Phượng Khuynh Thiên Lan

– Nơi này cách Bắc Nghiêm chừng năm mươi dặm, ngựa chạy một đêm là có thể tới nơi. – Khoảng khắc Thái Sử Lan tung mình xuống thành, thì cách đó năm mươi dặm, Thai Thế Đào đang nói ra sự thật với một trăm thủ hạ của mình, – Mong chư vị huynh đệ thứ lỗi, nhưng tối nay ta thực sự cần mượn một cái cớ để xuất doanh. Hiện tại, mọi chuyện đã xong, mong các huynh đệ hãy quay về doanh trại. Mọi người không biết không có tội, Tổng tướng khoan hồng độ lượng, hẳn sẽ không làm khó mọi người.

Đoàn người im lặng một hồi, sau đó tiếng cười đột ngột vang lên.

– Bách trưởng nói gì vậy? – Một binh sĩ cất tiếng nói, – Chúng ta cùng nhau ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, sao bọn ta có thể để huynh lại một mình?

– Nhiệm vụ này… – Thai Thế Đào xấu hổ quệt trán.

– Không có truy binh. – Thập phu trưởng dưới quyền hắn vỗ vỗ vai Thai Thế Đào, – Việc này cho thấy Tổng tướng đã ngầm cho phép. Không sao rồi, chúng ta mau mau tới Bắc Nghiêm thôi!

– Đúng vậy! Bắc Nghiêm bị vây, triều đình lại hạ lệnh không được phép lập tức cứu viện, Thượng Phủ binh chúng ta cũng đã ngứa ngáy chân tay lâu rồi. Bây giờ một trăm người chúng ta đi giết đám quân Tây Phiên kia, trở về ai cũng có công lớn, đến lúc đó còn phải cảm ơn Bách trưởng ngài ấy chứ!

Thai Thế Đào mỉm cười nhìn huynh đệ, đáy lòng ngập tràn hơi ấm.

– Tính mạng của đa số huynh đệ ở đây đều là do huynh cứu về từ trên chiến trường, mấy lời khách khí không cần phải nói nữa. Có điều, chúng ta chỉ có một trăm người, giờ lại phải xuyên qua đại quân Tây Phiên để cứu người, chuyện này thật sự rất khó. Huynh có biện pháp gì không?

– Tỷ tỷ của ta từng dùng hành động của mình để nói cho ta biết, tỷ ấy không ưa những kẻ mãng phu. – Nhắc tới Thái Sử Lan, Thai Thế Đào liền vô thức mỉm cười, dịu giọng nói, – Nếu như bây giờ ta kéo mọi người lao vào chỗ chết, tỷ ấy biết được nhất định sẽ không vui, mà ta cũng không muốn tỷ tỷ không vui.

– Nhưng mà… – Mọi người chậm rãi thở ra một hơi, không phải lao vào chỗ chết là tốt rồi.

– Ta luôn cảm thấy sự xuất hiện của Tây Phiên vô cùng kỳ lạ, hẳn phải có nội ứng, còn có mật đạo mà hai đại doanh của Nam Tề không hề hay biết. Hiện giờ, ta muốn tìm ra mật đạo này, có cơ hội thì phá hỏng nó luôn, ít ra cũng có thể để Bắc Nghiêm bớt nhọc đôi chút. Nếu như có thể nhân đó khiến Tây Phiên đại loạn, chúng ta có thể chớp lấy cơ hội mà tiến gần hơn. – Thai Thế Đào lấy một tấm bản đồ từ trong ngực áo ra, – Ta đã phân tích qua rồi, nếu muốn đi vào Bắc Nghiêm mà không làm kinh động đến Thiên Kỷ và Thượng Phủ binh, chỉ có ba nơi đáng ngờ…

Binh lính xúm lại, năm mồm bảy miệng bàn tán xôn xao, Thai Thế Đào không ngừng dùng than củi kí hiệu trên bản đồ. Nhóm binh sĩ dưới tay hắn hết sức quen thuộc địa hình nơi này. Bọn họ là do Thai Thế Đào chính tay chọn lựa. Trước đây, khi hắn được lên làm Bách phu trưởng, Tổng tướng từng đặc biệt cho phép hắn tự chọn một trăm người, Thai Thế Đào liền dùng những người mà kẻ khác không muốn. Khi ấy, ai cũng cho rằng hắn là một tên tiểu tử không biết tự lượng sức mình, thế nhưng chỉ sau nửa tháng ngắn ngủi, Thai Thế Đào đã nhanh chóng thu phục một trăm binh lính dày dặn kinh nghiệm này. Bọn họ vừa thân thiết vừa kính trọng hắn, thực sự là huynh đệ vào sinh ra tử trên chiến trường.

Thai Thế Đào từ đầu chí cuối đều nhớ kỹ lời dạy của Dung Sở – Nỗ lực gấp ba so với người khác, cuối cùng ông trời sẽ không bạc đãi ngươi.

Giờ phút này, một trăm binh lính ở nơi đây, dùng kinh nghiệm và hiểu biết của mình giúp Thai Thế Đào thu nhỏ phạm vi khoanh vùng, cuối cùng, trong vòng tròn chỉ còn lại một vùng rộng khoảng hai mươi dặm cách đây không xa.

Tuy rằng nơi kia chỉ chừng hai mươi dặm, nhưng đối với một đội trăm người mà nói thì vẫn hơi lớn, hơn nữa, thời gian bọn họ có cũng không nhiều.

Có điều, bây giờ đã không còn cách nào khác. Thai Thế Đào toan cuộn bản đồ lại, nói:

– Chúng ta chia làm ba đội…ừm…dù sao vẫn cần tìm một nơi bí mật để tập hợp lại. Nếu tối nay vẫn chưa thăm dò được, ta sẽ tự mình trà trộn vào quân đội Tây Phiên… Hồ Lô, huynh đang làm gì thế?

– Kể ra thì…nơi này là chỗ ở của bà ngoại ta. Binh lính tên Hồ Lô kia ngồi xổm nhìn bản đồ, lẩm bẩm, – Trước lúc lên bảy, ta từng sống ở đây, phía sau nhà của bà ngoại ta có một ngọn núi tên gọi Sơn Âm. Ngọn núi này không lớn lắm, có điều đường đi quanh co ngoắt ngoéo, có người còn nói nơi ấy chính là chiến trường cổ của đại vương Tây Phiên, bên trong có rất nhiều vũ khí và đồ cúng tế bị bỏ lại. Có người lại nói bên trong có kho báu, rất nhiều người sau khi nghe lời đồn này đều vào trong tìm bảo vật, thế nhưng đa số một đi không trở lại. Nghe nói bên trong có con sông dài trăm dặm, quanh co khúc khuỷu, dễ khiến người ta lạc đường, nhưng cũng có người nói trong núi có yêu ma… Ai, thật muốn đi thăm bà già ấy quá, không biết bà lão còn sống không nữa…

Thai Thế Đào nghe đến đây vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng lại dấy lên sự chua xót. Hắn đá binh sĩ kia một cái:

– Đứng lên! Lần này nếu có thể bình an trở về, ta sẽ cho ngươi xin nghỉ để đi thăm người nhà!

