Ta vén vạt áo, dọc theo hành lang cong lững thững mà đi. Trên vạt áo trước dính máu đỏ tươi.
Xuống hành lang, đi trên bậc thang ba cấp, đi qua một đoạn ngắn thạch lan có khắc thạch văn phức tạp, đẩy đại môn cuối cùng sơn màu đen tuyền ra.
Cửa rung động, có gió mát thổi sợi tóc tung bay.
Trong tiểu viện thanh tĩnh, Phượng Hiên Dã đứng bên bụi cây *** bụt, hai mắt nhắm nghiền, ngửa đầu, không biết đang nghĩ gì.
Nghe được thanh âm của ta, hắn quay đầu lại, mỉm cười, “Hỏi xong?”
Ánh mặt trời tà tà chiếu xạ ở trên người hắn, tạo thành cái bóng gầy yếu trên mặt đất. Nụ cười kia của hắn có chút tịch mịch, làm cho ta có một chút đau lòng.
Ta đi qua từ phía sau ôm lấy hắn, tựa đầu trên vai hắn.
“Ta cho Quản Tiêu dùng đoạn hồng trần, sau đó thả hắn.” Ăn xong đoạn hồng trần, từ nay về sau cũng chỉ là một người thường không còn võ công.
“Ân, chỉ cần ngươi cao hứng là tốt rồi.” Hắn đáp, bàn tay ở trên lưng ta chậm rãi vuốt ve.
“Ta còn giết Tuyền Kỷ.”
“Ân, hết thảy đều tùy ngươi.” Hắn cười yếu ớt một chút, lại nói: “Chuyện Tuyền Kỷ không phải do ta làm, lúc ta tìm được nàng ta, đã biến thành như vậy.”
“Đó là …”
“Là Phù Tình Nhu.”
“Phù Tình Nhu, thê tử của Quản Đàm? Tuyền Kỷ không phải thuộc hạ của Phù Lôi sao, nàng vì sao lại …” Đại tiểu thư nổi tiếng tài mạo tuyệt thế của Lôi Chấn sơn trang, nguyên lai đúng là người tâm địa ác độc như thế.
“Tuyền Kỷ trời sanh tính thuỷ liễu dương hoa, cùng Phù Lôi sớm có tư tình, lại từng muốn câu dẫn Quản Đàm.” Hắn thản nhiên nói, trong thanh âm không hề có chút tình cảm nào.
Ta một phen đẩy hắn ra, hai tay khoanh lại, hừ nhẹ một tiếng, “Tuyền Kỷ kia không phải cũng từng là thị thiếp của ngươi sao?”
“A, kia chỉ là diễn trò thôi.” Hắn không chút để ý nói.
Ta ngất! Đều đến phân thượng này còn diễn trò? Cái tên không biết tiết tháo này!
Hắn dùng đuôi mắt liếc ta một cái, tựa hồ là đã nhận ra sự khó chịu của ta, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cũng không nói gì.
Ánh nắng bóng mây luân phiên mà qua, làm cho quần áo trắng như tuyết của hắn trở nên sáng ngời, lại làm cho ta rất bực mình.
“Kỳ thật, ta sớm đã tra được thân phận của Quản Đàm.” Cũng không biết qua bao lâu, hắn nhẹ nhàng mở miệng, sau đó lại giống như sợ ta nghe không được đề cao âm lượng thêm một chút, “Mà đối với Mục Uyển Ngọc này ta hoàn toàn không nhớ gì.”
Nhìn thấy bộ dáng có chút bối rối của hắn, hờn dỗi toàn bộ biến mất, ta chỉ cảm thấy trong lòng buồn cười.
Hắn đây hai thế, nhìn như đa tình lại vô tình, cũng không biết làm tan nát bao nhiêu trái tim vô tội của nữ tử.
“Kỳ thật …” Ta vươn hai ngón tay ở trước mắt hắn lắc lắc, “Ta có hai đứa con!”
Ánh mắt hắn nháy mắt liền thay đổi, nhìn chằm chằm ta trong chốc lát, sau đó đuôi lông mày cong lên, “Thật sự?”
“Ta lừa ngươi làm gì? Một chính là thân thể này của ngươi.” Ta chọt chọt ở trên ngực hắn, “Đứa còn lại ở một nhân thế …” Lời còn chưa dứt, đã bị cầm nã thủ của hắn bắt được gắt gao khóa vào trong ngực.
“Còn có một đứa con tên là Tiểu Đô có phải hay không?” Hắn ở trên tai ta cắn một ngụm.
“Ngươi … ngươi như thế nào biết?” Nhất thế kia chỉ là một giấc mộng của ta, hắn lại là như thế nào biết đến?
“Ta đương nhiên biết. Ta còn biết ngươi có thê tử kêu Phạm Dung.” Hắn rất là đắc ý nói.
“A?”
“Chẳng lẽ ngươi không thấy là Vương tiên sinh cùng bộ dạng ban đầu của ta rất giống?” Hắn ngữ khí lành lạnh, khóe miệng còn giữ một nụ cười không rõ hàm nghĩa.
“A? Có ý tứ gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!” Ta cầm lấy vạt áo hắn hét lớn. Kia một đời gặp gỡ, có thể nào là do ta bị tên hỗn đản này một mực đùa giỡn?
Hắn nhìn ta nửa ngày, bỗng nhiên một tay che miệng ngáp, “A, có chút mệt nhọc.”
Cơn tức nháy mắt tăng vọt, ta xắn tay áo tính cùng hắn tính cho rõ món nợ này, đột nhiên ngoài tiểu viện vang lên vài tiếng nổ, tiếp theo là tiếng bước chân người hỗn độn, tiếng nam tử kinh hô hỗn loạn.
Nghĩ đến tình huống có thể, ta cùng Phượng Hiên Dã liếc mắt nhìn nhau một cái, đều là đau đầu phi thường.
Bên kia hành lang dẫn ra sân. Lúc này lão đầu nhi đầu bạc lông mi trắng râu bạc trắng, mặc trường bào trắng tinh khiết như tuyết đứng ở trong viện, tay cầm một cây chổi lông gà ở không trung múa may loạn xạ, không biết đang làm gì.
Nhìn thấy hai người chúng ta, lão đầu nhi tâm hoa nộ phóng, vội vàng hô: “Đến đến đến, Huyền Dã, giúp sư phụ bắt chim.”
Bắt chim? Ta ngước nhìn lên, chỉ thấy có một con bồ câu toàn thân trắng như tuyết đậu trên mái nhà, mà ở giữa sân kia tấm bia đá có khắc một bức đồ phượng hoàng niết bàn đã muốn thiếu hơn phân nửa cái sừng.
Phượng Hiên Dã nhìn tấm bia đá kia nửa ngày, trên mặt xanh trắng lần lượt thay đổi. Ta biết hắn hiện tại đã muốn thực hối hận khi kêu Hầu Tuyết Trần rời khỏi Tuyết Chu sơn.
Ngày ấy về đến Phượng Huyền Cung liền thấy ao sen lớn nhất trong cung biến thành một ao bùn, hỏi nguyên nhân mới biết là bởi vì Hầu Tuyết Trần muốn bắt cá, mà hắn lại không biết bơi, vì thế gọi người đem toàn bộ nước trong ao tát cạn.
Mà lúc này, phỏng chừng là hắn ngày ấy nhìn thấy tiểu xoa cùng tiểu quyển của Mạc Thu rất là vui thích, xin xỏ Mạc Thu không được nên tạo ra duyên cớ hôm nay.
“Huyền Dã, ngươi bắt chim cho ta!” Hầu Tuyết Trần thấy không ai để ý đến hắn, tăng thêm ngữ khí lặp lại yêu cầu một lần nữa, trên gương mặt nhìn không ra tuổi lại vẫn có chút ủy khuất.
“Trung thúc, gọi người đem tấm bia đá này đi, đừng để cho người ta nhìn thêm phiền lòng.” Phượng Hiên Dã cũng không để ý tới, nói với Trung thúc đang đứng ở một bên xem kịch vui.
“Đồ đệ a, ngươi như thế nào có thể đối đãi với sư phụ ngươi như vậy a!” Hầu Tuyết Trần thấy thế hét lớn, ném chổi lông gà trên tay xuống đất thật mạnh. Lông gà bay lượn đầy trời, có mấy cọng còn vương trên mái tóc trắng dài của hắn.
“Ai là đồ đệ ngươi?” Phượng Hiên Dã đau đầu vỗ vỗ trán, thở dài một hơi, chỉ phải bất đắc dĩ bổ sung: “Trung thúc, ngươi dẫn hắn ra cung đi mua một con vẹt về đi, nhớ rõ phải mua loại khỏe mạnh một chút, đừng để bị chết quá sớm.”
“Dạ, cung chủ.” Trung thúc cười nói, nhìn Hầu Tuyết Trần liếc mắt một cái, lão đầu nhi liền đi theo sát vô cùng.
Ta ở một bên nhìn thấy buồn cười. Có loại sư phụ như vậy tự nhiên là đánh chết cũng sẽ không thừa nhận, phỏng chừng đây cũng là nguyên nhân Tả Niệm dùng dằng không chịu tới gặp Hầu Tuyết Trần.
“Nơi này náo nhiệt quá a!” Cửa vang lên thanh âm mang theo ý cười của một người, Đoạn Khâm tà tựa vào cửa, hai tròng mắt trong suốt như nước, chính cười dài nhìn ta.
“Ngươi sao lại ra đây? Trước đó vài ngày bị trúng phong hàn, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?” Ta vội vàng đi qua, cầm tay phải hắn lên xem.
Đoạn Khâm võ công toàn bộ bị phế, thân thể so với người bình thường yếu hơn một chút, cũng may tay phải của hắn dưới sự chữa trị kỹ càng của Mạc Thu đã có chuyển biến rất tốt, mặc dù không có khả năng hoàn toàn khôi phục như trước, nhưng vẫn có thể cầm được đồ vật nhẹ.
“Ở trong phòng mãi cũng buồn chán, muốn ra ngoài một chút.” Hắn ôn nhu cười, con ngươi trong suốt cùng với da thịt trong sáng như ngọc.
“Ngươi nếu cảm thấy buồn, buổi tối ta cùng ngươi đi ra ngoài dạo một chút, còn có thể …” Lời còn chưa dứt, đã bị thanh âm thất kinh của một nha hoàn cắt ngang.
“Không tốt, lão cung chủ! Mạc công tử hắn … Hắn mất tích!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...