"Lần này ta ra chiến trường cũng ăn không ngon, ngủ không yên.
Bản cung cảm thấy mình đã già đi nhiều.
Thinh Nguyệt, ngươi nhìn bản cung xem có phải bản cung đã già đi rồi không?".
" Già rồi, già rồi.
Nương nương không những già, mà còn trở nên lạnh nhạt nữa."
"Được rồi, được rồi.
Không trêu ngươi nữa.
Chẳng phải bản cung vẫn tốt đó sao?".
"Nương nương, người hãy hứa với Thinh Nguyệt, sau này dù có đi đâu, nương nương nhất định phải dẫn Thinh Nguyệt đi cùng, có được không?".
"Được.
Bản cung hứa với ngươi."
[Phủ Hằng vương]
"Công chúa.
Sao vương phủ lại lạnh lẽo buồn tẻ thế này? Người hầu cũng chẳng có mấy người.
Hơn nữa, người vừa mới vào phủ, vương gia liền chuyển đến phòng cho khách.
Chuyện này mà đồn ra ngoài…".
" Ngươi nói nhiều quá.
Gần đây, vương gia bộn bề chính vụ, tất nhiên sẽ sợ làm phiền ta nghỉ ngơi.
Sau này, ngươi không được phép ăn nói hoang đường vậy nữa."
" Vương phi dạy rất đúng.
Nô tỳ cũng vì thương người thôi."
"Ngươi đi gọi quản gia đến đây.
"
"Vâng."
"Vương phi, gần đây trong phủ thực sự rất thiếu người, thiệt thòi cho người rồi."
"Vương gia là nam nhân, tất nhiên sẽ không để tâm đến chuyện trong phủ.
Ngươi đem mấy thứ này đi cầm rồi đổi ngân lượng về thiết đãi người làm trong phủ ăn một bữa.
Số còn lại thì gọi vài kẻ hầu đến dọn dẹp vương phủ đàng hoàng lại."
"Nhưng mà…".
"Vương gia đường đường là chiến thần Đại Chử, không thể mất mặt vì chuyện này được.
Đi đi."
"Vâng."
[Kim Loan điện]
Hoàng thượng nhớ tới bóng lưng mình nhìn thấy trong lòng hoài nghi, lại nhớ đến lời của tri phủ Kỳ Thành nên ngày càng nghi ngờ hơn.
"Người hầu của phủ nha nói thế nào?".
" Hạ thần có hỏi, họ nói hôm đó không thấy Hằng vương rời khỏi, vương gia luôn ở trong phủ chăm sóc cho Hàm Phong công chúa."
"Chuyện này chắc chắn có gì đó kỳ lạ.
Phái người theo dõi hắn."
" Rõ."
Hằng vương phủ.
Tối.
"Sao muộn thế này mà cô còn chưa nghỉ ngơi?".
" Huynh đi sớm về khuya, ở bên ngoài bận rộn cả ngày.
Ta là nương tử, đợi phu quân về nhà
có gì không đúng sao?".
"Quan hệ giữa cô và ta chỉ là giả."
"Huynh không cần nhắc ta nữa.
Những điều này ta đều rõ, ta đều hiểu cả.
Nhưng ta thích huynh, đến huynh cũng không cấm được đâu."
" Bệnh sốt cao của cô mới khỏi, giờ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là quan trọng nhất.
Cô nên về nghỉ ngơi thì hơn."
"Huynh không quan tâm đến cơ thể của huynh nhưng ta quan tâm.
Đây là thuốc trị thương mà ta đặc biệt mang đến từ Nam Du.
Chữa lành vết thương rất hiệu quả.
Hôm đó, vết thương trên người huynh…".
Hắn nhìn thấy bóng đen ngoài cửa sổ liền ôm lấy Hàm Phong ngồi xuống giường.
"Vết thương của muội chưa lành.
Ta bôi thuốc cho muội nhé."
" Bôi thuốc? Ta có bị thương ở đâu đâu chứ?".
"Phu nhân, đừng từ chối."
Hàm Phong không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khó hiểu nói.
"Dạ Hằng, có phải huynh hồ đồ rồi không? Rõ ràng người bị thương là huynh.
Tại sao lại…".
Ám vệ không phát hiện điều gì đáng nghi nên rời đi.
"Khi nãy ngoài cửa có ám vệ."
"Ám vệ?".
"Chắc chắn là Hoàng thượng phái tới để giám sát ta.
Khi nãy ta sợ lộ chuyện bị thương vì trúng tên nên mới làm chuyện quá đáng như vậy.
Xin lỗi."
"Tại sao Hoàng thượng phải giám sát như thế? Hôm đó rõ ràng ta giúp huynh và Bạch Tịch Dao rửa sạch hiềm nghi rồi.
Lẽ nào ngài ấy vẫn chưa yên tâm sao?".
"Cốc Dạ Quân vốn đa nghi.
Những việc chúng ta làm chưa đủ để huynh ấy xóa bỏ mối lo ngại về ta.
Gần đây, chắc hẳn huynh ấy vẫn
bố trí thuộc hạ giám sát trong phủ.
Sau này nếu cô phát hiện có gì bất thường cũng xin giả vờ như không biết.
Như vậy mới có thể nhanh chóng phá vỡ lồng giam này."
" Dù đã cận kề vực thẳm thế này huynh vẫn chọn cô ấy, phải không?".
"Không còn sớm nữa.
Cô nghỉ ngơi sớm đi."
" Khoan đã.
Dù lý do ban đầu là gì đi nữa, dù giữa huynh và ta có hay không tình cảm, thì giờ chúng ta cũng đã là phu thê trên danh nghĩa.
Dạ Hằng, huynh định tiếp tục lạnh nhạt với ta thật sao? Cho dù là diễn kịch gạt ta cũng không được sao?".
"Trên danh nghĩa, cô là Vương phi cưới hỏi đàng hoàng của Hằng vương.
Ở trước mặt người khác, tất nhiên ta sẽ tôn trọng cô là thê tử.
Tất cả những chuyện cô đã làm cho mọi người ở phủ Hằng vương, ta sẽ dốc hết sức để báo đáp cô.
Nhưng tình nghĩa giữa hai chúng ta cũng chỉ dừng ở đây thôi."
"Được."
"Ta cho huynh xem thứ này.
Đây.
Huynh xem đi."
Hắn cầm bức thư lên đọc.
"Thư hòa ly."
"Dạ Hằng.
Mặc kệ cái huynh gọi là trả nợ hay là tính mạng của huynh, ta đều không cần.
Ta biết, tuy giữa huynh và ta từ đầu tới cuối đều là giả.
Nhưng vì cái danh phu thê này nên huynh luôn cảm thấy lương tâm không yên,
có lỗi với người trong lòng, đúng chứ? Ta giúp huynh được thỏa lòng."
"Hàm Phong ".
"Đây là quyết định của riêng ta.
Ta chỉ cần huynh viết tên vào thư hòa ly.
Từ nay về sau, mọi người đều tự do.
Chỉ là hôn nhân giữa ta và huynh liên quan đến quan hệ hai nước nên thư hòa ly không thể công khai.
Cho nên trước mặt người ngoài, huynh và ta vẫn phải tạm thời gánh lấy cái danh phu thê này.
"Thời gian không còn sớm.
Huynh về nghỉ ngơi đi."
[Con người, có thể giúp người khác, lại không giúp được chính mình.
Từ hôm nay trở đi, cuối cùng Hàm Phong ta lại được tự do rồi.]
Hắn cầm thư hoà ly trở về phòng, cô một mình ngồi đó nhìn bóng dáng hắn khuất dần.
"Thế nào? Người đã đi rồi."
"Theo lời vương gia căn dặn, thuộc hạ vẫn luôn đứng ngoài quan sát, không ra tay."
"Nếu bọn họ do thám vài lần không có kết quả, Cốc Dạ Quân chắc chắn sẽ phát hiện ta có cảnh giác, bọn họ sẽ tự biết giảm bớt lại."
"Vương gia.
Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết trong lồng giam này."
"Bôn Lôi.
Ngươi nhanh chóng gửi thư đến quân đội biên quan, báo cho các tướng lĩnh ẩn núp trong quân bây giờ đã đến lúc rồi."
" Rõ."
Biên quan.
"Mật hàm vương gia gửi tới."
[Lăng Phong, tiếp tục huấn luyện mở rộng đội quân tử sĩ, giữ vị trí chờ lệnh.
Hằng vương.]
Lăng Phong nhận lệnh ra sức huấn luyện đội quân, chờ ngày chiến đấu.
[Các huynh đệ đã tập hợp xong.
Đội quân tử sĩ đã sẵn sàng chiến đấu.
Chờ tướng quân ra lệnh.]
" Vương gia."
"Trong thư nói thế nào?".
Hắn cầm mật thư lên đọc sau đó đốt đi.
"Quả nhiên hắn không làm cho bản vương thất vọng.
Mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch."
" Vậy có phải chúng ta có thể bắt đầu bước tiếp theo rồi không?".
"Nhưng Bôn Lôi, ta cần ngươi giúp ta đưa bức thư này tới Quan Thư Cung.
Trước đó, ta muốn gặp mặt muội ấy một lần."
"Nhưng thưa vương gia, bây giờ giám sát của Hoàng thượng vừa mới giảm bớt.
Lúc này tùy tiện liên lạc ngầm với Quan Thư Cung thực sự quá mạo hiểm."
"Chuyện này ngươi không cần lo lắng.
Trong thư cũng không nhắc đến điều gì, rơi vào tay người bình thường cũng chỉ là một vài con số không hiểu ra sao mà thôi.
Nhưng trong đó là ám ngữ liên lạc bí mật trước đây giữa ta và Tịch Nguyệt."
"Nhưng Hoàng quý phi nương nương không phải là Hoàng hậu nương nương.
Liệu nương nương có hiểu hàm nghĩa trong đó không?".
" Nếu mọi thứ đúng như những gì ta suy nghĩ
thì Tịch Dao nhất định sẽ biết."
" Vâng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...