"Truyền lệnh cho Vi Kỳ nhất định phải tăng cường phòng ngự tuyệt đối không được mất cảnh giác."
" Vâng."
"Dạ Hằng huynh, Kỳ Thành là vùng đất hiểm yếu dễ phòng thủ khó tấn công, hai mặt đều là hẻm núi vách đá.
Huống hồ Vi Kỳ giỏi cố thủ phản công, nếu giờ chúng ta tấn công mà không lấy được Kỳ Thành ngay e là chúng sẽ nhân cơ hội phản công.
Thương vong sẽ cực kỳ nặng nề.
Muốn chính diện phá thành đúng là không dễ.
Huống hồ binh lực quân ta vốn không chiếm ưu thế, khả năng phá thành trong một lần tấn công là vô cùng nhỏ.
Hơn nữa vấn đề cung ứng lương thực càng chí mạng hơn nữa.
"
"Ta nghe mà bức bối muốn chết.
Chuyện này đâu có phức tạp như vậy.
Cách đánh của phản tặc như chúng ta rất đơn giản, đánh được thì đánh, không đánh được thì đánh lén, đánh lén không được thì chạy thôi.
Ta nói chứ, Kỳ Thành này khó đánh như vậy chúng ta vòng qua đánh kinh thành trước đi.
Đánh giặc phải bắt vua trước.
Chúng ta tóm gọn hang ổ của chúng không phải chuyện này đã xong rồi sao? Huynh cười gì vậy?".
Hàn Cẩm Y bên cạnh dõng dạc nói, nhận thấy mọi người xung quanh im lặng nhìn mình, Dạ Hằng bất giác cười một cái thì liền hỏi.
"Cốc Dạ Quân và Vi Kỳ đều không ngốc, đâu phải huynh muốn sao là vậy.
Nhưng mà Cẩm Y cách nghĩ này của huynh rất giống ta.
Đúng là trận chiến này chỉ có thể dùng mưu.
Đánh giặc bắt vua trước.
Cốc Dạ Quân vừa khiến quân ta chịu tổn thất, chắc chắn hắn sẽ mất cảnh giác, càng không ngờ chúng ta sẽ phản công nhanh như vậy.
Nếu ban đêm huynh và ta có thể xâm nhập nhất định có thể đánh cho hắn không kịp trở tay."
"Chuyện này đơn giản.
Ban đầu ta có thể một mình xông vào hoàng cung Đại Chử rồi rút lui an toàn, người thích hợp nhất để làm chuyện này không còn ai ngoài ta.
Huynh là thống soái Nghĩa quân nên ở yên trong quân bày mưu tính kế đi."
Hàn Cẩm Y vỗ ngực đầy tự tin nói.
"Không được.
Chuyện này quá nguy hiểm, cần hai huynh đệ chúng ta chung sức hoàn thành.
Hay là thế này, huynh đột nhập vào xử lý lính gác thành trước, sau đó đốt lửa làm tín hiệu mở cổng thành.
Sở huynh và Tịch Dao thấy ánh lửa sẽ dẫn binh tấn công cổng thành.
Đến lúc đó quân Chử ắt sẽ rối loạn xông lên cổng thành.
Khi ấy ta cần hai người giúp ta giữ cổng thành kéo dài một canh giờ, ta sẽ dẫn một đội tinh nhuệ leo lên bắt sống Vi Kỳ trong đêm.
"
"Như vậy có mạo hiểm quá không.
Huynh là thống soái của Nghĩa quân, đây là điều cấm kị của nhà binh.
Thành bại đều quyết định ở hành động này.
"
"Phải lấy được Kỳ Thành trong vòng một canh giờ.
Đi."
Cốc Dạ Hằng quyết định nhanh chóng đem theo nghĩa quân bắt đầu hành động.
Sau một canh giờ, nghĩa quân đã bắt trói được Vi Kỳ.
"Thả ta ra.
Thả ta ra."
Trong thành toàn bộ bách tính đều bị trói làm con tin.
"Tướng quân.
Cho ít đồ ăn đi, tướng quân.
Ta ba ngày rồi chưa được ăn cơm.
"
"Ngươi chưa ăn cơm ba ngày? Ta còn chưa ăn cơm đây này.
Các huynh đệ trên thành canh chừng cẩn thận đấy.
"
"Vâng."
"Vẫn chưa nấu xong à.
"
"Sắp xong rồi.
Nào."
"Có biến."
Ân Tuyết và nghĩa quân xông vào thành giết chết bọn lính canh gác, sau đó sơ tán dân rời khỏi thành.
"Ân Tuyết.
Mau, di dời bách tính trước đã."
" Vâng."
"Mấy người, đi theo ta.
"
"Mau, mau đi đi."
[Vi Phủ]
"Bắn."
"Xông vào thành, giết Cốc Dạ Quân, báo thù cho Hoàn Thành tướng quân."
" Báo thù cho Hoàn Thành tướng quân.
Giết.
Giết."
"Báo.
Tướng quân, kẻ địch đã phá được cổng thành.
"
"Mau, bảo vệ Hoàng thượng."
"Cốc Dạ Hằng.
"
"Vi tướng quân.
Kỳ Thành đã bị phá, bản vương khuyên huynh đừng giãy giụa vô ích nữa."
"Ngươi tưởng ai cũng như Cốc Dạ Hằng ngươi, rõ ràng mang dòng máu hoàng thất nhưng lại đoạt quyền mưu phản, để ngồi lên vị trí tối cao không tiếc đạp lên xác thịt của bách tính Đại Chử ư? Nếu hôm nay phải chết trong tay đám phản tặc các ngươi thì đó là nỗi nhục lớn nhất của ta."
" Xem ra Vi tướng quân vẫn chưa biết Hoàng thượng mà huynh luôn miệng hiếu trung đã bỏ mặc tướng sĩ toàn thành tự chạy thoát thân từ lâu rồi."
"Ngươi nói gì?"
"Tha mạng, tha mạng.
Nô tài thật sự không biết gì hết.
"
"Hoàng thượng đâu.
Ta hỏi ngươi Hoàng thượng đâu?"
"Tướng quân tha mạng.
Hoàng thượng.
Hoàng thượng đã về cung rồi."
"Cốc Dạ Quân đã lường trước trận chiến này sẽ cực kỳ nguy hiểm nhưng vẫn ra lệnh cho ngươi truy bắt chúng ta để hắn ve sầu thoát xác mà thôi.
Cốc Dạ Quân bỏ mặc tướng sĩ và bách tính đã không phải lần đầu tiên.
Dù như vậy ngươi vẫn kiên trì thề chết trung thành với hắn ư?"
"Kiếp này Vi Kỳ ta hết lòng vì Đại Chử, không hổ thẹn với Đại Chử, với bách tính, và với bản thân.
"
"Vậy Hoàn tướng quân thì sao?"
"Không cần nói nhiều, ta chỉ xin được chết thật thoải mái.
Còn những gì ta nợ sư phụ,
kiếp sau học trò nhất định sẽ trả lại gấp bội.
Ra tay đi.
"
"Ta sẽ cho ngươi được chết thoải mái."
"Sở huynh.
Trước khi qua đời, Hoàn tướng quân từng căn dặn chúng ta, cho dù huynh làm gì đi nữa cũng phải cho huynh một con đường sống.
Tiếc nuối lớn nhất của ngài ấy trước khi lâm chung đó là không dạy huynh biết thế nào là trung nghĩa chân chính.
Huynh đi đi.
Nhưng nếu để ta phát hiện huynh vẫn muốn trung thành với Cốc Dạ Quân, ta sẽ không tha cho huynh lần thứ hai đâu."
Vi Kỳ nhớ đến ánh mắt sắc lạnh của Cốc Dạ Quân khi giết chết Hoàn tướng quân thì tâm cũng lạnh dần.
Hắn quỳ xuống chịu hàng dâng bản đồ cho Dạ Hằng.
"Truyền lệnh xuống, treo đầu Hoàn Thành lên cổng thành.
Trẫm muốn cho đám phản tặc kia thấy kết cục của việc phản bội trẫm."
"Đây là bản đồ phòng ngự của Đại Chử, có lẽ sẽ có ích với vương gia.
Nếu vương gia và các vị có thể bỏ qua ân oán khi trước Vi Kỳ bằng lòng dốc sức vì nghĩa quân."
Ngày hôm sau.
Vì có bản đồ nên việc mai phục và lên kế hoạch tác chiến rất dễ dàng, chưa đầy 2 canh giờ nghĩa quân đã xông vào đại điện.
"Giết.
Giết.
Giết."
"Một đám phản loạn.
Thiên Diện.
Bắt chúng lại cho trẫm."
"Sao có thể như vậy được.
Các tướng sĩ nghe lệnh, bắt chúng lại cho trẫm."
" Khoan đã.
Các vị, ta đợi ngày này bấy lâu nay không phải vì muốn làm kẻ địch của mọi người.
Hoàng thượng mà mọi người một lòng trung thành ấy hoàn toàn không phải là huyết mạch hoàng thất, mà là con riêng của Trang thái hậu với Lạc Tân tướng quân."
" Ngươi đang nói cái gì thế?"
"Trước khi Trang thái hậu vào cung đã qua lại với Lạc Tân.
Sau khi bà ấy mang thai ngươi mới trở thành phi tần của Tiên đế.
Còn ngươi vì muốn củng cố hoàng vị của mình đã tính kế đầu độc cha ruột của mình ngay trước linh cữu của Trang thái hậu."
"Nực cười.
Đúng là ăn nói lung tung.
Bây giờ hậu cung của Trang thái hậu đã cháy thành tro rồi, ngươi lấy gì làm chứng cứ chứ? "
"Trong lòng ngươi tự khắc biết rõ.
Nếu như ngươi chỉ giết Lạc tướng quân thì chắc chắn sẽ hậu họa khôn lường.
Trận hỏa hoạn đó
là để xóa sạch vết nhơ về thân thế của ngươi nên ngươi mới cố ý làm vậy".
"Câm miệng.
Trẫm đường đường là Hoàng đế Đại Chử.
Trong người trẫm chảy huyết mạch chính thống của hoàng thất.
Ngươi dám bôi nhọ hoàng thất bỡn cợt triều thần, tội đáng muôn chết."
"Gia phả Lạc gia trong tay ta sẽ chứng minh rõ những gì chúng ta vừa nói, tuyệt đối không có chút giả dối.
Bên trên này đã viết rõ ràng, Nếu là người có quan hệ huyết thống với Lạc gia thì cánh tay bên trái sẽ có một vết bớt màu đỏ.
Là thật hay không giơ cánh tay trái của ngươi ra thì sẽ rõ."
"Nói năng lung tung.
Đúng là nói năng lung tung.
Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau xông lên cho trẫm?".
"Lẽ nào ngươi còn không hiểu sao? Từ trước tới nay thứ đáng sợ nhất hoàn toàn không phải là huyết mạch, mà là sự tàn bạo vô nhân tính của ngươi.
Mấy năm nay chỉ cần có người làm ảnh hưởng tới quyền lực của ngươi, dù là người thân hay là con dân của ngươi
cũng đều lần lượt chết dưới lưỡi kiếm của ngươi."
"Quân phản loạn.
Trẫm muốn các ngươi phải chết.
Trẫm muốn các ngươi phải chết.
Trẫm mới là Hoàng đế Đại Chử."
Cốc Dạ Quân tức giận cầm kiếm hướng về phía Cốc Dạ Hằng, khi vừa bước xuống chính điện đã bị quân lính bao vây,tất cả quan lại trong triều đều quỳ xuống.
Cốc Dạ Quân bị cô lập, chiến đấu một mình trong vòng vây cuối cùng bị giáo đâm xuyên người mà chết.
"Truyền lệnh xuống.
Tất cả những ai tự nguyện đầu hàng trong lãnh thổ Đại Chử
đều được nghĩa quân bảo vệ."
"Hằng vương vạn tuế.
Hằng vương vạn tuế.
Hằng vương vạn tuế."
Các triều thần cúi người tự nguyện đầu hàng.
Tối.
Nàng sau bao ngày tháng bôn ba bên ngoài cũng đã được bình yên.
Chiến sự kết thúc, lòng binh đã yên, mối thù của nàng cũng được trả, đã đến lúc nên rời đi.
"Muội vẫn nhớ hồi nhỏ muội rất ngưỡng mộ tỷ.
Cảm thấy tên của tỷ có chữ "Nguyệt" thật là hay.
Lúc đó muội còn nghĩ, có phải là do cha mẹ đặt tên cho tỷ là Tịch Nguyệt nên tỷ từ nhỏ đã dịu dàng, trầm tĩnh.
Không giống muội chuyện gì cũng làm theo cảm tính.
Bất cứ chuyện gì cũng phải tranh cao thấp đúng sai, không biết kiểm soát cảm xúc và tính tình."
"Tịch Dao, có phải muội rất hận tỷ không? Vì ta muội đã đánh mất cả mọi thứ, lại hại chết bao nhiêu người vô tội".
"Sao muội có thể hận tỷ, trên đời này chỉ còn tỷ và cha là người thân của muội.
Muội hi vọng tỷ có thể tỉnh lại, lại là Bạch Tịch Nguyệt của trước đây".
Nàng ngồi trước gương chải tóc, nói chuyện với Tịch Nguyệt trong vô thức mà không để ý xung quanh đang có người tiếp cận.
[Quan Thư Cung]
"Nàng đi đâu vậy? Sao lại về muộn như vậy?".
Nàng giật mình bỏ chiếc lược xuống, quay lại nhìn hắn.
"Ta còn muốn hỏi chàng đây.
Đêm hôm thế này chàng chạy tới phòng của ta làm gì?".
"Ta làm gì sao?".
Hắn nhắc bổng nàng lên đặt nàng ngồi trên giường mờ ám nói.
"Bây giờ dù ta nghĩ gì làm gì cũng không là quá phận nữa."
"Sao ta lại không phát hiện ra miệng lưỡi chàng lại dẻo quẹo như thế?".
"Nàng không thích sao? Không thích thì ta đi đây."
Hắn đứng dậy thì bị nàng kéo lại.
"Ta không phải là không thích.
Chàng thế nào ta cũng thích."
"Dạ Hằng.
Nếu như một ngày nào đó
chàng phát hiện Tịch Nguyệt vẫn còn sống trên đời này thì chàng sẽ lựa chọn như thế nào?".
"..."
"Bỏ đi.
Câu hỏi này thật khó trả lời.
Không cần trả lời nữa."
"Ta hỏi nàng.
Nàng nghĩ bây giờ nàng là ai?".
"Ta là ai?"
" Cho dù trước kia nàng là ai hay sau này nàng là ai, giây phút này nàng chính là nữ nhân của Cốc Dạ Hằng ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...