Tịch Dao đuổi theo Dạ Hằng, hắn đi rất nhanh khiến nàng đuổi theo không kịp, nàng chạy nhanh hết sức níu hắn lại.
" Ngài đi chậm lại đi ta đuổi theo không kịp".
Nàng nhăn nhó nói rồi bị một thứ khác thu hút, nàng nhìn bên phía đối diện có quầy bán mặt nạ, liền hứng thú chạy lại xem.
" Ông chủ, ta muốn xem cái này một chút".
Nàng cầm chiếc mặt nạ lên đeo rồi hỏi hắn.
" Dạ Hằng, đẹp không?"
Hắn nhìn nàng không nói gì rồi cũng cầm chiếc mặt nạ khác giống như vậy lên.
" Ngài nói xem đây là cái gì? Tại sao lại có bốn con mắt vàng?"
" Đây là Phương Tướng Thị, tương truyền là vị thần dân gian xua đuổi bệnh dịch và trừ tà.
Trong lễ hội hằng năm của Đại Chử những chiếc mặt nạ này là đồ chơi thịnh hành nhất".
" Sao ngài biết nhiều vậy?"
Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Cầm chiếc mặt nạ trên tay hắn lại nhớ đến chuyện trước đây.
Cũng là đêm hội đèn lồng, không khí náo nhiệt giống như vậy.
Lúc ấy hắn và Dạ Quân còn là hai vương gia, tình cảm cũng rất tốt.
Hôm ấy hai người họ mặc trang phục giống nhau lại vô tình chọn cùng chiếc mặt nạ.
" Trùng hợp vậy sao?" Cốc Dạ Quân.
" Phải ".
" Thật sự rất giống, hai vị công tử trông như huynh đệ song sinh vậy".
Ông chủ quầy hàng nói.
" Thật sao? Thế ta chọn nó vậy" Cốc Dạ Quân.
" Nhị ca sao lại chọn giống ta?"
" Vừa nãy ông chủ cũng nói rồi, chúng ta giống huynh đệ song sinh mà, tất nhiên phải đeo mặt nạ giống nhau rồi".
" Được" Hắn vui vẻ cười nói.
Cũng chính nguyên nhân này dẫn đến hiểu lầm về sau khiến hắn và Tịch Nguyệt lỡ nhau.
" Đi thôi".
Trở lại thực tại.
" Vừa nghe đã biết công tử là người hiểu biết, lễ hội đèn lồng của Đại Chử chúng ta đặc sắc nhất là chiếc mặt nạ này".
" Cô nương, sao cô không nhân dịp này mua hai chiếc mặt nạ".
" Mua, mua.
Ta mua hai cái này".
" Ngài trả tiền đi".
Hắn cầm lấy hai chiếc mặt nạ rồi trả lại chủ quầy, sau đó rời đi.
" Ế, này..."
" Xin...!xin lỗi ông chủ".
" Không sao, không sao".
Nàng nói rồi liền đi theo Dạ Hằng.
" Sao ngài không chờ ta vậy?"
" Đi, ta đưa ngài đi chơi, đừng bày bộ mặt khó coi đó nữa".
Nàng kéo tay hắn đi, cả hai đến xem múa lân, rồi có kỹ thuật công phu rất hay.
Đi được một lúc, nhìn thấy mọi người đều tấp nập ở quầy câu đố, nàng liền chạy qua.
Cầm câu đố lên rồi đọc.
" Khi vẽ tròn, khi viết vuông
Mùa đông ngắn, mùa hạ dài".
" Đoán một từ đi".
Ông chủ quầy hàng nói.
Nàng ngẫm nghĩ một hồi liền đáp.
" Ta đoán được rồi.
Thế này đi, ta cho ngài một cơ hội, ngài đoán đi".
Hắn cười nhàn nhạt nói:" nhật".
" Ngài thật thông minh, ngài nghĩ giống như ta vậy.
Vậy chúng ta đoán thêm từ nữa đi".
Nàng lựa một câu đố khác.
" Cái này đi.
Tứ thông bát đạt.
Ta thấy câu này rất đơn giản.
Dạ Hằng".
Nàng quay lại thì chẳng thấy hắn đâu.
Thì ra lúc nàng tìm câu đố hắn đã bỏ đi trước.
" Dạ Hằng, Dạ Hằng"
" Ngài chậm chút đi, Dạ Hằng".
Đang đi trên đường nàng bắt gặp hai đứa trẻ ngồi bên ven đường cùng với một xác chết khóc lóc thảm thiết, thu hút người qua được.
" Các ông, các bà.
Giúp con và đệ đệ với.
Gia đình con ba người chạy nạn từ Càn Thành đến kinh thành.
Ai ngờ hôm trước, cha mắc bệnh thương hàn qua đời".
Nàng nghe thấy liền đi đến xem.
" Xin lỗi, xin nhường đường".
" Con với đệ đệ không còn người thân nữa".
" Mong các ông, các bà cho con tiền an táng cha".
Nàng quan sát xác chết ấy từ trên xuống dưới một hồi, liền thấy có chỗ gì không đúng.
" Mọi người thương xót con bé, cùng quyên ít tiền đi".
" Được".
" Đợt chút..."
Nàng đứng bên cạnh bỗng lên tiếng ngăn cản.
" Lòng tốt không thể tùy tiện cho như vậy được."
" Như vậy là ý gì?"
Mọi người bắt đầu xôn xao.
" Tiểu muội muội, muội nói muội là người Càn Thành? ".
" Vâng"
" Muội nói cha muội bị bệnh thương hàn qua đời?"
" Đúng".
" Muội nói dối.
Nếu như qua đời vì thương hàn, trước khi chết mầm bệnh không thể hiện ra ngoài.
Như vậy sắc mặt sẽ chuyển sang màu tím hoặc thậm chí màu đen.
Hơn nữa trên da sẽ hình thành một lớp mụn nhọt có màu hồng.
Nhưng thi thể này, sắc mặt lại tái xanh và trên da thi thể cũng không có bất cứ dấu hiệu đặc trưng của người bệnh thương hàn.
Hơn nữa, ông ấy cũng không phải mới qua đời mà đã qua đời được một thời gian rồi.
Nếu không muội cũng không dùng cành trà này còn có cả cỏ tranh để che mùi phân hủy của thi thể".
Nàng lại gần thi thể cầm cành trà và cỏ tranh lên.
" Là muội nói sai ngày.
Nhưng bệnh thương hàn là do đại phu bảo thế.
Không lẽ gặp phải tên lừa gạt chứ? Cha à, người chết thảm quá".
" Muội phản ứng cũng nhanh đấy, không ngờ lại tự biện minh được.
Chỉ tiếc là người này không phải cha của muội.
Muội nói muội là người Càn Thành, nhưng Càn Thành sản xuất rất nhiều vải gai nhưng thứ muội mặc trên người là vải ngũ sắc đang thịnh hành của người dân kinh thành".
" Thật là ..."
" Con bé này sao lại thế chứ!"
Người dân trong thành bắt đầu bàn tán.
" Thật gian xảo mà".
" Tỷ tỷ, tỷ tỷ cứu muội.
Là bọn họ dạy muội nói như vậy".
" Muội và đệ đệ bị bọn họ bắt đến đấy".
Cô bé chạy lại kéo áo nàng, chỉ tay về phía bọn người kia.
" Lo chuyện bao đồng, cản đường làm ăn của ta.
Các huynh đệ, bắt trói cô ta đem bán kiếm chút bạc tiêu".
" Các người muốn làm gì?"
Bọn người hung dữ kia từ từ tiến lại chỗ nàng.
" Quan gia ..."
Dứt lời, nàng dẫn theo hai đứa trẻ chạy đi.
" Đuổi theo".
Bọn họ đuổi phía sau nàng, trên đường chạy gây không ít rối loạn, nàng cầm những gì có trên đường ném về phía chúng.
Đúng lúc nàng bị tên cầm đầu bắt được thì Dạ Hằng xuất hiện.
Hắn đi trước đợi mãi chẳng thấy nàng đâu nên quay lại tìm nàng.
Hắn tiến đến đá cho tên kia một cước, nàng cứ nghĩ người phía sau là tên ác bá nên cầm túi bột bên cạnh đập vào người hắn.
Không ngờ lúc mở mắt ra thì thấy hắn.
" Cô..."
" Ta xin lỗi...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...