Phượng Huyền Cung Thương

Ta mở mắt ra giữa một mảnh sáng mờ thản nhiên.

Sau lưng quang lõa tựa vào trước ngực một người, da thịt tế hoạt chạm nhau, độ ấm nóng rực như cảnh trong mơ không giống thật.

Chậm rãi xoay người, tựa hồ quấy nhiễu tới giấc mộng của hắn. Hắn bất mãn than thở một tiếng, ôm ta thật chặt, như trước ngủ say.

Tầm mắt lướt qua đôi lông mày tiệp vũ của hắn, cái mũi anh tuấn, dừng ở đôi môi nhạt màu, lúc này hơi hơi đỏ của hắn.

Rõ ràng là một đại nhân, như thế nào khi ngủ, lại giống một đứa nhỏ?

Trong lòng buồn cười mắng thầm một câu, nhẹ nhàng ở trên môi hắn ấn một nụ hôn. Hắn nhấp mím môi, không có chút dấu hiệu thức giấc.

Xem ra hắn thật là rất mệt. Nhớ tới tối hôm qua chính mình tác cầu vô độ, hắn tận tình thỏa mãn, trên mặt bắt đầu hơi hơi nóng lên.

Thật cẩn thận đứng dậy, tùy tay đặt gối đầu vào trong lòng ngực hắn. Nhặt lên quần áo bị ném xuống đất lộn xộn một đống mặc vào, đi ra ngoài chậm rãi khép cửa lại, không để phát ra một tiếng động.

Lúc quay đầu lại, ta nhìn thấy Mạc Thu một thân một mình lẳng lặng ngồi ở trong tiểu viện.

Hắn ngồi trên bàn đá, tựa đầu chôn ở khuỷu tay, nghiêng đầu, không biết đang nghĩ gì.

Nghe thấy ta đi ra, hắn ngẩng đầu lên, hướng ta lộ ra một nụ cười thật tươi.

“Đại thúc, ngươi rốt cục đi ra.”


Không biết vì cái gì, rõ ràng là tươi cười không khác bình thường, ta lại nhận ra bất lực cùng chua xót đang đè nén trong nụ cười đó.

“Mạc Thu, ngươi …” Tay theo thói quen tính xoa đầu hắn, lại trong nháy mắt sắp chạm vào mà ngừng lại.

Bởi vì đi tới gần, ta mới nhìn rõ bộ dáng của hắn.

Mái tóc dài ẩm sương rối tung ở sau đầu, trên đôi mi tiệp vũ cong cong điểm nhiều giọt sương, một thân áo ngắn tay đơn bạc cũng bị sương sớm làm ướt, gắt gao dán trên người hắn.

Hắn ôm cánh tay, rõ ràng lạnh đến phát run, lại chỉ nhìn ta, cố chấp không chịu rời đi.

“Ngươi cả một đêm đều ngồi ở chỗ này? Hay là nói, hôm qua sau khi đi ra ngươi liền vẫn không có rời đi?” Ta gian nan hỏi, gằn từng tiếng, cũng khô khốc như thế.

Đêm hôm qua, trong phòng xuân quang vô hạn, ngoài phòng khoảng không tịch mịch.

Hắn là dùng loại tâm tình gì canh giữ ở ngoài cửa, ngồi chờ mặt trời mọc lên từ phương đông như thế này?

Mà ta nhưng lại một chút cũng không cảm nhận được.

“Mạc Thu, ta …” Ta đối với hắn có hứa hẹn, đối với ngươi lại nên nói như thế nào chuyện giữa ta cùng Đoạn Khâm?

“Đại thúc, ta biết ngươi muốn nói cái gì. Ngươi cái gì cũng đừng nói, chỉ nghe ta nói được không?” Hắn nhẹ nhàng mở miệng, cong chân mày lên cười, có giọt sương theo khóe mắt rơi xuống.

“Kỳ thật một khắc kia khi ta tỉnh lại, ta liền hiểu được, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về một mình ta.” Hắn nâng lên một bàn tay đặt ở vị trí ngực trái của ta, hơi hơi dùng sức, “Vô luận là Mục Thanh Dương hay là Đoạn ca ca, ta chỉ hy vọng, ở chỗ này của ngươi, có thể cho ta một vị trí, cho dù chỉ là một vị trí nhỏ nhoi cũng tốt …”

Nói đến đó, trong giọng nói của hắn đã mang theo nghẹn ngào cực lực đè nén.

“Đại thúc, ngươi đừng không cần ta …” Có lẽ là rốt cuộc không thể một mình thừa nhận nỗi sợ hãi bị vứt bỏ, hắn bỗng nhiên dùng sức ôm lấy ta, khóc lớn lên.

Bị hắn ôm, cảm thụ cảm giác mát lạnh xuyên thấu da thịt không ngừng mở rộng trên ngực, tiến vào đến chỗ sâu trong đáy lòng, khiến cho trái tim co rút nhanh từng trận. Lại chỉ có thể ngơ ngác đứng, không biết nên phản ứng như thế nào.

Chưa từng gặp qua hắn cái dạng này. Hắn luôn luôn hẳn đều là tinh quái, tinh thần phấn chấn bồng bột, là bị ai biến thành như vậy?

Là ta … sao?

Trong lòng có loại đau đớn không thể ngôn dụ nhỏ giọng lan tràn ra.

Mạc Thu, rốt cuộc ta đã làm gì với ngươi?

Làm cái gì …

“Ngươi yên tâm, trừ phi là ngươi không cần ta, bằng không ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi ngươi …” Lại một lần nữa trịnh trọng phun ra hứa hẹn với hắn, hai tay chậm rãi xoa hai vai không ngừng run rẩy của hắn, ta ôm ngược lại hắn, chính là muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho hắn, dùng hành động của chính mình nói cho hắn biết quyết tâm của ta.


Hắn ngẩn ra, hai tay ôm bên hông ta liền càng thêm dùng sức, giống như muốn chặt chẽ khảm tiến ta vào trong trong thân thể hắn.

Mây mù tan đi, nắng sớm chiếu xuống mặt đất.

Giờ khắc này, thời gian như ngưng trệ.

......

Ngực đột nhiên truyền đến tiếng cười rầu rĩ của hắn.

“Đại thúc, ngươi giấu cái gì ở đây vậy a? Làm ta đau quá!” Hắn ngẩng đầu lên nhếch miệng cười với ta, mặt mày loan như trăng non.

Nói xong, một đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo tham nhập trong ngực ta sờ loạn, cảm giác mát lạnh như băng kích khởi ta một trận run rẩy.

“Nha, nguyên lai là cái này!” Hắn từ trong ngực ta lấy ra một thứ, bật người vui vẻ kêu to lên.

Vật trong tay hắn đúng là tì hưu ngày đó hắn tặng ta.

“Đại thúc, đây chính là tín vật đính ước của chúng ta, ngươi nhất định phải cất cho kỹ nga!” Hắn “bá bá” hôn tì hưu kia mấy cái, rồi nhét lại vào ngực ta, lại bị một bàn tay đột nhiên xuất hiện ngang trời đoạt đi.

Người tới đúng là Đoạn Khâm.

Nhìn thấy hắn, ta đột nhiên cảm thấy được vô cùng quẫn bách.

Hắn đến đây bao lâu rồi? Chuyện vừa rồi, hắn đều thấy được?

Cúi đầu không dám nhìn hắn, lại cảm giác được có một bàn tay chậm rãi đặt lên thắt lưng, tùy ý làm loạn.

Hung hăng trừng mắt nhìn chủ nhân bàn tay kia liếc mắt một cái, lại đổi lấy một nụ cười tươi mờ ám của hắn.


Hắn nhìn ta, tựa hồ là do chưa hết ý liếm liếm môi dưới, biểu tình kia thật sự là muốn bao nhiêu *** đãng thì có bấy nhiêu.

Âm thầm tránh đi ma chưởng của hắn, trong lòng không khỏi có chút hỏng mất. Hắn cái dạng này, là muốn nhắc nhở hành vi phóng đãng tối hôm qua của ta sao?

“Nga? Đây chính là tín vật đính ước của các ngươi?” Đoạn Khâm đem tì hưu kia tinh tế thưởng thức một trận, lại tùy tay trả lại cho Mạc Thu, cười nhạo nói, “Ngươi cả ngày kêu đại thúc đại thúc, rồi lại còn tặng thứ này? Thực không tiền đồ.”

Mạc Thu cầm tì hưu kia giống như đang cầm bảo bối, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Vậy ngươi tặng cái gì cho đại thúc làm tín vật đính ước? Lấy ra cho ta xem a!”

Bị Mạc Thu hỏi như vậy, hắn nhất thời nghẹn lời.

Ấp úng một hồi, hắn làm như nghĩ tới cái gì, chạy nhanh vào phòng, lại bay nhanh ra, đưa cho ta một khối ngọc bội xanh thấu trong suốt, toả ra từng trận ấm hương.

“Này …” Ta hồ nghi nhìn hắn. Người kia, lại muốn làm cái quỷ gì?

“Này … Này …” Ánh mắt nhìn tứ tung, hắn chỉ chỉ ngọc bội kia, chính là không nhìn thẳng ta, “Này là noãn ngọc, theo ta rất nhiều năm, ngươi cất cho kỹ, không được đánh mất.”

Nhìn thấy tai hắn chậm rãi đỏ ửng lên, ta miễn cưỡng nhịn xuống xúc động muốn cười thành tiếng.

Người kia, nguyên lai cũng sẽ thẹn thùng?

“Được, ta đều sẽ cất kỹ.” Hai thứ trong tay tuy nhẹ, nhưng với ta mà nói lại quý như thiên kim.

Ta cười nhìn về phía bọn họ, không giấu được ý cười tràn đầy trên mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui