc Vũ, Mộc Vũ chợt biến sắc, ánh mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
Ánh mắt Nguyên Vô Ưu liền chuyển động, bàn tay trắng nõn khẽ vung lên, đôi môi hé mở: “Lui ra.”
Mộc Vũ cứng nhắc quay đầu nhìn Nguyên Vô Ưu. Đường từ kinh thành tới nơi này gần một tháng, hắn không hề phát giác có người theo sau bọn họ?
“Kế hoạch biến hóa khó lường, nếu như không phải ngẫu nhiên đụng phải chuyện này, thì ta sẽ không ép buộc mà cho ngươi thời gian. Nhưng bây giờ, kế hoạch của ta tạm thời có biến, ta bắt buộc phải giải quyết vấn đề của ngươi.”
Mộc Vũ nhìn chằm chằm nàng, miệng mím chặt lại thành một đường thẳng, thanh kiếm trong tay hắn mang theo ánh sáng lạnh vẫn chĩa về phía nàng. Nàng đã lừa gạt hoàng đế, đã lừa gạt hắn, tất cả lại thực sự tin nàng nàng xuất Kinh là để tìm ngọn núi huyền bí chữa bệnh cho Hoài vương.
Nguyên Vô Ưu nhướng mày: “Núi cao hoàng đế xa. Mộc Vũ, từ khoảnh khắc ngươi cùng ta xuất Kinh, ngươi đã không còn đường lui.”
Mộc Vũ không lên tiếng, kiếm trong tay từng tấc tiến lại gần nàng: “Công chúa có đoán được là Mộc Vũ không chỉ có thể điều động binh lính, mà còn có thể giết chết công chúa, hoàng thượng cũng sẽ không quở trách thần?”
“Trong lòng phụ hoàng, mặc dù ông đã tin tưởng bổn công chúa, nhưng từ đầu đến cuối vẫn còn điều kiêng kị với ta bởi dù sao, bổn công chúa vẫn là người của Lưu Thị, cho nên người mới để ngươi bên cạnh bổn công chúa, cũng không có gì bất ngờ. Xét cho cùng, thân phận của bổn công chúa vẫn ở đây, người bình thường cũng không áp chế nổi, đem đại tướng tâm phúc theo bổn công chúa, hoàng đế xem ra cũng không quá ngu ngốc.”
“Công chúa muốn báo thù cho hoàng hậu và Lưu Thị sao?”
Nguyên Vô Ưu khẽ cười: “Ngươi xem trọng ta rồi, nhìn xem, chỉ bằng ngươi cũng có thể cầm kiếm giết ta tại chỗ bất cứ lúc nào. Nếu như ta cứ u mê cái nơi tôn quý đó, ta sẽ không thoát khỏi lãnh cung.”
Kiếm trong tay Mộc Vũ ngày càng tiến sát, gần đến nỗi chỉ cần hắn nhích thêm một tấc nữa liền chạm tới mi tâm* của nàng. Cùng lúc kiếm trong tay hắn tiến sát nàng, hắn liền cảm nhận được luồng sát khí dày đặc bao trùm toàn thân.
(*) Mi tâm: phần ở giữa 2 lông mày.
“Là ngươi?” Người ẩn nấp tại hậu cung, người lợi dụng vụ án của Đại công chúa để làm nên trận gió tanh mưa máu chính là nàng ta.
Mặc dù, hắn hỏi không đầu không đuôi, nhưng hắn biết rõ nàng nhất định hiểu hắn đang nói gì!
Nguyên Vô Ưu khẽ nở nụ cười nhưng cũng không nói gì, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn cầm kiếm chỉ vào mi tâm mình.
Thật lâu sau, thanh âm Mộc Vũ có chút khàn: “Giờ khắc này, ta hoàn toàn có thể giết ngươi.”
“Đương nhiên, ngươi có khả năng này. Hơn nữa, ta cũng cho ngươi cơ hội rồi, nếu ngay cả cửa ải này của ngươi mà ta cũng không qua nổi, thì ta cũng không cần bày mưu tính kế làm gì nữa.”
Mộc Vũ nhắm mắt lại: “Tại sao không giết ta?” Phái cao thủ bên người nàng giết hắn là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Giết ngươi cũng không phải cách để giải quyết vấn đề, Mộc Vũ, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta, cũng cần ngươi giúp ta.”
Mộc Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt mang khí lạnh của nàng: “Hoài vương không hề muốn làm vua, công chúa hà tất vì sự ích kỉ của mình mà khiến dân chúng, thiên hạ lâm vào cảnh khói lửa lầm than?” Cho dù nàng có thành công, phụ tá Hoài vương đăng cơ hoàng đế thì với thân thể của mình, ông ta căn bản không đảm đương nổi đế vị.
“Ngươi thật sự cho rằng như vậy sao?” Ánh mắt Nguyên Vô Ưu lạnh lùng tỏa ra một loại áp lực vô hình. Xuất phát điểm của nàng có lẽ là vì bản thân, nhưng nhìn vào tình hình chung của nước Đại Nguyên, rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào vũ lực trấn áp là thiên hạ sẽ thái bình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...