Phượng Huyền Cung Thương

“Quản Đàm, trễ như vậy mới trở về, ngươi đi đâu vậy?” Mới vừa trở lại biệt viện, Quản Đàm đang muốn đi xem người nọ, lại bị Tả Niệm cản đường.

“Đi đâu không quan hệ đến ngươi.” Trong lòng đang buồn bực, ngữ khí có chút khó chịu. Nhưng vừa thấy gương mặt bị tổn thương của Tả Niệm, trong lòng liền sinh ra chút áy náy, không khỏi mềm mỏng lại.

“Tiểu Niệm, ta không có ý đó, ta chỉ là …”

“Ta biết, ngươi không cần giải thích.” Tả Niệm ngẩng đầu lên cười, trong mắt có lưu quang trong suốt chợt lóe rồi biến mất. Chính là cười, chính là bởi vì không muốn để cho người nọ nhìn thấy tịch mịch trên mặt của mình.

“Hắn … Không có việc gì chứ?” Từ sau ngày đó nhìn thấy Tuyền Kỷ, hắn liền vẫn tâm thần không yên, không biết nữ nhân kia sẽ làm ra chuyện gì. Nữ nhân kia ác độc thế nào, hắn là tự mình lĩnh giáo qua.

“Hắn tốt lắm, ngươi không cần lo lắng.” Ngày ấy hắn đáp ứng sau khi thân thể khoẻ lên sẽ thả y đi, thân thể người nọ liền thật sự từ từ có khởi sắc. Sắc mặt hồng nhuận một chút, khi ôm y cũng sẽ không cảm thấy cứng như trước đây (ý chỉ lúc trước đại thúc gầy, chỉ toàn da với xương), chính là vẫn lạnh lùng như trước, không muốn cùng hắn nhiều lời một câu.

“Vậy là tốt rồi …” Tả Niệm nghĩ đến mục đích mình tìm Quản Đàm, lo lắng không biết mở miệng như thế nào, “… Phù trang chủ đến đây, đang ở phòng nghị sự cùng Quản thúc.”

Ánh mắt tối lại, Quản Đàm nhìn đến phương hướng phòng nghị sự, đôi mày kiên nghị kín đáo nhăn lại.

Cái lão cáo già kia, rốt cục vẫn đến đây sao?

“Tiểu Niệm, ngươi đi trước đi, ta sẽ theo sau.” Trong lòng lập tức có tính toán, thần sắc mặc dù vẫn thản nhiên như cũ, đã có tia ảm đạm nổi lên trong mắt.


Tả Niệm vuốt cằm. Chờ sau khi hắn rời đi, Quản Đàm ngẩng đầu lẳng lặng nhìn bầu trời đầy sao thật lâu. Thân hình chưa động một chút nào, chỉ có gió đêm thổi qua bên người hắn, làm cho sợi tóc cùng tay áo tung bay, lại không thể thổi tan nỗi phiền muộn kia.

“Thiếu gia.” Có một thân ảnh dần dần tới gần. Là tiểu Lâm.

“Chuyện ta phân phó ngươi làm thế nào?” Quản Đàm hỏi. Thanh âm nghe không ra cảm xúc gì, rồi lại tựa hồ có chỗ nào bất đồng.

“Hồi bẩm thiếu gia, hết thảy thuận lợi.”

“Tốt, ngươi lui xuống đi.” Nói xong, không do dự nữa, Quản Đàm lập tức hướng phòng nghị sự đi đến.

Phòng nghị sự.

“Quản minh chủ, lão phu lần này đến, là muốn hướng minh chủ mượn một người.” Phù Lôi ôm quyền nói, tựa hồ tình thế bắt buộc.

“Nga? Là ai?” Làm bộ không biết ý đồ của đối phương, Quản Đàm tiếp nhận tách trà thị nữ đưa lên nhấp một ngụm, trên mặt là biểu tình tựa tiếu phi tiếu.

“Tiền cung chủ Phượng Huyền Cung, Phượng Ly Chi.”

“Phù trang chủ sao biết hắn ở chỗ ta?” Quản Đàm liếc mắt một cái nhìn Tuyền Kỷ vẫn đứng ở bên người Phù Lôi liễm mi cúi đầu, trong mắt căm hận chợt lóe, lại không chút nào có ý che đậy.

“Lão phu nghe hạ nhân bẩm báo, nói Phượng Ly Chi đang ở đây, mong rằng minh chủ giao hắn cho lão phu.”

“Phượng Ly Chi là khách nhân của Quản mỗ, thế nhân đều biết Lôi Chấn sơn trang cùng Phượng Huyền Cung có hiềm khích, ta có thể nào lại giao hắn cho ngươi?”

“Đàm nhi, chẳng lẽ ngươi thật sự đối với Phượng Ly Chi kia … Ngươi đã quên mẫu thân ngươi bị bọn họ hại chết như thế nào sao?” Lúc này Quản Tiêu vẫn ngồi ở một bên bất động thanh sắc nổi giận nói, ánh mắt sắc bén, “Mấy ngày nay ta vẫn dễ dàng tha thứ ngươi làm xằng làm bậy, chính là sự nhẫn nại của ta có hạn. Ngươi cũng đừng quên hôn ước giữa ngươi cùng Phù tiểu thư!”

