Phượng Huyền Cung Thương

Nếu có người nói Phượng Hiên Dã không phá sản, đánh chết ta cũng không tin.

Cái tên kia, không chịu ngoan ngoãn ở Phượng Huyền Cung, cứ thích bắc du nam tuần, nói cho hay là lãnh hội phong thái các nơi, tu thân dưỡng tính, nung đúc tính tình.

Nếu vậy ở khách *** là tốt rồi, hắn lại cố tình thích ở biệt quán, còn thế nào cũng phải hoàn toàn y theo sở thích cá nhân của hắn mà sở kiến, tùy tùng phụ việc, một người cũng không thể thiếu. Vì thế chỉ cần hắn nhất thời hứng khởi, búng tay một cái, đại đội nhân mã của Phượng Huyền Cung phải theo hắn chạy khắp nơi, hắn thật đúng là nghĩ mình là hoàng đế.

Nhờ ý thích kỳ quái của hắn ban tặng, sản nghiệp của Phượng Huyền Cung nhiều vô số kể, có cái còn bởi vì lâu năm không tu sửa mà dần dần hoang vu.

Hiện giờ chỗ chúng ta đang ở là một hành cung do Phượng Huyền Cung thiết lập. Ngày ấy Trung thúc dẫn nhân mã tới cứu chúng ta ra, sau đó liền đóng quân ở tại nơi này.

Sáng sớm, ta chạy đến phòng bếp, đem thị nữ đều đuổi hết ra ngoài, chính mình xắn tay áo lên, bận rộn một trận, làm cho thị nữ đứng ngoài cửa ngẩn người sửng sốt, kề tai nhau nói nhỏ.

“Aizz, ngươi nói, lão cung chủ thật sự sẽ nấu ăn sao?” Thị nữ Giáp nhìn người nọ ở trong phòng bếp, ngữ khí mang theo hoài nghi.

“Khó nói, đây chính là lần đầu tiên ta thấy lão cung chủ xuống bếp, trước kia lão cung chủ nếu không phải một mình đứng ở độc môn tiểu viện kia thì là ra cung, ngay cả gặp hắn một lần cũng không dễ dàng.” Thị nữ Ất nói.

“Đúng vậy. Aizz, các ngươi xem, lão cung chủ cùng trước kia thay đổi thiệt nhiều, cảm giác so với trước kia có sức sống hơn, càng giống một người sống hơn.” Thị nữ Bính che miệng cười nói, “Ta xem, cung chủ là công không thể sai a!”

“Ý của ngươi là nói, lão cung chủ cùng cung chủ thật sự có cái loại quan hệ này?” Thị nữ Giáp kinh ngạc nói.

“Vậy có làm sao, như thế cấm đoạn chi luyến, siêu việt thế tục cùng ràng buộc huyết thống, mới là tình yêu đích thực ta vẫn đau khổ tìm kiếm a!” Thị nữ Bính càng nói càng kích động. (Thuỷ tổ của hủ nữ trong truyền thuyết? ╮(╯╰)╭ – lời tác giả, không phải ta)

“Các ngươi nói đủ chưa?” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng nói lạnh như băng của một người, áp lực cường đại lập tức xông đến.


Chúng thị nữ vừa thấy người tới, bật người sợ tới mức không dám lên tiếng, đồng loạt quỳ xuống, ngay cả thở cũng không dám thở ra.

“Lại có lần sau, liền đem đầu lưỡi các ngươi rút hết.” Phượng Hiên Dã nhìn cũng không nhìn các nàng, tầm mắt đã bị người nọ trong phòng bếp hấp dẫn.

“Tạ ơn cung chủ tha tội.” Trong lòng run sợ dập đầu, sau đó chúng thị nữ vội vàng lui ra nhanh.

Nhìn thấy canh giờ không sai biệt lắm, ta mở nắp nồi ra, mùi thơm nồng đậm lập tức lan khắp phòng bếp.

Khóe mắt quét đến người nọ dựa trên cửa phòng, ta cười nói: “Ngươi sao dậy sớm như vậy?”

Hắn gật gật đầu, khóe miệng cong lên: “Ngươi không ở trong lòng ta, ta tự nhiên ngủ không được.”

Hướng hắn bĩu môi khinh thường, ta cúi đầu tự mình làm việc, mặc kệ hắn.

“Ngươi nấu cái gì?” Hắn chậm rãi đến gần, động tác nhàn nhã làm cho ta nghĩ đến loài chim hình dáng to lớn nào đó. Ánh mắt liếc vào trong nồi, hắn giống như lơ đãng hỏi.

“Gà mái hầm đương quy và hạt dẻ.” Ta thuận miệng đáp, múc một muỗng thử, vừa lòng gật đầu. Hàm đạm vừa phải, hương vị cũng không tệ lắm.

“Cho ta?” Hắn cười nhẹ nói, thần thái có chút đắc ý mạc danh kỳ diệu.

“Đúng.” Tuy rằng nghĩ rất không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải thành thật gật đầu, ai kêu hắn là người bệnh chứ?


“Ly Chi, ngươi đã thật lâu không có làm cơm cho ta ăn.” Hắn tiếp tục cười, con ngươi hẹp dài càng thêm nheo lại, là nhu hòa như thế.

“…” Ta trầm mặc. Lần trước làm cơm cho hắn, là thời điểm ta hạ dược Phá Tà ở trên người hắn, đoạn thời gian kia, là ác mộng mà ta vĩnh viễn cũng không muốn hồi tưởng lại.

“Được rồi được rồi, nồi nóng như vậy, ngươi mau bê đến phòng ăn đi.” Giấu đi tình tự mất mát trên mặt, ta vừa đẩy hắn vừa nói.

“Ta?” Hắn không thể tin nhướng mày.

“Đương nhiên, ngươi da dày như vậy, hẳn là sẽ không sợ nóng mới đúng, nhanh đi.” Ta nhanh tay đem một khối vải nhét vào trong tay hắn.

Trong phòng ăn, trên bàn gỗ lim, mùi thơm từ một chung canh gà mái hầm đương quy và hạt dẻ xông vào mũi, từ từ toả ra hơi nóng.

Ta múc một chén đặt ở trước mặt người nào đó đang lấy tư thế tao nhã ngồi bên bàn ăn.

“Mau ăn! Ngươi phải ăn hết chung canh này cho ta, một giọt cũng không được bỏ phí.” Ta ra lệnh hắn, cả vú lấp miệng em.

“Toàn bộ?” Người nào đó không nhúc nhích, giương mắt hỏi.

“Đương nhiên, toàn bộ.” Ta trừng mắt.

Hắn nhìn cái chung kia vài giây, tầm mắt giống như phải khoét một cái động trên cái chung canh.


“Ta đã biết.” Hắn bừng tỉnh đại ngộ cười nói, ánh mắt trêu tức, “Nguyên lai ngươi là sợ ta buổi tối không thỏa mãn được ngươi, nên muốn cho ta bổ thận. Yên tâm, chỉ cần là ngươi muốn, mấy lần đều có thể.” Nói xong, một bàn tay còn dọc theo xương cột sống của ta lần xuống phía dưới, ở trong khe rãnh không ngừng vuốt ve. (Hiên ca thật là thô bỉ, cơ mà ta thích hắc hắc)

Ta 囧.

“Ngươi không ăn, ta cho người khác ăn.” Đang muốn đem chung canh đi, lại một lúc không đề phòng bị hắn kéo vào trong lòng.

“Ta chưa có nói không ăn, bất quá ngươi phải đút ta.” Ôm thắt lưng của ta không cho ta nhúc nhích, hắn bĩu môi ý bảo.

Ta choáng.

Trong lòng có một xúc động. Rất muốn lắc lắc cái lỗ tai của hắn lớn tiếng hỏi hắn: ngươi mấy tuổi rồi? Mấy tuổi? Rốt cuộc là mấy tuổi?

Chính là xúc động là ma quỷ, mà ta là một người lý trí.

Vì thế ta cực kỳ lý trí bưng bát lên, múc một muỗng đưa tới bên miệng hắn, cực kỳ lý trí nói: “Há miệng.” (ta ngất, thì ra lý trí của Ly Chi thúc chỉ có bấy nhiêu thôi ư?!)

Hắn lại quay đầu đi.

“Không phải đút như vậy, là như thế này!” Hắn gõ nhẹ lên môi ta.

Ta nóng.

“Phượng Hiên Dã, ngươi đừng khinh người quá …” Lời nói còn lại chợt biến mất khi môi hắn chạm vào môi ta, bị ta nuốt xuống bụng.

Mềm nhẹ nghiền chuyển, đầu lưỡi lưu luyến dây dưa. Ta mở to mắt, ngơ ngác nhìn con ngươi hắn gần trong gang tấc, trong suốt như thế, nhu hòa như thế, mà loại ánh mắt này, chỉ có ta có thể nhìn thấy.

“Đút thì đút, ai sợ ai.” Dư quang quét đến một sợi chỉ bạc ở khoé miệng, ta cắn cắn môi, nhận mệnh uống một muỗng canh, sau đó tiến tới.


Không giống như nụ hôn mưa rền gió dữ lúc nãy, canh trong miệng bị đầu lưỡi linh hoạt của hắn cuốn đi, lại vẫn chưa hết ý lưỡi hắn đảo qua mỗi một ngóc ngách trong khoang miệng ta, sau đó chậm rãi trở nên mềm nhẹ, thật cẩn thận.

Một muỗng lại một muỗng, thẳng đến trong chén từ từ thấy đáy.

“Còn muốn ăn không?” Hắn nhìn chung canh vẫn còn đầy liếc mắt một cái, không có hảo ý hỏi.

“Không ăn, không ăn.” Ta đầu óc choáng váng lắc đầu, vừa muốn từ trên đùi hắn nhổm dậy, lại bị hắn đè bả vai lại ngồi xuống một lần nữa.

“Bạch đường chủ, không nghĩ tới ngươi từng tuổi này, cũng có sở thích rình rập như vậy.” Người nào đó lại nháy mắt biến thành băng sơn, lạnh lùng nói, thanh âm lãnh liệt không mang theo một chút cảm tình.

Nhiệt độ không khí giống như giảm xuống mấy độ, ta không tự chủ được run run một cái.

“Ha hả, ta chỉ là thấy cung chủ cùng lão cung chủ ngọt ngào như thế, không muốn quấy rầy mà thôi.” Trung thúc lại cầm ống điếu của hắn xuất hiện ở cửa, thần thái nhàn nhã, tựa hồ đã chờ ở cửa rất lâu.

Nghĩ đến hắn mới vừa rồi nhất định thấy rõ hết chuyện mà ta cùng Phượng Hiên Dã đã làm, ta cả người buồn bực không chỗ phát tiết, chỉ có thể bất lực thở dài.

“Không biết Bạch đường chủ lựa chọn thời điểm không hợp thời như thế tiến vào quấy rầy, là vì chuyện gì?” Hắn vừa nói, một bàn tay ôm ta, một bàn tay chậm rãi chui vào trong quần áo của ta, ở trên lưng của ta không ngừng vuốt ve, mang theo ý tứ hàm xúc khiêu khích. Cảm giác lạnh lẽo làm cho ta nhịn không được nhăn mặt.

Không hợp thời … Hắn là ám chỉ cái gì …

Trung thúc hiểu rõ cười, phun ra một ngụm khói. Sương khói lượn lờ, theo gió bay đi.

“Sự kiện kia đã điều tra rõ, cùng Lôi Chấn sơn trang có quan hệ.”

Dừng lại một chút, hắn lại nói: “Đoạn đường chủ có việc thỉnh gặp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui