Đến cửa phòng, có một đôi tay hơi lạnh hung hăng lôi kéo ta, giây tiếp theo, môi bị che trụ, hơi thở mãnh liệt phả vào mặt, tuyệt vọng hít thở không thông. Hắn luôn như vậy, chưa bao giờ cho ta chút cơ hội để thở.
Rất nhanh, ta liền ngồi phịch trong lòng hắn, bị hắn ôm đến trên giường, mặc hắn đùa bỡn thân thể.
Sau khi mây mưa, ta ghé vào trên giường gian nan thở dốc.
Phượng Hiên Dã sửa sang lại quần áo, hôn lên trán ta một cái, nói: “Ngươi mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt, ta còn có một số việc phải xử lý, bữa tối khi đến gọi ngươi.”
Ta hữu khí vô lực “Ân” một tiếng, liền nhắm mắt lại.
Hôm nay Phượng Hiên Dã thật ôn nhu, theo vừa rồi khi mây mưa hắn làm khúc dạo đầu cho ta, ta liền biết tâm tình hôm nay của hắn không tồi. Bởi vì khi hắn tức giận, sẽ không hề chuẩn bị gì liền trực tiếp tiến vào cơ thể của ta, mà dưới loại tình huống này, hai người chúng ta cũng sẽ không dễ chịu.
Có lẽ là bởi vì trong lòng có vướng bận, ta khó có được lúc bảo trì thanh tỉnh ở cả quá trình như vậy. Trong đầu vẫn hồi tưởng câu nói cuối cùng Tuyền Kỷ nói với ta kia, suy đoán ý đồ của nàng.
Ta không tin nàng sẽ phản bội Phượng Hiên Dã ngược lại nguyện trung thành với ta, mà ý tứ của nàng, theo lập trường đó kỳ thật không khó đoán. Bởi vì ta chiếm lấy sủng hạnh của Phượng Hiên Dã, nếu không có ta, nàng sẽ có càng nhiều cơ hội.
Nàng nhất định không có gan giết ta, ta đây chủ động rời đi, đối với nàng mà nói tất nhiên là tốt nhất.
Nghe tiếng mở cửa, ta mở mắt ra, trong lòng quyết định chủ ý. Mặc kệ nàng có dụng tâm gì, ta đều phải thử một lần.
Xoay người xuống giường, dùng sàng đan chùi chất lỏng chảy dọc theo đùi, tùy tay phủ thêm một kiện áo dài che khuất thân thể loang lổ, giương giọng nói: “Người đâu.”
Phượng Hiên Dã cũng không để cho hạ nhân hầu hạ ta, phần lớn thời gian đều là Tuyền Kỷ. Ta biết, lúc này nàng ngay tại bên ngoài.
Quả nhiên, ngoài cửa lập tức vang lên thanh âm thấp nhu của nữ tử: “Cung chủ có gì phân phó?”
“Ta phải ở trong phòng tắm rửa, ngươi gọi người đem nước ấm đến cho ta.”
Đây chỉ là thuận miệng nói thôi, chưa được Phượng Hiên Dã cho phép, bất luận kẻ nào cũng không thể tùy ý bước vào phòng này, Tuyền Kỷ tự nhiên hiểu được.
“Dạ” không chút do dự, Tuyền Kỷ đáp, rất là thuận theo. Mà ta biết, đối với ta, nàng cũng không có cung kính như thể hiện bên ngoài.
Không bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có hạ nhân đem nước ấm đến, lại chính là đặt ở cửa, vẫn không vào phòng.
Đợi hạ nhân đi rồi, Tuyền Kỷ nhẹ giọng nói: “Cung chủ, thỉnh tắm rửa.”
“Nga?” Ta mở cửa ra, dựa vào khung cửa nhìn nàng, “Ngươi để ta ở rõ như ban ngày tắm rửa?”
“Cung chủ lẽ ra sẽ không kiêng kị mới đúng.” Nàng nói, nội dung vũ nhục cùng khiêu khích trắng trợn.
Nếu nàng nghĩ như vậy sẽ làm cho ta thẹn quá thành giận, vậy thì nàng liền sai mười phần.
“Ta muốn rời đi nơi này.” Không muốn tiếp tục cùng nàng đấu võ mồm, ta nói thẳng.
Nàng che miệng cười khẽ, trong tươi cười lộ rõ đắc ý khi mưu kế thực hiện được.
“Ba ngày sau là đại điển đăng vị của tân nhậm võ lâm minh chủ, đến lúc đó Thiếu cung chủ sẽ tự mình đi tặng một phần ‘đại lễ’, ta sẽ phái tâm phúc đưa ngươi rời khỏi Bác Dương.”
“Được. Bất quá trước khi rời đi Bác Dương ta phải về Liễu Trần Cư một chuyến.” Ta nhìn thẳng nàng.
Nàng cuối cùng cười ra tiếng, tiếng cười “khanh khách” phiêu tán ở trong không khí, làm cho xương cốt rét lạnh. Cúi đầu hành lễ, lập tức chân thành rời đi, dáng người yểu điệu như cây anh túc đón gió nở rộ.
Ba ngày rất nhanh liền trôi qua.
Buổi tối ngày thứ ba, Phượng Hiên Dã hình như dồi dào *** lực phát tiết không hết, thẳng cho đến khi đem ta biến thành rã rời ngồi phịch ở trên giường, một chút khí lực động đậy cũng đều không có.
Sau khi thỏa mãn, hắn đem ta ôm vào trong ngực, ở bên tai ta nhẹ giọng nói: “Ly Chi, ta càng ngày càng không thể ly khai ngươi, làm sao bây giờ?” Ngữ khí cực kỳ không tha.
Ta không có trả lời, bên miệng lộ ra một nụ cười chua xót, chính là mặt chôn ở trong ***g ngực hắn, nên hắn cũng không có nhìn thấy.
“Ta phải rời khỏi một thời gian, ngày mai khởi hành. Một tháng, một tháng sau ta chắc chắn trở về.” Hắn nói ra lời thề son sắt.
Một tháng sao? Ta ở trong lòng tính toán một tháng có thể đủ cho ta trốn rất xa, phần tâm tư này hắn tự nhiên sẽ không biết.
“Yên tâm, ta ở bốn phía biệt viện đều an bài nhân thủ, sẽ không có người đến quấy rầy ngươi, ngươi ngoan ngoãn chờ ta trở lại.” Hắn vô cùng thân thiết hôn nhẹ môi ta, lại nắm thật chặt tay của ta, nói: “Nhìn ngươi mệt đến mắt đều không mở ra, mau ngủ đi!” Nói xong còn giống dỗ con nít vỗ vỗ lưng của ta.
An bài nhân thủ bảo hộ ta sao? A, còn không bằng nói là đến giám sát ta.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đều của hắn, nhưng ta vô luận như thế nào cũng ngủ không được, lại không thể lộn xộn, chỉ có thể cứ mở to mắt đến hừng đông.
Thật vất vả ngủ thiếp một lát, khi mở mắt ra Phượng Hiên Dã đã đi rồi. Ta ngồi dậy, ngoài cửa lập tức vang lên một giọng nam xa lạ, tựa hồ đã chờ từ sớm.
“Cung chủ, tiểu nhân phụng mệnh Tuyền đường chủ hộ tống ngài rời đi.”
Ta biết, cơ hội của ta tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...