Binh sĩ kia nhảy dựng lên, hứng khởi nói:

– Bách trưởng, không bằng đi ngay bây giờ đi!?

– Vớ vẩn…

– Không phải. Chỉ là ta chợt nhớ tới Sơn Âm. – Binh sĩ kia nghiêm mặt nói, – Thực ra, trước kia ta từng đi qua nơi đó, nó không hề đáng sợ như trong lời đồn, đều là do người ta phóng đại lên mà thôi. Hơn nữa, trong núi đường đi chi chít, có thể thông đến rất nhiều nơi, giống như…có thể liên kết toàn bộ thị trấn quanh núi vậy. Ý của ta là, chi bằng chúng ta tản ra từ đó, đồng thời chọn nhà của bà ngoại ta làm nơi hợp quân, làm vậy vừa tránh được tán binh của Tây Phiên, cũng miễn cho các huynh đệ không quen đường bị lạc. Dù sao bây giờ chúng ta cũng không thể dùng pháo bông để liên lạc.

– Ý này không tồi! – Thai Thế Đào ngẫm lại, lập tức đồng ý.

Nói làm liền làm, một trăm người cưỡi ngựa chạy nhanh về phía Sơn Âm, dọc đường cũng không quên thăm dò. Đương nhiên, bọn họ không hề thu được tin tức hữu ích gì, cũng may đường đến Sơn Âm cũng đồng thời là đường tới Bắc Nghiêm.

Không bao lâu đã đến chân núi Sơn Âm. Núi không cao lắm, khói sương mù mịt, cỏ dại nơi nơi, hẳn là đã lâu không có ai đặt chân tới, thoạt nhìn quả thực rất âm u. Đường vào núi rất nhiều, mà theo Hồ Lô nói, thế núi khi ra rất bằng phẳng, đường đi lại đầy rẫy, chỉ cần đi về hướng Tây Nam là có thể đến được nhà bà ngoại hắn, hơn nữa nơi đó cũng rất gần Bắc Nghiêm.

Thai Thế Đào chia người thành năm đội, mỗi đội hai mươi người, sau đó vào núi bằng các đường khác nhau, chính hắn tự chọn cho mình con đường nhìn qua có vẻ âm u nhất.

Con đường này cỏ dại rậm rạp, đường giao khó kiếm, nếu không phải có sự chỉ dẫn của Hồ Lô, Thai Thế Đào đoán chắc bản thân có đi mười lần cũng sẽ không phát hiện được gì. Hồ Lô nói, đây chính là tuyến đường quỷ dị nhất trong truyền thuyết, bình thường cực kỳ ít người qua lại, cho nên chẳng có lối mòn, vô cùng khó đi, đã vậy, trước mặt họ giờ đây còn có một đống bụi gai và đá vỡ.

Lòng Thai Thế Đào nóng như lửa đốt, hắn thật sự không muốn nán lại nơi này quá lâu, chỉ hận không thể mọc cánh bay thẳng đến Bắc Nghiêm, chém chết hết đám giặc Tây Phiên để cứu Thái Sử Lan. Nhưng mà, hắn cũng hiểu rõ, chuyện đó tuyệt đối không thể, cho nên Thai Thế Đào chỉ có thể cắn rặng chịu đựng, trước tiên giải quyết bụi gai này.

Có điều, vừa bắt tay vào làm, hắn liền phát hiện có chỗ không đúng.

– Cái này…dường như là bị chặt xuống. – Thai Thế Đào khẽ kéo một cái, cành mận gai liền xê dịch. Hắn nhìn bàn tay mình, phát hiện cành cây đã hơi khô héo, gai trên thân đều mềm cả rồi.

Đây là… vật ngụy trang?

Hai mắt Thai Thế Đào sáng lên, hắn và đám thuộc hạ nhanh chóng dọn dép đống bừa bộn trước mắt, tiến thẳng về phía trước.

Con đường lúc đầu rất hẹp, sau đó dần dần rộng ra, dẫn tới một khe núi. Mấy ngày nay không mưa, mặt đất khô ráo, cho nên có thể thấy rõ vết tích do nhiều người đi qua để lại, không chỉ có vậy, hắn còn phát hiện trên đất có rất nhiều vết bánh xe cùng vết tích để lại do vũ khí bị kéo lê – dài nhọn là thương, tròn là gậy. Thai Thế Đào bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương kỳ dị mà quen thuộc. Hắn ngồi xổm xuống, quệt ngón tay lên một chiếc lá, thứ bột vàng nhạt lập tức dính lên đầu ngón tay – là thuốc súng!

Thai Thế Đào lập tức xoay người, nói với một binh sĩ:

– Mau! Mau kêu tất cả mọi người đến đây!

Binh sĩ lĩnh mệnh rời đi, những người còn lại vừa căng thẳng vừa hưng phấn, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại thực sự tìm được mật đạo mà Tây Phiên dùng để tiến vào Nam Tề!

– Bách trưởng, chúng ta có nên lui ra ngoài trước không? – Một binh sĩ nhỏ giọng hỏi.

– Không cần. – Giọng nói của Thai Thế Đào vô cùng kiên định, đáy mắt lóe lên ánh lửa, tựa tức giận, tựa hưng phấn, – Ngoài vũ khí, bọn chúng còn vận cả thuốc súng! Tây Phiên vốn nghèo nàn, muốn có được thuốc súng cũng chẳng phải dễ dàng, cho nên số lượng chắc chắn không nhiều lắm. Ta không thể để bọn chúng dùng thuốc súng cho nổ tường thành Bắc Nghiêm, ta muốn cản chúng lại!

– Nhưng mà… – Binh sĩ còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng lại bị Thai Thế Đào giơ tay cản lại.

– Im lặng! – Nói rồi, hắn dẫn theo đám binh sĩ trốn vào trong khe núi.

Bốn bề yên ắng, ngay cả tiếng thở cũng chẳng thấy đâu. Trong rừng rậm phía đối diện mơ hồ truyền tới tiếng xe cót két cùng tiếng bước chân của đoàn người.



Tường thành chống đỡ phía sau đột ngột sụp đổ, Thái Sử Lan bất ngờ ngã ngửa ra sau, rơi thẳng xuống thành!

Trên đầu thành dậy lên tiếng kinh hô, quân Tây Phiên phía dưới lại kích động phóng ngựa chạy đến, muốn nhân cơ hội giẫm nát nàng.

Người trên thành đều ngẩn ra, nhất thời không biết phải làm sao mới được. Đúng lúc này, một bóng người chợt lóe lên, Lý Phù Chu nhanh chóng vọt ra ngoài.

Hắn đạp lên tường thành, khom lưng bắt lấy hông Thái Sử Lan. Ngay khi hắn định bật ngược lên, Thái Sử Lan bỗng làm ra hai động tác.


Nàng đá mạnh vào đầu gối Lý Phù Chu, sau đó nhét một vật vào tay hắn, cuối cùng để lại một câu nói:

– Bắn vào kim kiếm sau lưng Da Luật Tĩnh Nam!

Hành động dứt khoát liền mạch, giống như đã được nàng tập trước vô số lần.

Lý Phù Chu bị đá một cái, cả người nghiêng sang một bên, bàn chân vốn định đạp lên tường thành lại bị lệnh hướng, cô gái trong lòng cũng lập tức rơi xuống. Cùng lúc đó, hắn đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mát lạnh, đảo mắt nhìn xuống liền thấy trong tay có thêm một cuộn móc dùng để leo tường, cũng chẳng biết vật này được Thái Sử Lan mang theo từ khi nào. Sau cùng, nghe được câu nói kia, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thái Sử Lan rơi thẳng xuống chân thành. Da Luật Tĩnh Nam điên cuồng thúc ngựa chạy đến, trong tay cầm trường thước sắc nhọn, kiếm vàng chuôi khắc Li Long trên lưng hắn phát ra tia sáng vàng nhạt.

Con người Lý Phù Chu co rút lại, thoáng chốc hiểu ra ý định của Thái Sử Lan.

Vì muốn mọi chuyện diễn ra chân thật, cho nên trước đó nàng không hề bàn bạc kế hoạch với bất kỳ một ai, hoàn toàn phó mặc vào năng lực phán đoán của hắn.

Cũng may là…hắn hiểu.

Lý Phù Chu không cố gắng lên thành nữa. Cổ tay khẽ xoay, lưỡi móc tức khắc bay ra, móc vào khe nứt trên tường thành. Có điều, cơ thể hai người lúc này đang đà rơi xuống, móc câu hợp với xích sắt chỉ có thể khiến họ đáp đất một cách an toàn.

Dưới thành bấy giờ đã có đám đông quân lính Tây Phiên chờ sẵn, bọn họ không ai công thành hay tạc tường nữa, chỉ chăm chăm vây kín bốn phương tám hướng quanh người Thái Sử Lan.

Thời điểm Lý Phù Chu chưa hoàn toàn chạm đất, vẫn còn cao hơn mọi người nửa cái đầu, hắn bỗng nhiên liếc mắt nhìn vào Da Luật Tĩnh Nam.

Tuy rằng khoảng cách giữa hai người rất lớn, nhưng Da Luật Tĩnh Nam thân là đại tướng từng trải qua trăm trận chiến lớn nhỏ, lúc ấy đã cảm giác được nguy hiểm, hắn lập tức dùng khiên che ngực, giơ cao trường thương trong tay.

Có điều, hắn đã nhầm, mục tiêu của Lý Phù Chu không phải là bản thân hắn.

Ánh mắt vừa liếc đền, cánh tay Lý Phù Chu cũng giơ cao, một thanh đoản đao từ lòng bàn tay bắn thẳng ra ngoài.

Lưỡi đao vừa mỏng vừa sắc, bay vút qua trước mắt kẻ địch, dường như trong nháy mắt đã lướt qua nghìn dặm. Dưới đường bay của lưỡi đao, binh lính Tây Phiên chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một cơn gió thổi qua, nhanh tới nỗi khiến người ta lạnh gáy. Tóc mai khẽ bay lên, bọn chúng lo lắng ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy Da Luật Tĩnh Nam quát lên chói tai, đồng thời giơ cao trường thương trong tay.

“Keng” một tiếng, đoản đao vọt qua đỉnh trường thương, đâm thẳng vào kim kiếm trên vai Da Luật Tĩnh Nam.

Kiếm gãy!

Da Luật Tĩnh Nam ngẩn người, quay đầu nhìn thanh kiếm đã gãy đôi, sắc mặt đại biến.

“Bộp” – Lý Phù Cho ôm Thái Sử Lan đáp đất, lập tức rơi vào vòng vây trùng điệp của binh lính Tây Phiên.

Lý Phù Chu không hề tỏ ra nóng vội, thậm chí mỉm cười nhìn quanh, ôm Thái Sử Lan, cúi đầu hỏi nàng:

– Ổn cả chứ?

Thái Sử Lan vươn tay lên, khéo léo kéo dãn khoảng cách giữa hai người:

– Ổn, để ta xuống đi.

Lý Phu Chu buông cánh tay ra, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Chân vừa chạm đất, vẻ lạnh lùng tĩnh lặng của Thái Sử Lan lập tức biến mất, đáy mắt như có lửa đỏ thiêu đốt. Nàng cúi đầu, nhặt hai đoạn đao gãy trên đất lên, quơ về phía binh lính Tây Phiên:

– Giết!!!

– Giết bọn chúng! – Cùng lúc đó, tiếng gầm gừ phẫn nộ của Da Luật Tĩnh Nam cũng truyền tới.

Xa xa, tiếng trẻ con thét lên chói tai – Sau khi thấy Thái Sử Lan rơi xuống chân thành, Cảnh Thái Lam liền nhất quyết không chịu rời đi, hai chân giãy giụa đạp vào bụng Triệu Thập Tam, tay hết tóm tường thành lại tóm tóc hắn, sống chết đòi ở lại. Triệu Thập Tam sợ nó bị thương, đành phải tạm dừng lại. Cảnh Thái Lam trợn tròn hai mắt, mấp máy môi, dáng vẻ muốn khóc lại kiên cường không chịu khóc, khiến cho Triệu Thập Tam nhìn thấy cũng phải đau lòng.

Mắt thấy Thái Sử Lan đã được Lý Phù Chu cứu, thân thể nhỏ bé của Cảnh Thái Lam lập tức buông lỏng. Nó thở phào nhẽ nhõm, thế những ngay tức khắc lại trở nên căng thẳng – nó thấy ma ma bị bao vây.

– Ma ma…ma ma… – Cảnh Thái Lam giãy giụa hét lên,  – Trở về! Trở về…ma ma…

Triệu Thập Tam cắn răng, đè đầu nó xuống, sau đó xoay người rồi đi – Bây giờ chính là lúc mà thế công thành yếu nhất, lực chú ý của kẻ địch đều đang tập trung trên người Thái Sử Lan. Đây là thời cơ mà Thái Sử Lan phải liều mạng để đổi lấy, hắn không đi thì còn chờ đến khi nào!

Cảnh Thái Lam bị giữ chặt tới nỗi không thể động đậy. Nó bỗng nhiên cúi đầu, cắn mạnh lên cánh tay Triệu Thập Tam. Răng sữa mới mọc hung hăng cắm vào da thịt hắn.

Đương nhiên, người mình đồng da sắt như Triệu Thập Tam sẽ không vì bị một đứa nhỏ cắn mà đau đớn. Thế nhưng lúc này, cả người hắn đột nhiên run lên.

Khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy trên da thịt mình bị một dòng nước nóng bỏng thấm đẫm.

Tiếng thét đau đớn của Cảnh Thái Lam truyền vào trong tai Thái Sử Lan, cả người nàng cũng run lên, nhưng ngay sau đó, nàng đã kéo tay Lý Phù Chu, dứt khoát chạy về hướng ngược lại.

Binh sĩ thông thường đương nhiên không phải đối thủ của Lý Phù Chu. Hắn chạy trước mở đường, Thái Sử Lan đi sau, hai tay quơ loạn đao gãy, gặp người chém người. Phía xa xa, Da Luật Tĩnh Nam đã dừng ngựa, hai tay nâng thanh kiếm gãy, sắc mặt tái xanh.

Đây là Long thủ kim kiếm mà triều đình ngự ban, người giữ nó có đặc quyền chuyên quyết và giám sát hết thảy quân đội, cũng chính là vật tượng trưng cho uy quyền của đại tướng quân. Một ngày chiến sự hoàn tất, hắn phải trả thanh kiếm này và kim ấn lại cho triều đình, vậy mà bây giờ kiếm lại bị hủy!

Đây chẳng phải là một lý do chính đáng để kẻ thù của hắn phủ lên đầu hắn tội danh “kiêu căng ương ngạnh, miệt thị hoàng quyền, tâm tồn dị chí, lòng không thần phục” hay sao?

Da Luật Tĩnh Nam càng nghĩ càng phẫn nộ, không nhịn được mà giục ngựa tiến thêm mấy bước, quát lớn:

– Tiễn thủ lên! Ắt phải…

Nói tới đây, ánh mắt hắn đột nhiên đông lại.

Đối diện, Thái Sử Lan vọt lên, đánh với một gã cầm đao. Người nó quét ngang thanh đao, Thái Sử Lan cúi đầu tránh thoát. Cùng lúc, phía sau nàng đột ngột xuất hiện thêm một bóng người, người nọ cầm gậy quất thẳng vào eo Thái Sử Lan. Trong thế nguy cấp, nàng vội vàng đan chéo hai tay, lưỡi đao ma sát với gậy sắt, tia lửa bắn ra bốn phía. Nàng lảo đảo lui ra sau, lại ngay tức khắc được Lý Phù Chu chạy tới đỡ.

Trong trận chiến, những động tác liên tiếp này chẳng qua chỉ xảy ra trong chớp mắt, duy có Da Luật Tĩnh Nam thấy rõ đến cùng là chuyện gì xảy ra.

Ánh mắt hắt gắt gao nhìn vào bàn tay phải của Thái Sử Lan.

Trên tay nàng chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh đao hoàn chỉnh!

Hắn nhớ rõ, chỉ ngay trước đó thôi, thứ Thái Sử Lan cầm là hai đoạn đao gãy, hơn nữa, nàng cũng không có bất kỳ cơ hội nào cướp được một thanh đao hoàn chỉnh.

Hắn tin vào hai mắt của mình!

Da Luật Tĩnh Nam còn chưa hiểu rõ hết thảy mọi chuyện, chỉ có thể lớn tiếng ra lệnh:

– Bắt sống cho ta!


Đám tiễn thủ đã sớm xếp hàng giương cung, chỉ đợi hắn phát lệnh là sẽ bắn cho hai người kia thành nhím, giờ lại đột nhiên nghe được lời này, ai nấy đều ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.

– Bắt sống! Bắt sống bọn chúng! Nhất là ả! – Da Luật Tĩnh Nam điên cuồng thúc ngựa chạy tới. Bởi vì tốc độ quá lớn, đường đi xóc nảy, nửa bên mặt nạ của hắn rơi xuống, để lộ một khuôn mặt anh tuấn với đường nét rõ ràng cùng làn da màu nâu nhạt.

Đoàn người trùng điệp xông lên. Từ ngoài nhìn vào, chỉ thấy vô số đỉnh đầu nhấp nhô. Từ trên cao nhìn xuống, lại giống như xoáy nước đen ngòm đang điên loạn xoay tròn, ngày càng tới gần trung tâm trống rỗng.

Sóng người dần dần che khuất tất cả.

Chẳng bao lâu sau, sóng người lại một lần nữa di động, dần dần lui về phía sau, mơ hồ có thể thấy được Lý Phù Chu và Thái Sử Lan đã bị bắt. Cả người Thái Sử Lan phủ đầy tro bụi và bọt máu, tóc đen rối loạn, thế nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn nở nụ cười ngang nhiên.

Tây Phiên không tiếp tục công thành nữa mà đánh chuông thu binh. Trên đầu thành, đám người Hoa Tầm Hoan, Thẩm Mai Hoa ngạc nhiên nhìn quân lính Tây Phiên, lại nhìn sang Lý Phù Chu và Thái Sử Lan đang bị áp giải, bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.

Nguyên tưởng rằng bọn họ sẽ không thể nào vượt qua một đêm này, vậy mà giờ đây quân địch lại lui binh.

Bây giờ quay đầu nhớ lại, mỗi lần đứng trước khó khăn, đều là Thái Sử Lan dùng kỳ chiêu ép Tây Phiên lui binh, một lần lại một lần, chống đỡ tới tận hôm nay.

– Chúng ta… – Thẩm Mai Hoa mờ mịt quay đầu, nhìn đám người cũng đang mơ mơ hồ hồ ở phía sau, – Có phải…đã lầm rồi không?



Mà xa xa, tiếng khóc xé lòng của Cảnh Thái Lam đã vang lên.



Bởi vì chiếm được ngoại thành Bắc Nghiêm, cho nên quân lính Tây Phiên không cần dựng trướng bồng mà chia nhau vào ở nhà dân, chủ trướng của Da Luật Tính Nam chính là một dinh thự khang trang ở ngoại thành.

Thái Sử Lan và Lý Phù Chu không bị làm khó, không tới nỗi bị nhốt vào ngục mà được đưa vào gian nhà của Da Luật Tĩnh Nam.

Đèn đuốc trong phòng sáng trưng. Những người Tây Phiên này dường như rốt cục cũng có cơ hội trải nghiệm sự phồn hoa của Nam Tề, không sợ xa hoa lãng phí, cho nên đã thắp sáng tất cả đèn nến, sáng tới nỗi khiến Thái Sử Lan không khỏi nheo mắt.

Mắt vừa nheo lại, nàng bỗng có cảm giác phía đối diện có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Nàng không lập tức trợn mắt nhìn lại mà chậm rãi mở mắt theo lẽ thường.

Da Luật Tĩnh Nam hứng thú quan sát nàng.

Nữ nhân này chính là người lâm trận đoạt quân quyền của Bắc Nghiêm, là người đóng thành đúng lúc bảo vệ bách tính trong thành, là người to gan lớn mất giết chết Phủ doãn trước mắt mọi người, là người đã thành công chống lại hắn suốt bảy ngày qua như một kỳ tích – Thái Sử Lan?

Cũng không phải quá xinh đẹp nhỉ!

Nam nhân làm lính, độ mẫn cảm đối với người khác giới đều đặc biệt cao. Dù biết Thái Sử Lan đáng sợ, Da Luật Tĩnh Nam vẫn dùng ánh mắt thưởng thức nữ nhân quan sát nàng thật lâu, sau đó lắc đầu, có chút thất vọng.

Da Luật Tĩnh Nam rất để tâm tới nữ nhân Nam Tề. Hắn xuất thân từ gia tộc quý tộc đã lui bại. Ngày gia cảnh còn khá tốt, phụ thân từng có một vị thiếp người Nam Tế. Da Luật Tĩnh Nam có ấn tượng rất sâu với mỹ nhân kia cùng khí chất dịu dàng mê hoặc của nàng. Mỗi lần nhớ tới người kia, hắn đều cảm thấy mơ mơ màng màng, vẻ đẹp ấy, khí chất ấy thật khiến người ta muốn sa vào. Có lẽ chính vì lý do này mà trong khi đa số người Tây Phiên đều ưa thích nữ nhân dáng cao mông lớn, hắn lại thích nữ tử Nam Tề hơn.

Mà nữ nhân này, chẳng phải trắng trẻo, cũng không phải ôn nhu, mặc dù anh khí xuất chúng lại lạnh lùng sắc sảo, nhưng trong mắt hắn, nàng ta vẫn rất xấu.

Có điều, nếu bỏ qua vấn đều đẹp xấu, chỉ đơn thuần xem xét trên lập trường đối thủ, ánh mắt Da Luật Tĩnh Nam nhìn nàng vẫn tràn đầy kinh ngạc và tán thưởng – Một nữ nhân không hề cường tráng, thậm chí còn không có võ công như nàng lại có thể dựa vào cô thành, dựa vào ba nghìn binh lính để chống lại đòn đánh bất ngờ, chống lại công kích của hắn, hại hắn bảy ngày bảy đêm không chiếm được thành, còn khiến hắn bị mắc lừa một vố đau!

Binh lính Tây Phiên với trình độ bắn tên cực cao, từ nhỏ đã được bồi dưỡng chiến đấu với tinh thần không sợ chết, vậy mà đều bị Thái Sử Lan dùng một con rối đánh lừa. Nàng há mồm chờ sung rụng, quay bọn hắn mòng mòng, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà muốn khen tặng một câu – Nữ nhân này chính là kỳ tài trong chiến đấu! Trong cái đầu bé nhỏ kia của nàng đến cùng có bao nhiêu ý tưởng đáng kinh ngạc?

Dù cho lúc này nàng đã phát điên, bị bằng hữu đẩy khỏi tường thành, bị kẻ thù bắt giữ, nhưng khi đứng trước mặt hắn lại vẫn bình thản như không. Giống như bất kể hắn là ai, bất kể thần trí nàng thế nào, bất kể đang ở đâu, nàng vẫn là đại soái đứng đầu muôn người!

Da Luật Tĩnh Nam vừa âm thầm cảm thán, lại vừa sợ hãi không thôi – Người như nàng, bất kể nam nữ, chung quy vẫn là kỳ tài trăm năm khó thấy, tuyệt đối không thể ở lại Nam Tề. Bằng không, Tây Phiên vĩnh viễn không có ngày nổi danh!

Dường như cảm nhận được sát khí từ phía đối phương, Thái Sử Lan bỗng nhiên đưa mắt nhìn thẳng vào hắn.

Đối diện nàng lúc này là một nam tử cao lớn, thân mang chiến giáp, trên mặt bàn trước người hắn còn có hai mảnh kim kiếm gãy.

Vẻ ngoài kẻ này không phải là quá anh tuấn, hàng mi mỏng, miệng cũng hơi lớn, nhưng đôi mắt lại rất có thần, sống mũi thẳng tắp như được gọt đẽo, gương mặt bừng bừng khí thế. Lúc hắn chăm chú nhìn vào người khác, sắc trời tựa như tối sầm lại, đành phải đầu hàng dưới ánh mắt hắn.

Người như vậy đại khái chính là mỹ nam tử ở Tây Phiên, trong mắt Thái Sử Lan cũng coi như có chút mùi vị. Tuy nhiên, với trình độ thưởng thức cái đẹp của người dân Nam Tề, hắn hẳn là một kẻ xấu xí rồi.

Hai người nhìn nhau khoảng một khắc, trong lòng ai nấy đều dâng lên cảm giác “đối phương là loại người giống mình”, sau đó đồng thời dời mắt đi chỗ khác.

Da Luật Tĩnh Nam không thích nói lời xã giao dư thừa, hắn dứt khoát lệnh người lui xuống, chỉ vào Thái Sử Lan, nói bằng tiếng Nam Tề:

– Ban nãy ta thấy ngươi hợp đao gãy lại.

Thái Sử Lan liếc mắt nhìn hắn, đáp:

– Phải.

Da Luật Tĩnh Nam nhướn mày, dường như không ngờ nàng lại thẳng thắn thừa nhận như vậy. Hắn suy nghĩ một lát, lại nói:

– Ta nghe nói Đông Đường tồn tại người có dị năng, có thể làm những việc người thường không làm được, không ngờ Nam Tề cũng có loại người này. Nếu như giờ ngươi có thể khôi phục kim kiếm này giúp ta, ta sẽ giữ mạng cho ngươi.

Thái Sử Lan liếc mắt nhìn thanh kiếm, lại nhìn sang Lý Phù Chu:

– Còn huynh ấy thì sao?

– Kim kiếm là do hắn phá hỏng, hơn nữa, trước kia hắn từng giết vô số người dưới trướng ta. – Da Luật Tĩnh Nam lạnh lùng nói, – Phải giết!

– Phi! – Thái Sử Lan nghiêng đầu, phun một bãi nước miếng, – Ngươi nghĩ ngươi đang bàn điều kiện với ai thế? Ta có bằng lòng bàn điều kiện với ngươi sao? Ngươi nghĩ mình là ai? Ngươi xứng định đoạt sinh tử của ta sao?

Da Luật Tĩnh Nam nhìn chằm chằm Thái Sử Lan, chỉ thấy đáy mắt nàng như bùng lên lửa đỏ, sang quắc điên cuồng.

– Ha ha… Hay lắm! Đúng là một kẻ điên có chí khí! – Hắn cười to, vỗ tay lên bàn, kim kiếm trên bàn nảy lên vì rung động, – Được, không phải bàn điều kiện. Ta biết ngươi muốn gì, ngươi không chấp nhận thua cuộc, cũng không chấp nhận bàn điều kiện với bất kỳ ai. Ngươi…ngươi chỉ muốn giết ta, đúng chứ?

– Phải. – Thái Sử Lan mặt không đổi sắc, hất cằm với hắn, – Mau tới đây nhận lấy cái chết!

Ngoài hành lang, đám thị vệ ha ha cười lớn – Đúng là một kẻ điên không có thuốc chữa! Từng gặp qua cuồng vọng, nhưng chưa thấy kẻ nào cuồng vọng đến thế; gặp qua thách thức, nhưng chưa thấy kẻ nào đã bị trói gô rồi còn vẫn đòi lấy mạng người thắng trận. Thật là nực cười!


– Ta sẽ tùng xẻo hắn từng chút, từng chút trước mặt ngươi. – Da Luật Tĩnh Nam nói, giọng điệu âm u.

– Lý Phù Chu, vậy huynh hãy tự sát đi!

– Được. – Lý Phù Chu mỉm cười gật đầu.

– Vậy đổi sang ngươi.

– Lý Phù Chu, bây giờ huynh có cách giết ta chứ?

– Có! – Lý Phù Chu vẫn mỉm cười như trước.

– Đợi các ngươi chết rồi, ta sẽ lột sạch y phục của hai ngươi, sau đó treo các người lên, để cho hết thảy con dân Nam Tề đều được chiêm ngưỡng. Những kẻ dám đối đầu với ta, cho dù chết rồi, ta vẫn muốn chúng phải chịu nhục nhã.

Thái Sử Lan chán nản ngáp một cái, Lý Phù Chu chỉ cúi đầu nhìn móng tay.

