Phượng Huyền Cung Thương

Miễn cưỡng trụ lại dưới sự nâng đỡ của Đoạn Khâm, lau đi vết máu ở khóe miệng, đợi cơ thể ổn định lại, trong lòng cũng cười khổ.

Ta đây rốt cuộc là trêu ai chọc ai?

Bàn tay của Quan Khanh ở giữa không trung, mở ra nắm chặt vài lần, cuối cùng rút tay về đặt ở phía sau.

“Đoạn Khâm, ta không sao.” Mỉm cười, cho Đoạn Khâm một ánh mắt làm cho hắn yên tâm, nhìn về phía Quan Khanh.

“Ta không biết ngươi làm vậy là có dụng ý gì, nhưng ta không muốn hận ngươi.” Ta nhìn thẳng hắn, vô cùng kiên định, “Mà ngươi, cũng đừng để cho ta có cơ hội này.”

Quan Khanh nhìn ta thật sâu, trong mắt có biết bao loại tình tự phức tạp khó có thể nhận ra, cuối cùng trầm tĩnh lại, hóa thành một mảnh tĩnh mịch.

Hắn lại đang cười.


“Ha ha ha … Tiểu Ngôn Ngôn, ta thật sự là càng ngày càng thích ngươi, phải làm sao bây giờ? Thật nhức đầu a …” Hắn giống như đau đầu phủ ngạch, “Tiểu Ngôn Ngôn, lần này ta thả tiểu tình nhân của ngươi trước, lần sau ngươi nhất định phải tắm rửa thay quần áo sạch sẽ phụng dưỡng ta nga! Ta nhất định sẽ làm cho ngươi dục tiên dục tử, ha ha ha …”

Hắn bỗng nhiên phóng đến bên cạnh ta, ở bên tai ta nói mấy câu, ánh mắt trêu tức. Đoạn Khâm thân thủ vừa động, hắn đã khinh triển ống tay áo, mủi chân thi lực, ở trong không trung đảo nhẹ vài vòng, biến mất trong đám người.

Mọi người quay đầu về hướng hắn rời đi, tiếng người ồn ào, trước mắt ta mọi thứ bỗng tiêu điều. Bởi vì hắn nói với ta một câu.

Đoạn Khâm bên cạnh nhìn ta, thần sắc trầm tĩnh, không biết suy nghĩ gì.

Tránh đi đám người tranh cãi ầm ĩ, vào một khách *** thuê một gian phòng hảo hạng. Đoạn Khâm trên mặt mặc dù bình thường, nhưng ta thấy được trong mắt hắn rất nhiều tâm sự.

Cũng may có nội lực hộ thể, thương của ta cũng không nghiêm trọng. Nhìn thấy Đoạn Khâm khẩn trương thay ta chữa thương, trong lòng lại như bách chuyển thiên quy.

“Ngươi có gì muốn nói sao?” Đoạn Khâm thay ta khép áo lại, ngẩng đầu liền phát hiện sự khác thường của ta.

“Sau khi nhìn thấy thanh phong kiếm của Quan Khanh, ngươi có chút khác lạ. Có phải … đã xảy ra chuyện gì hay không?” Đắn đo mãi, ta cẩn thận nói ra miệng.

Hắn trầm mặc nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng.

“Lúc trước khi ta cùng đường được một người cứu, truyền thụ võ nghệ cho ta, đối đãi ta như con cái, mà thanh phong kiếm kia là một trong các bội kiếm của ân nhân, tên gọi Thanh Dương.” Nói đến đoạn ngày kinh hách kia, trên mặt hắn có một chút đau đớn co rúm, nhưng rất nhanh biến mất không thấy.

Thanh Dương … Mục Thanh Dương?

Có cái gì đó hư vô mờ mịt muốn liên kết cùng một chỗ, lại lần không ra đầu mối, hỗn độn không chịu nổi.


“Ân nhân của ngươi, gọi là gì?”

“Hắn đã rút lui khỏi võ lâm, không màng thế sự.” Đoạn Khâm cũng không trả lời thẳng, đỡ ta đến trên giường, tùy ý hỏi han: “Vừa rồi Quan Khanh nói gì với người?”

“Cũng không có gì, hắn nói không thể ở lâu tại Hoàng Khâu, bảo ta sớm ngày rời đi.” Bỗng nhiên không dám nhìn vào ánh mắt Đoạn Khâm bị hoàng hôn nhuộm đẫm càng thêm ôn nhu, ta có chút không biết làm sao nhắm mắt lại.

Đoạn Khâm tựa hồ cũng không chú ý tới, thay ta đắp chăn, nhẹ giọng nói: “Chúng ta thật ra cũng sẽ không ở lâu. Ngươi trước nghỉ ngơi một lát đi, có chuyện gì gọi ta.”

Ta “Ân” một tiếng, nhắm mắt lại. Bên tai nghe được tiếng hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng, giấu đi âm thanh bên ngoài, nhưng đồng thời cũng như là ngăn cách chúng ta thật lớn.

Ta hiểu được, hắn đang giấu diếm gì đó, mà ta cũng không muốn hỏi, bởi vì đồng dạng ta cũng như vậy.

Kỳ thật Quan Khanh nói với ta hai câu nói. Một câu: sớm ngày rời khỏi Hoàng Khâu. Một câu khác: cẩn thận người bên cạnh ngươi.

Đáy lòng như sóng to cuồn cuộn, một số chuyện ta cố ý xem nhẹ đặt ở ở chỗ sâu trở mình nổi lên.


Khi lần đầu tiên cùng Đoạn Khâm hoan ái, ta từng phát hiện ở trên người hắn một số vết thương nhỏ, đau lòng hắn chịu thương, rồi lại ở phía sau của hắn nhìn thấy một dấu răng nhợt nhạt, mà đó cũng không phải ta lưu lại.

Đoạn Khâm cũng là nam nhân, ta không ngại hắn ngẫu nhiên cần giải toả, mà khi đó hắn động tình là tốt đẹp như vậy, đủ để cho ta toàn tâm trầm luân.

Ta không hỏi Đoạn Khâm mấy tháng đó hắn đi đâu, làm gì. Ta không có hỏi, hắn cũng chưa nói. Giống như chuyện cũ thành hư vô.

Không có Phượng Huyền Cung, không có Phượng Hiên Dã, không có Phượng Ly Chi, không có nhớ lại ràng buộc, ta đã từng nghĩ bọn ta có thể cứ như vậy đi qua, nhưng không lâu sau ta phát hiện, cuộc sống yên ổn như hoa trong gương, trăng dưới nước, cuối cùng chỉ là một lời nói suông.

Đoạn Khâm, ta không ngại ngươi giấu diếm, nhưng vô luận thế nào cũng đừng lừa gạt ta, được không?

Ngoài cửa, hồng y nam tử dựa lên cửa, nhắm chặt hai tròng mắt như muốn che lấp cái gì đó. Khinh nam thốt ra một câu không thể nghe thấy, phiêu tán ở trong không khí, lại không giảm được phiền muộn trong lòng.

“Ly Chi, thực xin lỗi …”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui