Phượng Huyền Cung Thương

Trời đã sắp chạng vạng.

Bữa tối qua đi, ta tà ngồi ở trên nhuyễn tháp, miễn cưỡng chống lại cơn buồn ngủ.

Không có biện pháp, tối hôm qua gây sức ép quá mức. Người lớn tuổi tinh lực không đủ, trời còn chưa tối hẳn, liền buồn ngủ chịu không được.

Trong mơ mơ màng màng, nghe được cửa “Chi nha” một tiếng mở ra, có người nhẹ bước đến gần.

Không cần nghĩ cũng biết người nọ là ai. Ta chỉ hé mắt, lại tinh tường cảm nhận được người nọ ngồi trên nhuyễn tháp, nhẹ nhàng tựa đầu vào đầu gối của ta.

“Ly Chi?” Hắn ôn nhu gọi một tiếng, mang theo ý cười ấm áp.

“Ân.” Hàm hồ lên tiếng, ta từ từ nhắm hai mắt lại như trước, một bàn tay chậm rãi xoa tóc hắn, xúc cảm mềm mại thuận hoạt như tơ trù.

“Nhiều ngày như vậy, ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?” Hắn vừa nói, một bên thay ta nhẹ nhàng vuốt ve phần eo, lúc mạnh lúc nhẹ, làm cho ta thoải mái mà rên ra tiếng.

“Ngươi muốn cho ta biết cái gì?” Ta mở mắt ra, cười hỏi hắn, “Chỉ cần là ngươi nói, ta đều tin tưởng.”

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta đã quyết định một lòng tín nhiệm hắn.

“Tỷ như nói, ta cứu ngươi ra bằng cách nào.” Hắn tà tà cười, “Như thế nào, không muốn biết?”

“Muốn biết.” Ta gật đầu.

“Ta đây phải suy nghĩ xem có nên nói cho ngươi biết hay không.” Hắn sờ sờ cằm, cố lộng huyền hư (theo ta hiểu là giả bộ huyền bí) nói.


Ta não!

Tiện tay nhặt một cái gối lên ném vào mặt hắn, ta mắng: “Ngươi giả bộ thâm trầm cái gì? Nói mau!”

Hắn ôm gối, đáng thương hề hề nhìn ta, vẻ mặt cùng quẫn: “Aizz, không biết là ai khi nhìn thấy ta bị thương khóc đến cạn nước mắt, cứ như ta sắp chết đến nơi, hiện tại lại hung dữ như vậy, lòng người lớn tuổi thật là khó đoán a!”

“Ngươi còn không nói!” Ta trừng hắn.

“Được được được, ta nói ta nói.” Hắn đứng thẳng dậy, kéo ta vào trong lòng, trên mặt là một nụ cười bí hiểm.

“Thật sự? Phượng Hiên Dã hắn …”

Nghe tới Đoạn Khâm nói Phượng Hiên Dã chỉ là tương kế tựu kế làm bộ bị Tuyền Kỷ gây thương tích, ta không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Đúng vậy. Cung chủ hắn cùng với Quản Đàm đạt thành hiệp định, để ta dịch dung trà trộn vào Lôi Chấn sơn trang, tìm cơ hội cứu ngươi ra, mà cung chủ cũng tăng số nhân thủ hộ tống chúng ta rời đi.” Đoạn Khâm thản nhiên nói xong, kéo một lọn tóc ở bên tai ta để ở trong tay thưởng thức.

Tuy chỉ là sơ lược, nhưng ta biết trong quá trình đó cất giấu không ít kinh đào hãi lãng.

Ngày ấy Đoạn Khâm cứu ta rời khỏi thuyền, Phù Lôi cùng Tuyền Kỷ đều không ở trên thuyền, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

Phượng Hiên Dã cùng Quản Đàm, nhất định là vì ta đã làm gì đó.

“Vậy … sao …” Ta nhẹ giọng nói, thanh âm có chút tối nghĩa.

Quản Đàm … Nguyên lai thật sự là ta hiểu lầm ngươi …


Đoạn Khâm thưởng thức lọn tóc của ta một chút, sau đó làm như không có việc gì buông ra.

Hai người đều lâm vào trầm mặc, ta nắm thật chặt trâm gài tóc buông lỏng trên đầu, bỗng nhiên cảm giác được ánh mắt của hắn nhìn ta có chút khác thường.

“Ngươi làm sao vậy?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn lại chuyển tầm mắt đi hướng khác.

“Ngươi hẳn là đã biết, thân phận thật sự của ta.” Chần chờ một lát, hắn cười khổ nói.

“Phải, thì sao?” Chẳng lẽ hắn vẫn đều rối rắm chuyện này?

“Ngươi không sợ ta sẽ gây bất lợi cho Phượng Huyền Cung?”

“Nếu ngươi thật muốn gây bất lợi cho Phượng Huyền Cung, cần gì phải liều chết đến cứu ta?” Ta nhướng mi nói, “Theo ta đoán, người gọi là ân nhân của ngươi, hẳn là Quản Tiêu đúng không? Quản Tiêu hận ta thấu xương, mà hiện giờ ngươi đã phản bội hắn.”

Nói xong, ta tà liếc hắn một cái, trong lòng có chút đắc ý.

“Cho nên nói, ngươi sau này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo ta.”

Hắn nhẹ xuy một tiếng, bỗng nhiên lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ.

“Ý của ngươi là nói, về sau ngươi sẽ nuôi ta?”


“Kia có gì không thể? Nói như thế nào ta cũng là nam nhân, hơn nữa ta so với ngươi … A …” Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên đem ta đặt ở dưới thân.

“Ngươi làm cái gì?” Hai tay bị hắn chế trụ, ta giãy dụa không được, chỉ có thể oán hận nhìn hắn.

Ánh mắt của hắn quét một vòng trên mặt ta, khóe miệng hàm chứa một nụ cười yếu ớt hàm xúc ý tứ không rõ, nhìn thấy làm ta không rét mà run.

“Ta đang nghĩ, ngươi lấy cái gì để nuôi ta …” Hắn vươn một ngón tay điểm lên môi của ta, chậm rãi trượt xuống hai điểm dưới ngực, “Nơi này, nơi này …” Tiếp theo đưa tay vói vào quần của ta, luồn ra sau, đặt tại huyệt khẩu phía sau, “Hay là nơi này?”

“Đoạn Khâm, ngươi tên biến thái này!” Ta nâng chân lên đá hắn, lại bị hắn bắt được, ngón tay kia trong thân thể càng đâm sâu vào.

“Ngô …” Ta hừ nhẹ một tiếng. Quần bị hắn lột xuống đến gót chân.

Ngón tay ở trong cơ thể không an phận lộn xộn, chọc mạnh vào nội bích, nhất thời làm cho ta mất đi khí lực giãy dụa.

Hắn đang muốn thêm vào một ngón tay nữa, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Mạc Thu mặc áo ngủ ôm gối xuất hiện ở cửa.

Rất nhanh lấy tấm thảm bên cạnh bao lấy ta, Đoạn Khâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến kia, xụ mặt xuống: “Ngươi tới làm gì?”

Mắt điếc tai ngơ với chất vấn của hắn, Mạc Thu chạy tới ghé vào trên người ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực làm nũng nói: “Đại thúc, hôm nay ta muốn ngủ cùng ngươi.”

Tuy rằng lo lắng hắn sẽ lại thừa dịp ta ngủ làm ra chuyện kỳ quái gì đó, nhưng bị đôi mắt đầy mong chờ của hắn nhìn chằm chằm, ta cũng không thể cự tuyệt, huống hồ còn ở lại đây sớm hay muộn cũng sẽ bị ăn sạch, sớm rời đi một chút mới là thượng sách.

“Được, được, hôm nay ta ngủ với ngươi.” Đang muốn đứng dậy, lại nhìn thấy Mạc Thu giống con mèo nhỏ bị Đoạn Khâm xách cổ đem ra ngoài.

Đem vật thể to lớn chướng mắt kia ném ra cửa, Đoạn Khâm hung tợn cảnh cáo nói: “Tiểu tử ngươi lại đến quấy rối, cũng đừng trách ta một trận hỏa thiêu hết dược thảo bảo bối của ngươi!” Nói xong, chốt cửa, xoay người nở nụ cười *** đãng đi về phía ta.

Thì ra cho dù là mỹ nhân, cũng có thể cười đến đáng khinh như vậy …

Ngoài cửa lập tức vang lên tiếng thở phì phì kêu to của Mạc Thu: “Họ Đoàn kia, ngươi chiếm lấy đại thúc nhiều ngày như vậy, cẩn thận #¥%@ …” (chắc bé Thu chửi bậy quá nên tác giả cắt mất, các tình iu muốn biết bé chửi gì thì liên hệ tác giả nga).


Mắt thấy người nọ cách ta càng ngày càng gần, lòng ta cũng run lên. Vừa định trốn, đã bị hắn bắt lấy ném tới trên giường.

Đang muốn mở miệng mắng, chỉ cảm thấy nửa người dưới chợt lạnh, hắn vạch thảm ra, thế nhưng lại trực tiếp vói hai ngón tay tiến vào!

“A …” Đem mặt vùi xuống giường, dư quang khóe mắt nhìn đến hắn trên người vẫn chỉnh tề như trước, lại làm cho ta một thân chật vật không chịu nổi, trong lòng càng tức giận.

“Đoạn Khâm … Ngươi đừng mặc bộ y phục màu xanh này nữa …” Ta gian nan nói, miễn cưỡng nhịn xuống để không thốt ra rên rỉ.

“Vì sao?” Hắn không yên lòng đáp lại, ngón tay không chút nào dừng lại.

“Ngươi mặc … Nhìn giống như rau xanh … Khó coi chết đi được …”

Hắn sửng sốt, trên mặt hết xanh rồi trắng.

Sau đó …

“A … Đoạn Khâm … Ngươi cái tên *** côn (ta nghĩ có lẽ là chỉ *** đãng + côn đồ, cơ mà kết hợp lại nghe H quá), t*ng trùng nhập não! A …”

Hét thảm một tiếng, thảm đến trăng lạnh ngoài cửa sổ trốn mất.

Thân thể hoàn toàn rơi vào tay giặc, suy nghĩ lâm vào trong hoảng hốt, trong đầu chỉ còn lại có một ý niệm …

Cái tên đầu heo xấu xa này … (cái này là ta chém, hic)

Bên trong hôn ám, một người ngủ say, chỉ còn một người vẫn thanh tỉnh.

Đoạn Khâm nhìn người trong lòng, tầm mắt rơi xuống quỳnh trâm ngọc lục bảo (có ai hẻm nhớ cây trâm này hok) ở đầu giường, trong hai tròng mắt ôn nhu như nước liền chậm rãi hé mở một chút bất đắc dĩ cùng phiền muộn.

“Ly Chi, nếu ngươi thật sự chỉ thuộc về một mình ta, thì tốt rồi …” (nếu vậy fangirl sẽ phản đối chết Khâm ca à, anh không sợ bị ném dép sao?!)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui