Nghiêm Trường Tễ không để ý tới gã, một mực ôm chặt lấy Tiểu Phượng hoàng hấp hối tới bóng cây đại thụ, nhấc tay tạo kết giới bao lấy y.
Chu Tước đã không hiện thân trên Thượng giới một đoạn thời gian, nhưng hành tung của hắn vốn bí ẩn, thành ra cũng không có ai phát hiện chuyện dị thường. Tuy nhiên vẫn có một số ít người biết chuyện hắn độ kiếp, dẫu sao một tràng lôi kiếp kia thanh thế quá lớn, muốn lừa gạt giấu giếm quả thật không có khả năng.
Đằng Xà rời khỏi Thượng giới ít lâu, cũng nghe được chút tin tức, người ta đồn rằng Chu Tước Thần Quân bị đánh xuống phàm trần, đang ẩn mình dưỡng thương, phương Đông cùng phương Nam không người canh giữ, thế lực trong bóng tối âm thầm rục rịch.
Chỉ là tình cảnh trước mắt trông không giống vậy---- Nghiêm Trường Tễ thoạt nhìn không những không bị lôi kiếp gây thương tích gì, ngược lại cảnh giới còn giống như có bước đột phá.
Trong lòng Đằng Xà nhảy một cái, thừa nhịp Chu Tước phân tâm, nín thở ngưng thần, lặng lẽ lùi về sau cách xa nửa trượng.
Nào ngờ gã còn chưa lùi được bao xa, sáu luồng linh lực liền hóa thành thực thể hình kiếm đỏ thẫm đồng loạt từ trên trời lao xuống, thẳng tắp chặn xung quanh gã, hoàn toàn giam gã bên trong!
Đằng Xà: "..."
"Ta để ngươi đi?" Giọng Nghiêm Trường Tễ không lớn, nhưng chứa lực uy hiếp của kẻ bề trên, khiến cho Đằng Xà theo bản năng không dám nhúc nhích.
Có lẽ hắn chẳng qua là phô trương thanh thế? Đằng Xà không tin điều bất thường. Nhưng một khi gã vừa dấy lên ý niệm chạy trốn, lưỡi kiếm đỏ sẫm lại hừng hực lửa cháy tỏng phút chốc.
Ngọn lửa kia xông thẳng lên trời, hội tụ một chỗ giữa không trung, ngưng thành một chiếc lồng lửa.
Ngọn lửa này nhìn như có màu vàng, nhưng tâm lửa trắng xanh, phần đuôi toát ra màu lam như có như không. Lửa bản mệnh của Chu Tước Thần Quân, Nam Minh Ly Hỏa chân chính, có thể đốt sạch vạn vật trên thế gian này.
Mặc dù tộc Phượng Hoàng thuộc yêu thú hệ Hỏa, nhưng xét ra thì, vẫn nằm trong vòng bảo hộ của Chu Tước Thần Quân của phương Nam, mượn thần lực của hắn, mới có thể sử dụng Nam Minh Ly Hỏa, đây cũng là nguyên nhân Tiểu Phượng hoàng không có cách nào đả thương Nghiêm Trường Tễ dù chỉ một chút---
Linh vật thế gian tuyệt đối sẽ không công kích chủ nhân của chính mình.
Nghiêm Trường Tễ thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Phượng hoàng xong, từ từ đứng dậy đi thẳng về phía Đằng Xà.
Mỗi một bước hắn đi, đều tựa như kéo theo ngàn vạn quân lực, mặt đất bằng phẳng nổi lên gió bão, lốc xoáy nổi lên từ đất, vây quanh lòng bàn chân, chậm rãi bốc lên.
Mà bóng người của hắn cũng dần dần phát sinh biến hóa trong vòng xoáy này--- chiến giáp đỏ sẫm tỏa ánh ngũ sắc cảm nhận được mệnh lệnh xé rách không gian, lập tức đính lên thân thể chủ nhân.
"Đà La Ni, thuở xưa U Huỳnh Tiên Quân nhân từ, lưu cho ngươi cái mạng hèn, mới để ngươi thoi thóp đến giờ." Thanh âm Nghiêm Trường Tễ trầm thấp, rỉ ra sát ý nồng nặc, cánh tay hắn nhấc lên hướng về hư không, Phương Thiên Kích từ chốn xa xăm gào thét lao tới, ngay sau đó được chủ nhân vững vàng nắm trên tay, lưỡi nhọn chấn động phát ra từng đợt vù vù không dứt, "Nhưng ngươi lại không biết sống chết động đến người của bổn tọa..."
Sinh ra là thiên chi tứ linh, ra đời từ thuở hồng hoang, kẻ nào kẻ nấy đều kiêu dũng thiện chiến, Chu Tước Thần Quân trấn thủ phương Nam lại là người chưa từng thất bại suốt mấy chục ngàn năm qua.
Đằng Xà không phải đối thủ của Chu Tước, thời kỳ đỉnh cao còn có thể cùng đánh một trận, nhưng lúc trước gã vừa bị Tự Khuynh đánh đến trọng thương, mấy vết thương trí mạng mới vừa bắt đầu khôi phục. Huống chi lần này gã ở phương Đông chẳng qua là ngẫu nhiên gặp Tiểu Phượng hoàng, nhân cơ hội trả thù mà thôi, cho nên tuyệt đối không muốn cùng Chu Tước cứng đối cứng.
"Không nghĩ tới tên gian phu của tiểu tao hàng rốt cuộc lại chính là ngươi." Đằng Xà bí mật dùng phép, "Trên trời dưới đất, chỉ có một con phượng hoàng mới trưởng thành như vậy, thao thoải mái chứ hả?"
Trong lúc nói chuyện, gã lần nữa triệu hồi nước địa cực ý đồ tưới tắt cái lồng bằng lửa kia.
Nhưng hồ lạnh suối rét một khi gặp phải Nam Minh Ly Hỏa liền tự động tan rã, ở giữa không trung bỗng nhiên nổ tung, ngọn lửa cháy càng thêm kịch liệt!
Đằng Xà không hiểu, đây rốt cuộc là Chu Tước quá mạnh mẽ, hay là do gã trọng thương chưa lành, định luật thủy khắc hỏa trong ngũ hành lại bị nghịch chuyển dễ dàng. Chỉ thấy Nghiêm Trường Tễ nâng chiếc Phương Thiên Kích*, vọt lên một cái, đánh về phía Đằng Xà.
*Phương Thiên Kích (ví dụ minh họa):
//
Lần chém này, kéo theo lực lượng vô biên. Đằng Xà đưa tay chống đỡ, nhưng hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp trước mặt Chu Tước, gã phun ra một ngụm máu tươi, hai ống tay áo đồng loạt nát vụn.
Nhưng còn chưa đủ.
Nghiêm Trường Tễ cất trường kích ra sau lưng, gầm một tiếng hóa thành bản thể Chu Tước to lớn, lấy khí thế dời non lấp bể vọt thẳng lên trời, một cước đạp thẳng xuống sống lưng Đằng Xà, đem gã đạp vùi xuống đất--- đất đai dưới chân hắn trong nháy mắt nứt nẻ, vỡ thành một cái hố lớn quỷ dị.
"Ầm----"
Hết thảy bụi bặm lắng xuống, Nghiêm Trường Tễ lần nữa đổi về hình người, một tay nắm tóc túm lấy Đằng Xà, nhấc lên, trừng mắt nhìn gã.
Sáu thanh kiếm đỏ nổi lên, xoay tròn mấy vòng giữa không trung xung quanh Nghiêm Trường Tễ, ngưng tụ thành một thanh gươm, khó khăn dừng bên người hắn.
Đằng Xà máu me đầy mặt, gã trúng hai đòn nghiêm trọng liên tiếp, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, mí mắt cũng rủ xuống, không còn sự phách lối kiêu căng vừa rồi.
"Miệng đã không sạch sẽ, vậy liền cắt lưỡi đi thôi." Sắc mặt Nghiêm Trường Tễ bình tĩnh, nhưng lời nói ra bộc lộ thứ uy nghiêm khiến người ta phát lạnh.
Hắn xách đầu Đằng Xà, chân mày động một cái.
Giữa ánh sáng chớp lóa, thanh kiếm khí hóa thành thực thể xoẹt một tiếng trực tiếp thọc vào trong miệng Đằng Xà, trong nháy mắt chui ra từ phía sau ót.
Máu tươi phun trào bắn tung tóe lên người Nghiêm Trường Tễ, mùi hôi thối tràn ngập, hắn có chút chán ghét lùi về sau mấy bước.
Sau khi kiếm khí xuyên qua đầu Đằng Xà, lại chia thành sáu đạo, vòng một vòng trên không, xuyên thủng ngực gã.
Đằng Xà lúc này mới phát ra một tiếng rên rỉ, cả người co quắp nôn ra bãi máu đỏ đậm, từ từ đổ xuống.
Nghiêm Trường Tễ nhìn chòng chọc thi thể Đằng Xà một hồi, cuối cùng mới tháo lực, tựa như thanh tĩnh lại, thu cất Phương Thiên Kích cùng chiến giáp, lảo đảo bò ra từ đáy hố.
Hắn nhìn Tiểu Phượng hoàng vẫn còn mê man ngủ cách đó không xa, cười một tiếng thở dài, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhắm mắt lại ngã xuống đất, lần nữa hóa trở về bản thể khi còn bé.
Thân thể hắn vốn là nỏ mạnh hết đà, chỉ có thể thi thoảng dùng một chút cái loại pháp thuật nhỏ vô hại. Gặp phải Đằng Xà vừa rồi, thật ra hắn không hoàn toàn nắm chắc phần thắng, chỉ có thể bí quá hóa liều, cưỡng ép đem tu vi nâng tới trạng thái của thời kỳ đỉnh cao, một chiêu thắng địch.
Như vậy, khoảng thời gian dưỡng thương nhọc nhằn vất vả này e là đều phải phí phạm...
Mí mắt Nghiêm Trường Tễ ngày càng nặng nề, ý thức cũng ngày càng hỗn độn.
Trước khi rơi vào hôn mê, Nghiêm Trường Tễ còn nghĩ, lần này hắn sẽ ngủ bao lâu đây?
"Phi Phi? Tỉnh tỉnh, Phi Phi?"
Tiểu Phượng hoàng bị âm thanh lo lắng của Tự Khuynh đánh thức.
Thật lâu y mới lấy lại tinh thần, sau khi nhớ chuyện vừa xảy ra, sợ hãi ôm chầm lấy Tự Khuynh: "Mẫu thân!"
"Không sao, Phi Phi, ta ở đây, không sao..." Tự Khuynh vỗ vỗ lưng nhi tử, "Đừng sợ, đừng sợ..."
"Con gặp phải Đằng Xà, mẫu thân..." Tiểu Phượng hoàng sợ đã phải bỏ mạng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, "Con cho là sẽ không còn được gặp lại ngài."
"Ta biết, ta biết, không sao, chúng ta đã về nhà."
Cho dù một mực an ủi Tiểu Phượng hoàng, nhưng lúc Tự Khuynh nhận được tin báo chạy tới hiện trường, nhìn thấy một chiếc hố lớn quỷ dị cùng tro bụi hoang tàn, thứ mùi khét tanh hôi tràn ngập trong không khí, nhưng lại không thấy thi thể Đằng Xà.
Chẳng lẽ Đằng Xà hồn bay phách tan? Tự Khuynh không khỏi nghĩ đến, hay là nói gã lại giả chết bỏ chạy?
"Là Trường Tễ ca ca cứu con." Tiểu Phượng hoàng nói, "Thời điểm ngài đến có nhìn thấy hắn sao?"
"Trường Tễ? Đó là ai?" Tự Khuynh có chút ngờ vực, "Con quen biết từ bao giờ?"
Tự Khuynh cũng không biết tên thật của Chu Tước, thứ nhất là bởi hai người quả thực không can hệ, thứ hai là bởi thân phận của Chu Tước trên thượng giới quá mức tôn quý, dường như không có ai có thể gọi tên họ của hắn, dần dà, kẻ biết tên hắn đã ít lại càng ít.
Hai người chỉ có chừng một lần gặp mặt, Tự Khuynh cũng lấy đạo hiệu "Lăng Quang Thần Quân" gọi hắn.
Tiểu Phượng hoàng vốn định đem chuyện y và Nghiêm Trường Tễ đã cùng trên một mâm kể với Tự Khuynh, nhưng thấy thần sắc lo lắng của đối phương, lời đến khóe miệng vẫn đành nuốt trở vào, nói: "Hắn là tiên nhân Thượng giới, gọi là Nghiêm Lăng. Có một lần con vô tình xông vào mộng cảnh của hắn, mới quen biết... Ngày đó hắn trùng hợp cũng ở phương Đông này, cho nên mới cứu con."
Y vừa nói vậy, Tự Khuynh liền không hoài nghi gì nữa.
Đằng Xà không phải thần thú trời sinh, mà là do tu luyện ngàn năm, sau khi vượt qua thiên kiếp mới đạt được thần vị. Sau khi Huyền Vũ chết, gã liền muốn cướp lấy, Nghiêm Phi Trần dò xét gã một đoạn thời gian, phát hiện gã tâm thuật bất chính, liền đuổi gã khỏi Thượng giới, giữ lại cho gã một cái mạng.
Rất nhiều vị tiên quân không có lòng nhân từ như Nghiêm Phi Trần, cảm thấy để Đằng Xà chạy trốn sẽ lưu lại một mối họa ngầm khủng khiếp, hận không thể nhanh chóng trừ khử gã.
Nếu kẻ Tiểu Phượng hoàng quen là người Thượng giới, gặp Đằng Xà rồi đánh thành như vậy cũng không có gì quái lạ.
"Mẫu thân, ngài thật sự không thấy hắn sao?" Tiểu Phượng hoàng không xác định lại hỏi một lần, nhưng vẫn nhận được câu phủ định như cũ.
Tại sao Nghiêm Trường Tễ lại rời đi, y bị thương, mà vẫn không muốn gặp y?
Dẫu sao buổi sáng hôm đó hắn cũng không ở lại trong phòng...
Nghiêm Trường Tễ nói thích y, là thật sao?
Thấy nhi tử bỗng có dáng vẻ muốn khóc, Tự Khuynh bất đắc dĩ lau nước mắt cho y, "Sao vậy, Phi Phi?"
"Con, con muốn gặp hắn một lần..."
Tiểu Phượng hoàng cho là mình che giấu rất tốt, nhưng tình yêu rỉ ra liên tục nơi đáy mắt y căn bản không thể nào giấu nổi, Tự Khuynh lập tức liền hiểu nhi từ nhà mình động xuân tâm.
Hắn đè xuống hứng thú trào dâng, tỉnh bơ nói: "Người ta không gặp con là có lý của người ta, có lẽ là đang dưỡng thương, cũng có thể vì công việc bề bộn, sau này nhất định còn có cơ hội gặp lại."
"Vâng..." Tiểu Phượng hoàng hít mũi một cái, cố gắng kiềm chế không cho nước mắt rơi ra.
"Đừng khổ sở, nhé?"
"Được..." Tiểu Phượng hoàng khẽ gật đầu một cái, lát sau lại hỏi: "Mẫu thân, ngài nói xem liệu hắn có phải bị thương rất nặng không?"
Tự Khuynh: "..."
Tự Khuynh có chút buồn cười gãi lên chóp mũi Tiểu Phượng hoàng một cái: "Có phải con quên cái gì hay không?"
Hắn như làm ảo thuật mà lôi từ bên cạnh ra một chiếc giỏ, một bé chim phượng đỏ hơi thở thoi thóp không nhúc nhích nằm bên trong, dường như bị thương rất nặng, ngay cả tiếng hô hấp cũng nghe không rõ, tình huống còn tệ hơn so với lúc Tiểu Phượng hoàng mới nhặt nó về.
Tiểu Phượng hoàng thất thanh kêu lên: "Tiểu Hồng!"
"Suỵt---" Tự Khuynh làm dấu chớ lên tiếng, "Lúc ta tìm được con, tiểu tử đáng thương này nằm ngay bên cạnh con, sợ là lúc đấu pháp đã bị ảnh hưởng đến. Cũng may vận khí nó không tệ, tạm thời giữ được một cái mạng, có thể sống sót hay không thì phải xem số mệnh của nó."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi... Đều là ta sai..." Lệ trên khóe mắt Tiểu Phượng hoàng lách tách nhỏ xuống, nội tâm tràn đầy áy náy cùng tự trách, "Ta nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, để nó khỏe hơn."
Tuy nhiên nói là phải chăm sóc chim non kỹ lưỡng, nhưng thực tế bản thân Tiểu Phượng hoàng cũng bị thương không nhẹ, lúc đan điền vận chuyển linh lực luôn đau đớn không ngớt. Y vốn muốn lén chạy ra ngoài tìm Nghiêm Trường Tễ, nhưng Tự Khuynh có lẽ sợ y lại xảy ra chuyện, phát lệnh buộc y trước khi khỏi bệnh không được phép ra khỏi núi Nam Ngu dù chỉ một bước.
Thời điểm bốn bề vắng lặng, Tiểu Phượng hoàng len lén gọi tên Nghiêm Trường Tễ, nhưng lần này không có bất kỳ lời hồi đáp nào, không giống như những lần trước, lặng lẽ xuất hiện sau lưng mình.
Chẳng lẽ hắn bị thương rất nặng sao? Tiểu Phượng hoàng lo lắng.
Trong giai đoạn y dưỡng thương, Ứng Long tới thăm y, Tiểu Phượng hoàng nhân cơ hội hỏi một chút chuyện liên quan tới Đằng Xà, cũng biết đó không phải kẻ địch dễ đối phó gì.
Nghiêm Trường Tễ dĩ nhiên lợi hại, nhưng cũng gặp phải Đằng Xà lợi hại như thế...
Quan tâm ắt loạn, y mất đi năng lực phán đoán lí trí nhất, nhưng Tiểu Phượng hoàng lại không dám đi hỏi Tự Khuynh, y sợ mẫu thân nhìn ra đầu mối, nhất là chuyện y cùng Nghiêm Trường Tễ đã tự định đoạt chuyện chung thân, y tuyệt đối không dám để Tự Khuynh phát hiện.