Quản Đàm mặt một chút cũng không thay đổi nhìn người phụ thân chưa từng cho hắn quan ái gì, mà chỉ xem hắn như công cụ báo thù, trong hai tròng mắt sâu thẳm không thấy chút cảm xúc, nhưng chén ngọc trong tay đã có vết nứt không thể nhận ra.

Không khí trong nháy mắt có chút căng thẳng mất tự nhiên.

“Đàm nhi không dám. Đàm nhi chỉ là giả ý tiếp cận Phượng Ly Chi, lấy hắn làm lợi thế để đối phó Phượng Hiên Dã mà thôi, cũng không để ý hắn.” Quản Đàm thấp giọng nói, “Hôm nay đã tối muộn, nếu Phù trang chủ muốn người, đợi ngày mai đem người đi, ta tất nhiên sẽ không ngăn trở.”

“Như vậy tất nhiên là quá tốt.” Phù Lôi vuốt râu cười, bên cạnh Tuyền Kỷ không biết nói khẽ gì đó với hắn, hắn liền thêm đắc ý.


“Đàm nhi còn có việc, xin cáo lui trước.” Không muốn tiếp tục đối mặt với gương mặt này, cũng không chờ trả lời, Quản Đàm nhanh chóng rời đi.

Thẳng đến bóng dáng Quản Đàm biến mất trong màn đêm, Quản Tiêu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong kinh ngạc vừa rồi. Ánh mắt mới vừa rồi của Quản Đàm, cực kỳ giống người nọ, làm cho hắn không tự giác rùng mình.

Quả nhiên là bởi vì là … sao?

Ha hả a, thì tính sao? Bí mật này, các ngươi đến chết cũng sẽ không biết. (Bác tự tin quá à, bí mật mà bác nói ai cung biết hết hừ)

Vô luận như thế nào, ta cũng muốn cho các ngươi nếm thử, chút tư vị sống không bằng chết!

Lúc Quản Đàm đi vào Trần Phong Hiên, Phượng Ly Chi đang cùng một thị nữ nói chuyện, trên mặt ý cười thản nhiên nhưng khi nhìn thấy hắn nháy mắt biến mất vô tung.

Thị nữ hướng Quản Đàm hành lễ rồi tự mình lui ra.

Trong lòng cười khổ một tiếng, Quản Đàm tiến lên ôm người nọ, nhẹ giọng nói: “Đã trễ thế này, như thế nào còn chưa ngủ?”

Bị hắn ôm vào trong ngực, thân thể thoáng có chút cứng ngắc, lại lập tức trầm tĩnh lại. Nhiều ngày nay, hắn luôn động một tí liền đem ta kéo vào trong lòng, buổi tối lúc đi ngủ cũng thích ôm ta ngủ, lại cái gì cũng không làm.

Từng hơn một lần tỉnh lại lúc nửa đêm, phát hiện hắn vẫn đang nhìn ta, trong mắt toát ra bi ai làm cho ta cũng chịu không được mà lòng chua xót.

Quản Đàm, ngươi vì sao phải thích ta? Vì sao phải yêu ta?


Cho dù có âm mưu có thương tổn, ta cũng đã không hề hoài nghi tình cảm của ngươi đối với ta.

Chính là vì cái gì? Ngươi có thể nói cho ta biết được không, vì cái gì?

“Vì … cái gì?” Đột nhiên nghe được thanh âm chính mình làm cho ta nao nao, lúc này mới phát hiện ta trong lúc vô tình đã hỏi ra tiếng.

“Cái gì vì cái gì?” Quản Đàm cười nói, thay ta cởi bỏ ngoại sam, đỡ ta lên giường nằm, “Thời gian đã không còn sớm, mau ngủ đi, bằng không ngày mai ngươi sẽ không có tinh thần.”

Theo thói quen xoay người, sau lưng lập tức dựa vào một thân thể ấm áp. Tay hắn đặt ở trên lưng ta, lại hơi hơi dùng sức không giống ngày thường.

“Xoay lại đây được không? Cho ta nhìn ngươi một chút.” Sau tai là hô hấp ấm áp của hắn, thanh âm của hắn lộ ra một chút thương cảm không dễ phát hiện.

Thuận theo xoay người sang chỗ khác, ta theo dõi ánh mắt hắn, muốn tìm ra một ít dấu vết.

Quản Đàm hôm nay quá bất thường.

Hắn thật sâu nhìn ta, như là muốn đem ta khắc tiến vào trong con ngươi, sau đó hướng ta ảm đạm cười, nâng cái ót của ta đem ta tiến vào trong ***g ngực, “Đừng miên man suy nghĩ, ngủ đi.”

Thân thể đã muốn quen với ôm ấp của hắn, suy nghĩ lung tung trong đầu theo tiếng nói trầm thấp của hắn từ từ trầm tĩnh lại. Cho dù có không muốn như thế nào, ta vẫn như cũ khắc chế không được nặng nề ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui