"Ta là phụ vương mà lại không thể giúp được gì, ngay cả hung thủ thật sự mà ta cũng không tìm được.
Trên đời này làm gì có người phụ thân nào như ta."
"Huynh đã là người cha hiền từ hiếm có trong thiên hạ này rồi.
Huynh yên tâm.
Hung thủ thật sự sẽ phải nợ máu trả bằng máu."
Hàm Dục tin rằng hai người họ không liên quan đến cái chết của Hàm Phong nên ra lệnh tha họ ra.
"Ca ca đã hạ lệnh không trách phạt muội nữa.
Muội đang bị thương nặng, không thể cứu chữa chậm trễ.
Ta bèn đưa muội về chữa trị."
"Hàm Dục...!ngài ấy tin cái chết của Hàm Phong không liên quan đến bọn ta rồi sao?".
Nàng nằm trên giường hơi thở yếu ớt.
"Ca ca vốn không phải người ác độc tuyệt tình.
Những lời nói trước đó của muội đã lay động được huynh ấy, lại thêm muội đang bị thương thế này, tất nhiên huynh ấy cũng không nhẫn tâm làm khó muội nữa."
"Dạ Hằng thì sao? Dạ Hằng...!Hàm Dục có đồng ý giải độc cho huynh ấy không?
Tỷ cứ nói thẳng đi.
Chỉ cần có thể cứu được Dạ Hằng thì thế nào cũng được."
" Trong vòng ba ngày, nếu tìm được hung thủ giết hại Hàm Phong, huynh ấy không chỉ giải độc cho Dạ Hằng mà còn phái quân chi viện liên minh với nghĩa quân."
"Được.
Tỷ giúp ta chuyển lời cho Hàm Dục, trong vòng ba ngày, ta nhất định sẽ báo thù rửa hận cho Hàm Phong đích thân đưa hung thủ đến trước mặt Hàm Dục."
"Tạm thời muội hãy nghỉ ngơi cho tốt.
Đừng nghĩ nhiều quá."
Ngày hôm sau, Hàm Nguyệt đưa nàng đến khu rừng phía Nam, Cẩm Y và Ân Tuyết cũng đợi sẵn.
"Ta đã sai người bôi thuốc cho muội ấy.
Vốn định giữ muội ấy ở Nam Cốc nghỉ ngơi thêm nhưng muội ấy kiên quyết đòi trở về.
Hãy chăm sóc muội ấy cho tốt.
Ta không tiện ở lại đây lâu."
"Đa tạ Hàm Nguyệt công chúa."
Cẩm Y đưa nàng trở về, đêm đến còn sắc thuốc cho nàng.
"Tịch Dao, uống thuốc trước đi."
" Cẩm Y, sao huynh lại đến đây?".
"Cô uống thuốc trước đi.
Không chăm sóc cô cho tốt ta làm sao có thể an tâm đi cứu Dạ Hằng.
Ân Tuyết thả bồ câu gửi thư cho ta, ta đã biết chuyện rồi.
Làm sao ta có thể trơ mắt nhìn Dạ Hằng phải chịu nỗi khổ này? Liên lụy đến cô cũng bị thương oan uổng.
Ta nhất định sẽ tìm tên hôn quân đó bắt hắn giải thích rõ ràng."
"Cẩm Y.
Huynh chớ kích động.
Nếu chúng ta gây hiềm khích với Nam Cốc thì đúng ý Cốc Dạ Quân rồi.
Bây giờ, Hàm Dục đã hứa sẽ cho ta thời hạn ba ngày để ta tìm ra hung thủ giết hại Hàm Phong.
Đến khi đó, ngài ấy không chỉ giải độc cho Dạ Hằng mà còn phái binh chi viện."
" Làm sao cô biết được lần này ông ta sẽ không giở trò?".
"Giờ chỉ còn con đường này thôi.
Chỉ là...!Hàm Dục chỉ cho ta thời hạn ba ngày.
Ta biết sự lợi hại của chất độc đó, ta sợ Dạ Hằng không thể trụ nổi ba ngày."
"Cô yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, ta đảm bảo sẽ trả lại một Dạ Hằng nguyên vẹn cho cô.
À phải rồi, hung thủ giết Hàm Phong là Thệ Hồn của quân đoàn Thiết Huyết đúng không?
Có lẽ hắn vẫn còn ở Nam Cốc.
Ta lập tức cử người đi do thám."
" Mục tiêu của quân đoàn Thiết Huyết là ta.
Nếu chúng biết ta vẫn chưa chết thì ắt sẽ không để yên.
Chi bằng chúng ta cứ chủ động tấn công dụ chúng cắn câu."
Tối hôm đó.
"Thệ Hồn đại nhân."
Mật thám dò la tin tức của nàng xong thì liền bẩm báo.
" Hành động gần đây thất bại nhiều lần Hoàng thượng và Thiên Diện đại nhân khiển trách nặng nề.
Nếu lần này còn xảy ra vấn đề nào nữa thì cứ cẩn thận cái đầu của ngươi đi."
"Rõ."
" Nói mau, rốt cuộc là tin tức gì?".
"Bẩm Thệ Hồn đại nhân, tiểu nhân do thám được Bạch Tịch Dao bị vua Nam Cốc phạt nặng còn bị đày đến biên giới phía Bắc làm nô lệ."
"Khi nào thì bọn họ khởi hành?".
"Ngày mai, bọn họ sẽ rời khỏi thành từ cổng Bắc."
"Lần này, ta phải khiến Bạch Tịch Dao tan xương nát thịt."
Nhận được tin báo, Thệ Hồn đưa người đến.
"Thệ Hồn, còn không đưa tay chịu trói."
Nàng đã có sự chuẩn bị trước, đợi hắn đến rồi bao vây.
"Cô đúng là mưu mô xảo trá."
"Đối phó với hạng tiểu nhân như ngươi thì phải dùng đến chiêu trò xảo trá thôi."
"Cô thân là Hoàng quý phi, lại thông đồng với địch phản quốc cấu kết với thân vương, có khác gì hạng tiểu nhân như ta?".
"Câm miệng! Chết tới nơi rồi mà còn già mồm à? Mau giải hắn đến Nam Cốc giao cho Hàm Dục xử lý."
Hàn Cẩm Y ra lệnh trói Thệ Hồn đem đến Nam Cốc.
"Vương thượng.
Kẻ này chính là hung thủ giết hại Hàm Phong".
Ông tức giận cầm thanh kiếm lên từ từ đi đến gần hắn, lạnh lùng chém một nhát vào cổ.
"Ca ca.
Nay hung thủ đã bị trừng trị, mọi hiểu lầm đều được hóa giải.
Linh hồn của Hàm Phong ở trên trời sẽ được yên nghỉ."
Ngày hôm sau.
"Tuy đã giải độc, nhưng những ngày vừa qua hắn bị tổn thương nguyên khí nặng nề.
Mong rằng hắn sẽ nghỉ ngơi điều dưỡng nhiều hơn."
"Đa tạ Vương thượng."
"Bạch Tịch Dao đã bắt được hung thủ thật sự, trẫm chỉ thực hiện lời hứa mà thôi."
"Vương thượng.
Thệ Hồn chỉ làm việc theo mệnh lệnh, hung thủ chủ mưu thực sự chính là Hoàng đế của Đại Chử.
Chẳng lẽ ngài không muốn diệt trừ hung thủ thực sự sao?".
"Thù giết con gái, không đội trời chung.
Chỉ là...".
" Hôm đó Vương thượng từng hứa, nếu chúng ta bắt được hung thủ thật sự thì Nam Cốc sẽ phái binh trợ giúp nghĩa quân tấn công Đại Chử, không biết lời này còn giá trị hay không?".
Nàng bên cạnh nói.
"Vương thượng miệng vàng lời ngọc tất nhiên sẽ giữ lời hứa."
Hàm Nguyệt hướng ánh mắt về ca ca cầu cạnh nói.
" Không phải trẫm nuốt lời, trẫm chỉ lo lắng một khi giao chiến với Đại Chử sẽ khiến lê dân bá tánh của Nam Cốc rơi vào cảnh lầm than."
" Vương thượng, dù cho ngài không muốn đánh trả nhưng Cốc Dạ Quân tuyệt đối sẽ không để yên."
"Ca ca.
Cốc Dạ Quân tàn bạo, vô nhân đạo, đánh mất lòng dân nên mới bị quay lưng, xa lánh.
Nếu trận chiến này là điều không tránh khỏi thì chỉ có tấn công từ sớm mới có thể giúp bách tính Nam Cốc tránh được kiếp nạn."
"Nếu cuối cùng, Vương thượng vẫn không muốn thì chúng ta cũng không làm khó ngài.
Nhưng sau khi chúng ta rời đi, nghĩa quân sẽ vạch rõ ranh giới với Nam Cốc, tránh để Nam Cốc chịu liên lụy vô cớ."
Dạ Hằng không muốn gượng ép nên đành nói thẳng.
"Ngươi muốn ta vạch rõ ranh giới để bảo vệ bản thân, ngươi không sợ ta bắt các ngươi lại tặng cho hắn ta để tranh công sao?".
"Ta không phải Cốc Dạ Quân , ta tin rằng chỉ có gửi gắm sự chân thành mới được đối đãi bởi sự chân thành."
"Được.
Quyết đoán đấy.
Bây giờ ta mới biết,
lý do vì sao chỉ với hai người các ngươi mà có thể thống lĩnh được ba quân.
Được! Nếu Cốc Dạ Quân đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa với hắn.
Xuất binh trợ giúp nghĩa quân,
thực hiện lời hứa."
Đại Chử.
"Khốn kiếp! Khi Nam Cốc và phản quân đối địch tại sao ngươi không thừa cơ truy kích bắt lấy hai bọn chúng?".
"Hoàng thượng bớt giận.
Thuộc hạ làm việc không chu đáo, cam tâm chịu phạt.
Nhưng xin Hoàng thượng cho thần một cơ hội nữa,
thần nhất định sẽ đích thân bắt giữ phản quân."
"Hiện nay, chúng đã có được viện quân của Nam Cốc.
Dù là sĩ khí hay thực lực cũng không thể xem thường.
Đối đầu chính diện không phải là kế hay."
"Ý của Hoàng thượng là..."
" Bây giờ chỉ cần giành trước một bước chiếm được cơ hội trước mới có thể tiêu diệt tận gốc bọn chúng."
[Hiệu buôn Tinh Diêu]
"Đặt ở bên đó đi."
"Vâng."
"Binh lực Đại Thục hùng mạnh, quân nhu hùng hậu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...