Da Luật Tĩnh Nam buồn bực nhìn chằm chằm hai kẻ trước mắt – nữ nhân rõ ràng ngay đến câu trả lời cũng khinh không thèm nói, nam nhân thì mỉm cười không đổi.

– Ta cảm thấy… – Một lát sau, Lý Phù Chu ngẩng đầu, nói, – Như vậy cũng không tệ, tối thiểu cũng có thể khiến quân dân Nam Tề càng thêm căm phẫn; hơn nữa, ta và nàng cùng chết, chúng ta có thể chôn cùng một chỗ… – Hắn hơi khom người, vẻ mặt cảm kích – ấy chính là tâm nguyện cuối cùng của ta. Đa ta ngươi đã thành toàn.



Da Luật Tĩnh Nam lần đầu tiên cảm thấy bản thân không còn lời nào để nói.

Mềm không được, cứng không xong, đao thương bất nhập, sinh tử không màng, trái phải thong dong.

Đối với những kẻ dửng dưng thế này, tất cả uy hiếp đều tựa khói mây.

Da Luật Tĩnh Nam liếc mắt nhìn kim kiếm trước mặt. Hiện giờ, hắn thực sự rất muốn không để tâm đến món đồ chơi này nữa, rất muốn dứt khoát giải quyết cho xong đôi nam nữ khó chơi này. Một nam nhân đầu đội trời, chân đạp đất như hắn, há lại có thể để một vật chết khống chế?

Có điều, hắn không thể làm theo ý mình.

Trong triều phân loạn, hoàng thất có biến. Mấy năm nay, hắn học được dân phong, quốc sách về kinh tế – chính trị của Nam Tề, cũng dần học được sự giả dối và quyền mưu của nam nhân, Tây Phiên giờ đây đã không còn giống trước kia, không thể dựa vào võ dũng và công lao để giành được chỗ đứng nữa rồi.

Thanh kiếm này là vật tượng trưng cho vương quyền, hắn nhất định phải đem nó trở về một cách lành lặn.

Thân làm tướng quân tung hoành sa trường, càng hiểu được áp lực chính trí, nội tâm sẽ càng trở nên kiêu ngạo. Giờ phút này, Da Luật Tĩnh Nam không chỉ cảm thấy bực mình mà còn vô cùng phẫn uất; chỉ muốn dứt khoát chiến một trận sống còn với kẻ địch.

– Được lắm! – Hắn đột nhiên lên tiếng, – Ngươi quả là một đối thủ đám gờm, ta tôn trọng ngươi cũng là tôn trọng chính mình. Giờ nếu ngươi đồng ý khôi phục thanh kiếm này giúp ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội để giết ta.

– Đại soái! – Tên hộ vệ của hắn đứng ngoài hành lang vừa nghe được lời này liền vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Da Luật Tĩnh Nam khoát khoát tay, lạnh lùng nói với Thái Sử Lan:

– Đừng tưởng rằng chiêu khích tướng của ngươi có tác dụng, ta không ngu như thế! Thân này của ta gắn với an nguy của hàng vạn binh lính, đồng thời, ta cũng nắm chắc phần thắng, nắm chắc sinh tử của các ngươi, tại sao ta lại muốn mạo hiểm tính mạng của mình với các ngươi? Ta sẽ cho ngươi một bàn cờ không có phần thắng. Nếu thắng, tức là ngươi vô cùng may mắn, còn nếu thua, vậy thì hai ngươi đều phải để mạng lại đây, đồng thời viết thư xin hàng, còn phải khôi phục kim kiếm cho ta. – Ánh mắt hắn như lưỡi đao sắc bén, đam thẳng về phía Thái Sử Lan, – Thế nào, ngươi dám nhận lời không?

Thái Sử Lan bước ba bước tới gần hắn:

– Vừa hay ta cũng thích trò chơi mạo hiểm.

Da Luật Tĩnh Nam nhìn sang Lý Phù Chu:

– Trò chơi này cần ngươi phối hợp – dùng mạng ngươi. Nếu ngươi không muốn, ta sẽ không ép buộc.

Thái Sử Lan cau mày. Nàng toan nói gì đó, Lý Phù Chu đã mỉm cười, đáp:

– Ta cầu còn không được.

Da Luật Tĩnh Nam trừng mắt nhìn hắn, lắc đầu:

– Nam nhân như ngươi thật là kỳ quái, lại có thể liều lĩnh vì nữ nhân như vậy. Ngươi không suy nghĩ một chút sao? Nữ nhân trong thiện hạ, chỉ cần sủng ái nàng ta một chút, nàng ta nhất định sẽ sinh hư.

– Ngươi nói không sai! Đa số nữ nhân trong thiên hạ đều như thế, nhưng có duy nhất một người mà vì nàng, ngươi làm gì cũng đáng. – Lý Phù Chu cụp mắt, nụ cười không rõ vui buồn, – Ngươi đương nhiên không hiểu.

– Ta không hiểu, cũng không cần hiểu, bởi ta sẽ không ngu ngốc tới nỗi chịu chết vì một nữ nhân. – Da Luật Tĩnh Nam cười nhạt, đi tới trước người Lý Phù Chu, bàn tay cứng rắn như đao của hắn bổ mạnh lên vai Lý Phù Chu.

Sắc mặt Lý Phù Chu lập tức tại nhợt, môi lại vẫn nở nụ cười:

– Chưởng rất có lực!

Da Luật Tĩnh Nam chăm chú nhìn hắn, gật đầu:

– Quả là hán tử! – Nói rồi, hắn xoay người, – Đây là thủ pháp chặn mạch gia truyền của ta. Mặc cho võ công của ngươi cao cường thế nào, trong ba canh giờ tới cũng không thể sử dụng được. Tốt nhất người đừng vọng tưởng đện việc làm xằng làm bậy, cuối cùng chỉ có chuốc họa vào thân mà thôi.

Hắn xoay người phân phó vài câu với thị vệ. Ngay lập tức, một vài người đi lên, kê chiếc bàn trước mặt Da Luật Tĩnh Nam đến trước mặt Thái Sử Lan và Lý Phù Chu, tiếp đó đặt cạnh mỗi người một chiếc cước đạp cung.

Cước đạp cung là một loại vũ khí dùng chân để điều khiển của Tây Phiên. Loại vũ khí này, dù lực chân có mạnh đến đâu thì độ chuẩn xác và tốc độ cũng vẫn tương đối thấp. Cho nên, loại cung này đã sớm bị Nam Tề loại đi, chỉ có quân lính Tây Phiên là vẫn dùng.

Hai tên thị vệ đi lên trước, một tên đứng sau Thái Sử Lan, đạp chân lên cây cung sau lưng nàng, tên còn lại đứng trước mặt Lý Phù Chu, đạp chân lên cây cung còn lại.

Da Luật Tĩnh Nam ngồi đối diện Thái Sử Lan, cười nói:

– Ta ngồi trước mặt ngươi, dùng danh dự của đại tướng chinh Nam Tây Phiên, thề sẽ không dịch chuyển nửa bước, cũng không phản kích, càng không cho phép kẻ khác nhúng tay vào trước khi ngươi khôi phục xong kim kiếm. Nếu ngươi có bản lĩnh, thì hãy khôi phục kim kiếm, đâm nó vào cổ họng ta.

Chúng thị vệ bốn phía cả kinh, thế nhưng Thái Sử Lan vẫn không tỏ vẻ vui mừng, chỉ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn.

– Đúng là ta còn chưa nói hết. – Nụ cười của hắn tràn ngập ác ý, – Ngay khi ngươi khôi phục kim kiếm, cước đạp cung sẽ bắn hắn trước, sau đó tiếp tục bắn ngươi. Ngươi tuyệt đối không được né tránh. Nếu như ngươi dám né, đao của bọn họ sẽ lập tức đâm vào cổ họng ngươi. Nếu như ngươi không thể làm ta bị thương, thì tức là ngươi đã thua. Mặt khác, nếu ngươi không thể khôi phục kim kiếm, nhưng lại làm ta bị thương, tự cứu mạng hai ngươi, thì ngươi cũng vẫn thua. Mà thua, chính là chết!

Thái Sử Lan yên lặng không nói.

Cước đạp cung dưới chân binh lính lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Da Luật Tĩnh Nam, hắn quả nhiên giao cho nàng một vấn đề khó lòng làm được.

Nàng chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi để khôi phục kim kiếm, lại phải tận dụng nó, vừa cứu lấy mình, vừa cứu Lý Phù Chu, lại vừa dùng kim kiếm giết chết Da Luật Tĩnh Nam.

Làm sao có thể đây?

Binh sĩ bốn phía đều yên tâm thở phào một hơi – quả thực không có khả năng!

Muốn làm nhiều chuyện cùng một lúc như vậy, e rằng không có ba đầu sáu tay thì không thể làm được chu toàn. Cho dù Lý Phù Chu không bị trói, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm được hai việc. Giết được Da Luật Tĩnh Nam thì không cứu được người bên cạnh, cứu mình và người bên cạnh thì không giết được Da Luật Tĩnh Nam. Huống hồ, Thái Sử Lan còn không biết võ công.

Việc mà nàng có khả năng làm được nhất là tự mình né khỏi cước đạp cung, nhanh chóng khôi phục kim kiếm, sau đó dùng kim kiếm ám sát Da Luật Tĩnh Nam. Bất luận có thể giết được hắn hay không, nàng cũng không có cách nào cứu được Lý Phù Chu. Như vậy tức là thua, mà thua…chính là chết, trước khi chết còn phải viết thư xin hàng.

Đây rõ ràng là đường chết!

Da Luật Tĩnh Nam dám đánh cược sinh mạng của mình khi đang nắng giữ phần thắng, chẳng qua là vì hắn biết, không ai có thể thắng hắn mà thôi!

Hắn căn bản chỉ muốn bóp chết nhuệ khí và khí phách của nàng, khiến cho nàng cảm thấy bất lực, tiện đà ngoan ngoan để hắn điều khiển.


Thấy Thái Sử Lan yên lặng, Da Luật Tĩnh Nam liền nở nụ cười lạnh lùng.

Hắn chờ đợi nàng nổi giận, hoặc là cụt hứng.

Nhưng mà, ngay sau đó, hắn lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của nàng:

– Được!



– Ta không đi! Ta không đi! Ma ma… ma ma… – Tiếng gào khóc thê lương của đứa nhỏ vang vọng dưới chân thành Bắc Nghiêm.

Triệu Thập Tam lúc này đã không thèm để ý tới tôn ti trên dưới gì nữa, trực tiếp kẹp Cảnh Thái Lam dưới cánh tay, mồ hôi đầy đầu.

Hắn dẫn theo thị vệ, thừa dịp Tây Phiên lui binh, cố gắng xông thẳng xuống khỏi tường thành, đột phá vòng vây. Binh lính Tây Phiên thấy người lao ra là hai đứa bé, không phải nhân vật quan trọng chủ trì chiến cuộc trong thành nên cũng lười đuổi theo, mà dù cho đuổi cũng đuổi không kịp, bởi đám người Triệu Thập Tam chạy quá nhanh.

Triệu Thập Tam vừa thoát khỏi truy binh lại phải đối mặt với sự phiền toái từ phía Cảnh Thái Lam. Tiểu tử này thường ngày tính tình rất tốt, thế nhưng giờ phút này lại ngang bướng đến đáng sợ. Từ lúc nó tận mắt nhìn thấy Thái Sử Lan bị bắt, dọc đường đi không ngừng giãy giụa, tay cào miệng cắn, kiên quyết không muốn rời Bắc Nghiêm.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, Triệu Thập Tam đành phải xé một bên tay áo xuống, chặn miệng Cảnh Thái Lam.

Làm xong mọi chuyện, hắn vươn tay xoa xoa đầu mình thầm nghĩ – đi theo Thái Sử Lan lâu ngày, giờ ngay cả chuyện đại nghịch bất đạo này cũng dám làm! A di đà phật! Thiện tai! Thiện tai!

Trong lòng hắn, Cảnh Thái Lam vẫn đang khóc lóc rên rỉ, liều mạng dùng lưỡi đẩy miếng vải. Ánh mắt nhìn Triệu Thập Tam đầu tiên là tức giận, cuối cùng trở thành yếu ớt cầu xin, hai mắt đỏ ửng, nước mắt doanh tròng.

Triệu Thập Tam cúi đầu nhìn nó, chỉ cảm thấy chua xót khó chịu.

Đối diện với đôi mắt như thú nhỏ bị thương kia, hắn sợ rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ giơ tay xin hàng. Triệu Thập Tam suy nghĩ một chút, cuối cùng cõng Cảnh Thái Lam trên lưng, xé vải cột chắc người đứa nhỏ.

Hắn cõng Cảnh Thái Lam, lại lệnh cho thủ hạ cõng Tiểu Ánh, sau đó xông qua vòng vây của Tây Phiên, chạy thẳng qua ngoại thành. Cũng may Triệu Thập Tam đã ở Bắc Nghiêm một khoảng thời gian, khá quen thuộc đường xá nơi này. Hắn dẫn theo hai mươi thủ hạ, rất nhanh đã ra khỏi thành, ngoài thành khắp nơi đều có trinh sát và lính thám báo của Tây Phiên, Triệu Thập Tam đành chọn đường vắng vẻ để đi, dần dần tiến vào trong núi. Hắn móc tấm bản đổ từ trong áo ra, biết được nơi đây là một núi nhỏ tên “Trú Mã Pha”, xung quanh có rất nhiều núi lớn. Triệu Thập Tam quyết định không đi nữa mà vào núi trốn tránh, đồng thời nghe ngóng tin tức.

Đi thêm một đoạn, chỉ thấy cây cối bốn phía ngày càng cao, bụi cây ngày một nhiều, bọn họ hiển nhiên đã vào sâu trong núi, nơi này cũng không thuộc phạm vi của núi nhỏ Trú Mã Pha kia nữa. Triệu Thập Tam không mấy thông thuộc địa hình nơi này, cho nên quyết định lệnh cho thủ hạ dừng lại, chọn một nơi gần hồ nước để dựng trướng bồng.

