Phượng Huyền Cung Thương

Vài ngày sau, ta bên ngoài giả vờ bình tĩnh, trong lòng thật ra không yên.

Khi Phượng Hiên Dã rời đi nhìn có vẻ như tùy ý thoáng nhìn qua ta, nhưng tựa hồ là có ý ám chỉ gì đó.

Ta không dám khẳng định có phải hắn đã nhận ra ta hay không. Nếu hắn nhận ra ta, vậy vì sao hắn không có một chút hành động nào?

Còn có Đoạn Khâm. Hắn đã biết quan hệ của ta với Phượng Hiên Dã, lại như thế nào có thể cam tâm tình nguyện trở lại Phượng Huyền Cung tiếp tục làm Đường chủ?

Trừ phi là thân bất do kỷ, lại hoặc là … Có mục đích gì khác.

Đoạn Khâm cùng ta, từng gần gũi như vậy, cuối cùng lại cách thật xa. Cẩn thận mà nghĩ, ta hiểu biết về hắn thật sự là rất ít.

Ta không nghi ngờ cảm tình của hắn đối với ta. Hắn vẫn vì ta, cười đến vô tâm vô phế, đem vẻ u sầu che giấu ở trong lòng, nhưng còn thống khổ của hắn, ta thật sự biết được bao nhiêu?

Lần đó huỷ hoại bản thân cũng có nguyên nhân vì thấy nợ hắn, mặc dù khi ở cùng hắn có nhiều gút mắt, nhưng vẫn khắc vào trong lòng.

Cứ như vậy buông tay sao? Cứ như vậy rời khỏi hắn sao? Rồi lại nên xử lý mối quan hệ với Phượng Hiên Dã như thế nào?


Có rất nhiều vấn đề chưa giải quyết. Tự hỏi chính mình, nhưng không cách nào đưa ra câu trả lời thuyết phục.

Tâm tâm niệm niệm nghĩ muốn hắn, nhưng còn bị bản tính không quả quyết thâm căn cố đế làm e ngại.

Ta rốt cuộc phải làm thế nào …

“Đại thúc? Đại thúc!” Mắt thấy người nọ khẽ nhíu mày lại, đang suy nghĩ gì đó, có thản nhiên ưu thương tràn ngập ở phòng bếp nguyên bản chỉ có mùi thức ăn, Mạc Thu liền cảm thấy trong lòng khó chịu.

Ta sửng sốt, thấy là hắn, không khỏi cười nói: “Ngươi đã trở lại. Lập tức có thể ăn cơm, ngươi chờ một chút.” Ổn định *** thần, mau chóng xử lý chuyện trong tay.

Mạc Thu nhìn ta một hồi, đột nhiên nhếch miệng cười: “Đại thúc, ngươi nhanh lên nga! Ta sắp đói chết rồi.” Nói xong hắn liền chạy ra ngoài.

Chờ khi ta bưng chén đĩa đi ra khỏi phòng bếp, nhìn chung quanh đều không thấy bóng dáng của hắn.

“Mạc Thu, ăn cơm.” Ta vén rèm lên đi vào phòng hắn, đã thấy hắn ngồi ở trước gương đưa lưng về phía ta, đang làm gì đó trên mặt.

Nhìn thấy hắn thay đổi một thân bạch sam, ta cười nói: “Sao tự nhiên lại mặc bạch y, không phải ngươi ghét nhất là màu trắng sao?”

Hắn không nói chuyện, chậm rãi xoay người lại, cho đến khi cùng ta mặt đối mặt.

Đồ vật trong tay rơi xuống đất. Ta hoảng sợ nhìn hắn, không tự chủ lùi về sau.

Gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi con ngươi tối đen, lại chính là lạnh lùng nhìn ta, giấu diếm chút cảm xúc.

Không phải Mạc Thu, mà là người ta vẫn không dám đối mặt.

Vì sao lại là ngươi, Phượng Hiên Dã.

“Ngươi tới làm gì? Ngươi đi mau, ta không muốn nhìn thấy ngươi!” Ta hướng hắn hô to.


Thấy ta phản ứng như thế, hắn đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo có chút bối rối. Đứng dậy hướng ta đi tới, mở miệng muốn nói gì đó.

“Ngươi tránh ra! Đừng đụng vào ta!” Ta hướng hắn phất tay lung tung, thuận tay chụp một bình hoa ném về phía hắn. Tiếng vỡ vụn của bình hoa vang lên, có máu đỏ tươi theo sợi tóc của hắn chảy xuống, hắn đưa tay sờ, một tay dính đầy dịch thể màu đỏ.

Nháy mắt hốc mắt của hắn liền đỏ.

“Đại thúc, ta đau quá …” Hắn thở nhẹ nói, là thanh âm của Mạc Thu.

Lý trí rốt cục toàn bộ quay lại, ta vội ôm lấy hắn: “Thực xin lỗi, Mạc Thu, ta không biết là ngươi, ta …”

Hắn lắc đầu, đưa tay che miệng ta, nhẹ giọng nói: “Đại thúc, ngươi đừng tự trách, là ta cố ý làm như vậy. Ta biết ngươi lâu như vậy thấy ngươi kỳ thật không được vui, nhất định là có liên quan đến Phượng Hiên Dã.” Mỉm cười, hắn lại nói: “Ta không muốn nhìn thấy đại thúc như vậy, cho nên đừng phong bế chính mình nữa, được không?”

“Ta …” Tất cả lời nói tại một khắc này đều có vẻ vô lực, ta giật giật miệng, lại không biết nên nói cái gì.

Hắn chăm chú nhìn ta một hồi, rồi khụt khịt, lại biến thành vẻ mặt khổ cùng: “Đại thúc, ta thật không nghĩ tới thì ra ngươi bạo lực như vậy a! Ô ô ô … Đau quá a …”

Nhìn thấy hắn đang đeo gương mặt Phượng Hiên Dã lại làm ra vẻ mặt này, ta nhịn không được bật cười.

Một mặt bôi thuốc cho hắn, một mặt ta ra quyết định.


“Mạc Thu, ngươi đã nói vong xuyên độc trong cơ thể ta có thể giải, ngươi giải độc cho ta được không?”

Lúc Mạc Thu cứu ta liền phát hiện trong cơ thể ta có hai loại độc. Vong xuyên. Mạc sầu.

Vong xuyên khó giải nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, mà khi đó mạc sầu trong người ta phát độc, hắn liền giải đi mạc sầu.

Hiện giờ phải giải vong xuyên, ta còn phải chịu khổ một phen.

“Cái gì, ngươi cho ta ăn cái này?” Nhìn thấy trước mắt có mấy viên tròn tròn lớn nhỏ đủ loại, viên thuốc đen tuyền phát ra mùi hôi còn nặng hơn, ta nuốt nước miếng thật mạnh, căm giận hỏi.

“Viên thuốc này chính là ta dùng độc quỷ nhện chế thành, ngươi đừng có xem thường nha. Độc quỷ nhện là bách độc chi tổ, trăm năm khó gặp khó cầu, có thể chế thành trăm loại dược, cũng có thể trị bách độc. Nếu không phải lão nhân trước kia từng nuôi một con, ta còn không biết đi đâu mà tìm!” Hắn cầm viên thuốc cực đại kia, làm ra một bộ không nỡ.

Dạ dày ẩn ẩn run rẩy một chút, tựa hồ vì sắp bị ngược đãi mà kháng nghị.

“Nhất định phải ăn?” Ta thật cẩn thận cầm lấy, nơm nớp lo sợ hỏi.

“Nhất định phải ăn.” Hắn nhanh như chớp rút tay lại, xoa xoa ở trên quần áo, trảm đinh tiệt thiết trả lời


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui