"Chi bằng ta đưa huynh rời khỏi kinh thành, tới Vạn Hoàng Thành của ta lánh nạn trước rồi tính kế lâu dài sau."
"Nếu bây giờ ta theo huynh về Vạn Hoàng Thành, thì càng chứng tỏ ta có lòng gian dối.
Huynh ấy cũng có lý do để giết ta.
Vẫn phải quay về vương phủ.
Chỉ có điều bây giờ trong tay ta không có ai.
Như vậy đi.
Huynh đi chuẩn bị vài người võ công tốt.
Lúc đó mượn cớ nạp thêm đầy tớ, sắp xếp để họ vào phủ."
"Được, ta sẽ đi làm ngay."
Cẩm Y đứng dậy rời đi thì gặp Đôn Thân Vương bên ngoài đi vào.
"Đôn thân vương.
"
Đôn Thân Vương cầu xin hoàng thượng không được chỉ còn cách đến tìm hắn.
"Hằng vương."
" Hai người quen biết nhau?".
"Đi đi, Cẩm Y.
Không phải người ngoài."
"Hằng vương.
Lão phu đã ở cửa cân nhắc rất lâu, không biết nên mở miệng kiểu gì."
"Hôm nay Đôn thân vương tới đây, là vì chuyện của Thục phi sao?".
" Lão phu cũng bước vào đường cùng rồi.
Thực sự không còn cách nào khác nên mới tới cầu xin Hằng vương.
Có thể tới cầu xin cho Thấm Nhược với hoàng thượng không?".
"Không phải bản vương không muốn giúp người.
Chỉ là tội mà Thục phi phạm phải, đó là tội ác tày trời không thể tha thứ.
Dù bản vương đi cầu xin cũng không thể giải quyết được gì.
Huống hồ bây giờ bản vương còn khó giữ được thân mình."
"Hằng vương.
Chỉ cần ngài có thể cứu được Thấm Nhược, thì lão phu có thể để vương gia tùy ý sử dụng doanh trại tuần phòng kinh thành.
Như vậy ngài có thể giải quyết được khó khăn hiện nay, và còn có thể thêu hoa trên gấm, để vương gia lại có thêm chiếc mũ trắng nữa."
" Đôn Thân Vương, người là nguyên lão trụ cột hai triều, đừng nhắc những lời đại nghịch bất đạo như vậy nữa."
" Hằng vương, rốt cuộc Thấm Nhược tranh đấu như vậy là vì ai? Người ngoài không rõ nhưng ngài còn không rõ sao? Lúc đầu Thấm Nhược cũng là vì muốn bảo vệ toàn bộ phủ Đôn thân vương nên mới bị ép vào cung.
Từ nhỏ Thấm Nhược đã thích ngài.
Nó tranh giành như vậy còn chẳng phải là vì tương lai có thể giúp sức cho ngài sao? Dạ Hằng à, ngài không nể mặt lão phu thì cũng phải nể tình cảm biểu tỷ và biểu đệ của ngài và Thấm Nhược chứ? Ta...!ta cầu xin ngài hãy cứu con bé."
"Nghe nói Đôn thân vương có quan hệ tốt với Lạc Tân tướng quân, tại sao không thử đi nhờ ngài ấy?".
Đôn Thân Vương nghe đến đây trong đầu cũng có suy nghĩ.
Quan Thư Cung.
Nàng trải qua thời gian trong cung, vì báo thù cho bản thân mà hại chết Lưu Tỉnh, bây giờ còn lôi kéo Dạ Hằng vào cuộc đấu đá không lối thoát này.
Thời gian qua đi, nàng ngày càng mệt mỏi.
"Nương nương."
"Nương nương, người sao thế?".
"Ta mệt rồi.
Suốt con đường này, có quá nhiều người trở thành vật hy sinh.
Vô số người vì quyền lực hư danh này, vì tình yêu vô cớ mà như con thiêu thân lao vào ngọn lửa.
Không màng thể diện, không màng đạo đức.
Cuối cùng rơi vào con đường chết."
"Nương nương đừng đau buồn.
Đám người đó xứng đáng bị vậy.
Lúc hại người sao lại không nương tay? Bây giờ thì lại hối hận?".
" Nói như vậy, tay ta cũng đã dính biết bao máu tươi.
Cũng coi như tội nghiệt chồng chất.
Bây giờ ta chỉ mong sau khi báo thù xong có thể trả sạch món nợ máu này.
Như vậy dù chết cũng không hối tiếc."
" Nương nương, nô tỳ, nô tỳ không phải có ý này."
"Nay chỉ còn lại hắn mà thôi."
Nàng đứng dậy đi về phía cửa sổ nhìn xa xăm.
"Chủ nhân.
Hoàng thượng đã cho phép Hằng vương rời cung hồi phủ.
Vương gia bảo thuộc hạ đến báo với nương nương."
"Ta biết rồi."
[Phủ Túc thân vương]
Hắn được thả trở về vương phủ.
Hạ nhân trên dưới ai nấy đều vui mừng.
"Bôn Lôi".
Bôn Lôi xuất hiện trên tay cầm nhành trúc nhúng vào bát nước phẩy xung quanh hắn.
"Loại trừ ô uế, rửa sạch phong trần.
Loại trừ ô uế, rửa sạch phong trần."
"Cũng có phải bản vương chịu khổ chốn ngục tù đâu."
" Vương gia, cuối cùng ngài cũng về rồi.
Này còn hơn ngục tù ấy chứ."
"Vương gia, ngài vẫn chưa dùng bữa trưa đúng không? Lão nô sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị ngay."
" Được rồi, không cần đâu.
Bản vương còn có việc phải làm.
Theo ta."
Hắn và Bôn Lôi đi vào thư phòng.
"Chuyện bản vương giao mấy ngày nay đã làm xong chưa?".
" Chuyện vương gia giao, thuộc hạ sao dám không nghe? Theo như vương gia dặn dò, mỗi bức văn thư đến từ biên quan đều được chuyển vào phủ thông qua xe vận chuyển rau của phủ.
Kể ra tên thuộc hạ của đoàn quân Thiết Huyết kia cũng khá chuyên nghiệp đó.
Ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào vương phủ.
Chúng còn từng vào lục soát một lần nữa."
"Bản vương không ở đây, đương nhiên chúng dám làm bừa."
" Vương gia, hay là chúng ta mau rời kinh đi."
"Huynh ấy để bản vương hồi phủ là muốn xem bản vương có hành động gì không.
Ngươi truyền lệnh xuống bảo các tướng sĩ ở biên quan đừng manh động.
Đợi lệnh của bản vương."
"Vâng."
Ngày hôm sau.
Đôn Thân Vương không còn ai có thể nhờ vả nên đến nơi quy ẩn của Lạc lão tướng quân, cầu cạnh ông giúp đỡ.
Lạc lão tướng quân là người có nhiều chiến công được tiên đế hết mực xem trọng.
Từ khi tân đế lên ngôi ông cũng quy ẩn nơi thâm sơn cùng cốc.
Thanh Ngọc Quan.
"Lạc lão tướng quân, mời."
"Nhớ đến năm đó trong quân không có ai hiểu về trà, chỉ có mình ta mà thôi.
Sau này đã trở thành người pha trà cho tướng quân.
Cứ vậy mà đã được mười năm."
Đôn Thân Vương châm trà, nói về những chuyện trước đây.
"Vẫn là mùi vị của năm đó.
Lão phu đã lâu lắm rồi chưa được nếm thử mùi vị này.
Xem ra, trà không phân biệt xấu hay tốt, mấu chốt phải xem người pha trà là ai."
"Năm đó Lạc lão tướng quân quyền cao chức trọng.
Vào lúc quyền uy nhất lại chọn quy ẩn.
Chuyện này còn được truyền nhau thành một giai thoại."
"Quyền cao chức trọng cũng chưa chắc đã tốt.
Giống như trà này, người có trong sạch bao nhiêu cũng không kiềm được mà thưởng thức cẩn thận.
Đợi đến khi cảm nhận được đắng cay, sợ rằng cũng đã đến lúc kết thúc mạng sống."
"Đúng vậy.
Người có thể thấu hiểu thế gian này như Lạc lão tướng quân cũng chẳng có mấy người."
"Được rồi.
Không có chuyện gì quan trọng, ông cũng không đến Thanh Phong Quan tìm ta đâu.
Nói đi."
"Chuyện gì cũng không qua mắt được Lạc lão tướng quân.
Lần này ta đến là muốn nhờ ngài dùng cuộn giấy vàng miễn chết được Tiên đế ban cho cứu mạng Thấm Nhược."
" Thấm Nhược? Nó sao thế?".
"Nói ra thì dài.
Thấm Nhược vì mưu hại long thai, ám sát hoàng phi mà bị Hoàng thượng nhốt vào thiên lao chọn ngày trị tội chết."
"Thấm Nhược muốn mưu phản? Thật là vô lý."
" Đúng vậy.
Ta cũng thấy chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám.
Không biết tại sao kể từ khi đứa con gái thứ ba của Bạch tể tướng, Bạch Tịch Dao, nhập cung làm phi, hoàng cung không còn yên ổn không ngừng xảy ra biến cố.
Nhiều hậu phi vì làm Hoàng thượng nổi giận mà người thì bị phạt, người thì bị phế truất.
Nay Thấm Nhược cũng rơi vào cảnh tính mạng khó giữ."
"Ông nói như vậy, lão phu đã hiểu rồi.
Hóa ra là muội muội của Bạch Tịch Nguyệt.
Thế thì đương nhiên người này cũng không phải kẻ tầm thường, đều là nguồn gây họa mà thôi.
Nếu thật sự là vậy người này chắc chắn sẽ làm lung lay gốc rễ Đại Chử ta."
"Hiện giờ không còn sức quan tâm cô ta nữa.
Chỉ cần cứu được Thấm Nhược, ta sẽ cáo lão hồi hương ngay.
Lệnh cho Thấm Nhược rời khỏi nơi thị phi như chốn kinh thành này.
Lạc lão tướng quân, đại ơn đại đức này ta nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp."
Đôn Thân Vương đứng dậy quỳ xuống trước mặt Lạc lão tướng quân khấu đầu.
"Ông làm gì thế hả? Mau đứng lên đi.Giữa ông và ta còn cần khách sáo sao? Yên tâm đi.
Năm đó ông từng cứu mạng ta, lần này dù ta có phải liều cái mạng già này cũng phải giúp ông cứu được Thấm Nhược."
Ngày hôm sau.
Kim Loan điện.
"Lạc lão tướng quân yết kiến".
"Lạc lão tướng quân lần này vào cung cầu kiến sao không phái người đến báo cho trẫm một tiếng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...