Giờ lành cũng sắp đến, mọi người nhanh chóng chuẩn bị đến Bạch phủ đón tân nương.
Lúc này, trong phòng chỉ còn mình Thinh Nguyệt.
Nghe tiếng cửa mở, cô cứ tưởng là nàng đến quay người lại thì ngạc nhiên vô cùng.
"Thiên Diện".
Chỉ thấy mỉm cười rồi mắt cô tối sầm lại.
Đoàn người đón tân nương cũng đã đến.
Nàng vào phòng dìu Thinh Nguyệt ra nhưng vừa bước đến đã thấy cửa mở toang, bước vào trong lại không thấy tân nương đâu.
Nàng vội vàng chạy ra ngoài báo Thinh Nguyệt đã mất tích.
Tất cả mọi người trong phủ đều chia nhau đi tìm, nàng và đám người Bôn Lôi tìm kiếm một ngày một đêm cũng không thấy tung tích.
Nàng ăn uống không yên, Bôn Lôi cũng chẳng khá hơn.
"Thinh Nguyệt".
Nàng giật mình tỉnh lại trên trán đầy mồ hôi.
"Tịch Dao, nàng gặp ác mộng sao?".
"Dạ Hằng, sao chàng lại ở đây.
Thế cục trước mắt mới được định đoạt, chính sự liên miên, chàng đi xử lý những việc cấp bách trước đi."
"Nàng chính là việc cấp bách của ta.
Nào, thử món canh nấm tuyết do chính tay ta hầm cho nàng đi."
"Ngon không? Nếu nàng thấy ngon thì sau này ngày nào ta cũng làm cho nàng ăn."
Nàng không nói không rằng cầm lấy tay của hần cắn mạnh một cái.
"Nàng làm vậy là sao?".
" Sau này nếu chàng làm Hoàng thượng, nhất định sẽ có cả một bầy thê thiếp.
Vết răng này chính là để nhắc nhở người đến tranh giành sủng ái sau này, rằng chỉ có ta mới là người duy nhất có thể không kiêng nể gì với Hoàng thượng."
"Được, ta hứa với nàng, đời này ta tuyệt đối không nạp phi.
Đời này kiếp này, chỉ yêu mỗi mình nàng, đến chết mới thôi."
Ngày hôm sau.
"Thiên Diện đại nhân, Bôn Lôi đã dẫn người hộ tống Vi Kỳ vào phủ tướng quân rồi."
"Bọn chúng hành động cũng nhanh đấy.
Truyền lệnh xuống, những người khác hành sự theo kế hoạch.
Đêm nay, lũ phản tặc nhất định phải chết."
"Rõ."
Hoàng cung.
Thiên Diện cùng quân Thiết Huyết lẻn vào cung.
Xung quanh không có người canh gác nhưng hắn không hề quan tâm xông thẳng Kim Loan Điện.
"Thiên Diện.
Ta đã lường trước ngươi sẽ đến đây, những tướng lĩnh mà ngươi giết chẳng qua chỉ nhằm đánh lạc hướng."
Nhớ lại.
"Thuộc hạ đã kiểm tra thi thể rồi, thời gian tử vong là khoảng giờ Tý đêm qua, vết thương do kiếm gây ra, hơn nữa đều là một nhát kiếm đoạt mạng."
"Bôn Lôi, ngươi vừa nói thời gian tử vong của họ đều là trước hoặc sau giờ Tý?".
"Vâng."
" Vi tướng quân, thi thể của bọn họ được tìm thấy ở đâu?".
"Lần lượt phát hiện ở trong rừng và doanh trại phía Bắc."
"Hai nơi này cách nhau hơn 30 dặm, xem ra là nhiều người hành động cùng lúc."
" Theo ý của vương gia, thì đây là vụ ám sát tướng lĩnh có tổ chức có kế hoạch?".
" Hơn nữa, nạn nhân đều là những tướng lĩnh chinh chiến nhiều năm, võ nghệ cao cường, người bình thường không thể tiếp cận được
chứ đừng nói là một nhát kiếm đoạt mạng.
Khắp Đại Chử, người có thể làm được điều này...!Quân Thiết Huyết."
Trở lại.
"Khiến ta hiểu nhầm mục tiêu của ngươi là Vi tướng quân, thực ra là kế điệu hổ ly sơn,
ta mới là người mà ngươi muốn giết, đúng không?".
"Cốc Dạ Hằng, ngươi là thần tử của Đại Chử mà lại ngang nhiên mưu phản, chẳng lẽ không đáng chết sao?".
"Người ta muốn đánh là Cốc Dạ Quân chứ không phải Đại Chử.
Hắn bất nhân, tàn bạo, hại dân, chẳng lẽ không đáng đánh? Giờ hắn đã tới số, sao ngươi còn mê muội không tỉnh ngộ? Nếu bây giờ ngươi bỏ đao xuống, ta sẽ tha cho ngươi."
"Mơ tưởng hão huyền, dù có chết, ta cũng không khuất phục ngươi đâu.
Giết!".
Quân Thiết Huyết xông tới thì đằng sau hàng trăm mũi tên hướng thẳng đến đâm chết hàng trăm người.
Từ bên ngoài Ân Tuyết và Hàn Cẩm Y dẫn binh vào bao vây lấy Thiên Diện.
"Ngươi giúp Cốc Dạ Quân làm nhiều việc xấu như thế, thì chắc ngươi đã lường trước được
kết cục ngày hôm nay rồi chứ?".
" Muốn giết cứ giết, thắng làm vua thua làm giặc, sao phải nói nhiều làm gì."
"Dựa vào trí tuệ của ngươi, chắc không nghĩ ra mưu kế như thế.
Nói đi, kẻ nào đã sai bảo ngươi?".
" Ngươi cho rằng ta phản quốc phản chủ là kẻ bất trung giống ngươi sao? Cho dù có chết,
ngươi cũng đừng mong biết được."
" Được, ta biết là với ngươi, chết còn dễ hơn sống gấp nhiều lần, vậy ta sẽ để cho ngươi sống thật tốt."
Dưỡng Tâm Điện.
Nàng đến tẩm cung trước đây của Tịch Nguyệt, để Tịch Nguyệt nhìn lại mọi thứ từng trải qua, một lần nữa những kí ức ùa về như mới hôm qua.
"Sao chẳng có động tĩnh gì thế?".
Dạ Hằng đột ngột xuất hiện ôm chầm lấy eo của nàng.
" Mới có một lúc không gặp, mà ta đã thấy nhớ nàng rồi.
Nàng đang nghĩ gì thế?"
"Chàng có nhớ, trước đây chàng cũng vẽ một bức tranh như thế không? Trước đây ta không để ý kỹ, hôm nay xem kỹ mới phát hiện ra sự vi diệu của hai người."
"Có gì vi diệu?".
" Người mà Cốc Dạ Quân vẽ ung dung quý phái.
Dù là trang phục hay trang sức đều thể hiện tượng trưng của quyền lực, mà quên đi bản thân nhân vật.
Còn người mà chàng vẽ thiên về thần thái, thậm chí là biểu cảm nhỏ nhất.
Đây là sự khác biệt giữa hai người.
Hắn xem trọng quyền lực, chàng xem trọng tình cảm."
"Đúng thế, dù là quyền lực hay tình cảm thì hắn đều muốn có được tất cả."
"Tình yêu và dục vọng chiếm hữu rất giống nhau, trước đây ta cũng đã từng hoài nghi như thế, nhưng sau này ta đã hiểu ra, Cốc Dạ Quân chỉ muốn chiếm hữu tỷ tỷ, giữ khư khư tỷ tỷ ở bên cạnh hắn.
Nếu nói áy náy, thì chỉ vì cuối cùng hắn không còn lại gì, còn mất cả tính mạng, khiến người khác không thể không thổn thức.
Nhưng cũng do hắn tự làm tự chịu."
"Nàng không thấy thực ra hắn cũng rất đáng thương sao?".
"Dạ Hằng, hôm nay chàng làm sao thế? Sao lại đa sầu đa cảm thế?".
"Cứ nghĩ đến việc Cốc Dạ Quân đã từng chiếm hữu nàng là ta lại bức bối trong lòng."
" Bất kể là hiện tại hay tương lai, ta chỉ thuộc về một mình chàng thôi.
Sau này chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều con, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
" Đúng vậy.
Chúng ta sẽ có rất nhiều con, giang sơn của Đại Chử sẽ do chúng ta cai trị.
Cốc Dạ Quân chỉ có thể hoá thành một đám bụi trần, bị người đời sau phỉ nhổ."
"Chủ nhân."
" Chủ nhân.
Ta đến đây để bẩm báo, đám thuộc hạ còn lại của Thiên Diện đã bị bắt.
Vương gia nói muốn đến thiên lao cơ mà? Sao lại..."
Nhìn thấy Cốc Dạ Hằng ở đây Ân Tuyết không khỏi thắc mắc mà hỏi.
"Ta để Bôn Lôi và Hàn Cẩm Y đi rồi.
À phải, đã phát hiện nơi ẩn náu của bọn ám vệ Thiên Diện rồi.
Cô đi trợ giúp đi."
" Vâng."
"Còn một chuyện nữa, ta muốn nói với chàng.
Đi theo ta."
Nàng dẫn hắn đến mật thất nơi thân xác Tịch Nguyệt đang nằm.
"Thật ra trong thân thể ta luôn ẩn giấu một bí mật.
Từ khi vào cung, ta đã biết chuyện này.
Chỉ có điều ta vẫn không nói cho chàng biết."
"Thân thể của nàng sao?".
" Ta không nói với chàng vì sợ chàng nhất thời kích động mà làm chuyện tổn hại đến bản thân.
Nhưng tình hình bây giờ đã thay đổi.
Trước mắt đại cục đã định, ta có thể nói ra chuyện này rồi."
"Nàng nói nàng là Tịch Nguyệt ư?".
" Không phải chàng đã biết từ lâu rồi sao?".
[Hóa ra tất cả những điều này đều là thật.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...