Lúc đám hộ vệ đang mải dựng lều vải, Triệu Thập Tam bèn nhảy lên một ngọn cây, đưa mắt quan sát xung quanh. Xa xa có một sơn cốc, cạnh đó là một lối nhỏ quanh co bị bóng cây rậm rạp che khuất, mơ hồ thấy bóng cây lay động không ngớt, dường như có một bầy thú đang đi qua.

Triệu Thập Tam muốn đi săn dã thú về nướng ăn, nhưng lại lo lắng những hộ vệ còn lại không canh chừng được Cảnh Thái Lam. Tiểu tử kia hiện giờ đã ngưng khóc, nhưng lại cắn môi, tròng mắt đảo tới đảo lui, không biến là đang mưu tính làm gì. Triệu Thập Tam nhìn nó, trong lòng thấp thỏm không yên.

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó quay lại phân phó phân nửa hộ vệ ở lại trông coi doanh địa, một nửa theo hắn đi săn bắn, lại đích thân cõng Cảnh Thái Lam trên lưng, nói:

– Ta đưa ngài đi bắt thỏ, có muốn xem không?

– Muốn! Nhưng thúc trói ta như vậy, ta khó chịu!

– Vậy để ta nới lỏng dây cho ngài!

– Nhưng mà, thúc trói ta trên lưng…là để ta ngăn móng hổ giúp thúc sao?

Triệu Thập Tam nghe xong không khỏi đổ mồ hôi lạnh – Tiểu tổ tông, quần áo ngài mặc trên người là nhuyễn giáp hộ thân do Dung gia đặc biệt chế tạo, móng hổ nào có thể cào được ngài chứ?

Tiểu tổ tông ngày một khó chiều, Triệu Thập Tam đành phải thả nó xuống, cẩn thận dắt nó băng qua rừng cây, hướng tới sơn cốc kia.

Dọc đường đi, họ quả nhiên săn được một thỏ một gà rừng, nhưng những thứ này vẫn chưa đủ ăn. Triệu Thập Tam nghĩ đến rất nhiều bóng cây lay động lúc trước, trong lòng vẫn còn hoài nghi.

Bỗng cảm giác được dưới chân hơi bất ổn, dường như có một sườn dốc, Triệu Thập Tam sợ Cảnh Thái Lam vô ý sẩy chân, bèn vươn tay toan bế nó lên, nói:

– Ngài cẩn thận một chút.

Thế nhưng, ngay khi hắn buông tay Cảnh Thái Lam ra, chuẩn bị ôm lấy nó, mặt đất đột nhiên ầm ầm rung động!



Hai canh giờ trước…

Thai Thế Đào đi lại trong Âm Sơn, bỗng nghe phía đối diện truyền đến tiếng người cùng tiếng xe.

Hắn ẩn thân trong khe núi, đến khi âm thanh kia ngày một gần, bèn lặng lẽ thò đầu quan sát.

Phía ngoài là một đội binh lính Tây Phiên cùng những bó tiễn, cung lớn, xếp thành hàng đi trên đường núi. Phía sau chúng còn không ít người thúc xe, trên xe là những chiếc rương đóng kín nồng nặc mùi lưu huỳnh.

Thai Thế Đào không khỏi kinh động, thậm chí, hắn dường như còn nghe thấy tiếng máu sôi trào của chính mình.

Bọn họ tìm được rồi!

Không ngờ đánh bậy đánh bạ lại thực sự tìm được mật đạo của Tây Phiên!

Xem ra, đám bính linh Tây Phiên này là đang vận chuyển đạn dược tiếp viện. Điều này nói nên Bắc Nghiêm vẫn chưa bị hạ. Bằng không, chắc chắn Tây Phiên đã sớm vứt mật đạo này qua một bên, toàn quân chiếm giữa Bắc Nghiêm hoặc xuôi Nam rồi.

Thai Thế Đào âm thầm thở phào một hơi, hai mắt lóe sáng – ánh sáng của sự vui mừng.

Mặc dù tâm tình đang cực kỳ kích động, nhưng thần trí hắn lúc này lại đặc biệt rõ ràng. Hắn là tướng tài trời sinh, càng là thời khắc quan trọng, mạch suy nghĩ sẽ càng nhạy bén.

Hắn dùng tay ra hiệu cho các huynh đệ, an bài bước hành động tiếp theo. Sau đó, hắn ra hiệu cho mọi người yên lặng, để từng người đi lên phía trước, cho tới khi bánh xe xuất hiện trước mắt!

Lúc này, hắn đột ngột giơ tay lên, ném một viên đạn pháo báo tin vào vách núi đối diện.

Đạn pháo bay qua đỉnh đầu binh sĩ Tây Phiên, đập vào vách núi, nổ vang, phát ra một chuỗi hoa lửa đỏ tươi.

Đám binh lính Tây Phiên đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang vách núi. Thai Thế Đào thừa dịp này khẽ vãy tay, dẫn dắt thủ hạ phi thân ra.

Còn chưa lao tới, ai nấy đều đã rút đao khỏi vỏ, không nói hai lời, trực tiếp chẻ đôi rương gỗ trên xe.

Rắc…rầm… – Rương gỗ đồng loạt nứt ra.

Sau khi chém rương, đám người Thai Thế Đào cũng không dừng lại mà cầm đao nhảy lên chỗ cao.

Ngay khi ở giữa không trung, họ sờ tay vào ngựa áo, móc hộp quẹt ra, nhanh chóng châm lửa, ném xuống!

“Đùng!”

Lửa đỏ rơi xuống bên dưới, gặp phải thuốc súng, lập tức phát ra tiếng nổ long trời lở đất!

Trong thoáng chốc, khói đen bốc lên, mây đỏ ngập trời, đất vàng tung tóe, lá xanh hóa thành bột mịn, kéo theo máu thịt bay đi khắp nơi, tiếng kêu thảm vang lên không ngớt.

Lúc vụ nổ phát sinh cũng là khi Triệu Thập Tam đang vươn tay định bế Cảnh Thái Lam lên. Chấn động khiến cho Triệu Thập Tam lảo đảo lui ra sau năm bước, mà thân thể Cảnh Thái Lam cũng ngửa ra sau, sau đó biến mất ngay trước mắt hắn.

– Cảnh Thái Lam! – Triệu Thập Tam cả kinh hét lên, bất chấp thân hình chưa ổn định, điên cuồng nhào ra phía trước, vươn tay tóm lấy Cảnh Thái Lam. Đứa nhỏ kia giống như được cây cỏ phía dưới nâng đỡ, cho nên còn chưa rơi xuống. Triệu Thập Tam vui mừng cúi rạp người xuống, vươn tay muốn kéo nó lên. Ngay lúc đó, mặt đất bỗng nhiên chấn động mãnh liệt, ngón tay Triệu Thập Tam hơi nới lỏng, Cảnh Thái Lam lập tức biến mất!

Triệu Thập Tam nhào qua, cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy phía dưới sườn dốc, cây cỏ đã đổ rạp xuống, bên dưới tràn ngập bụi mù, mơ hồ có tiếng người kêu lên, giống như đã xảy ra một vụ nổ lớn – nào thấy bóng dáng Cảnh Thái Lam đâu?

– Nguy rồi! – Triệu Thập Tam ngây ra như phỗng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui