Trầm Chu không ngờ đối phương sẽ thừa cơ sàm sỡ mình, cũng không ngờ đôi tay gầy gò kia lại có sức lớn như vậy, nàng lập tức lạnh giọng quát: “Phó Uyên, buông tay!”
Song Phó Uyên lại vùi đầu vào cổ Trầm Chu, hơi thở nóng rực của hắn phả lên cổ khiến nàng giận dữ, song chẳng hiểu vì sao nàng lại không thể hất hắn ra, đối phương rõ ràng chỉ là một phàm nhân, tại sao…
Sát ý trong mắt chợt lóe lên, Trầm Chu còn chưa lên tiếng cảnh cáo thì hắn như đọc được suy nghĩ trong đầu nàng, từ tốn lên tiếng: “Muốn giết ta sao?”
Nhận thấy được thân thể thiếu nữ trong lòng thoáng cứng lại, Phó Uyên khẽ nheo mắt, cười nhạt, “Đừng nóng, bây giờ ta vẫn chưa thể cho cô được như ý nguyện.” Dứt lời hắn lùi về phía sau hai bước, thân hình gầy gò hơi loạng choạng trong gió.
Trầm Chu đứng bất động, lạnh lùng đưa mắt nhìn đối phương. Người này rốt cuộc là địch hay bạn? Hắn mang nàng đến đây có mục đích gì?
Tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì, Phó Uyên bỏ lại nàng tiếp tục đi về phía trước, “Không phải cô muốn gặp Trường Sinh đại nhân sao, ta dẫn cô đi gặp.”
Không biết bắt đầu bao giờ, bên cạnh hai người chợt xuất hiện một đàn đom đóm lượn lờ, tỏa ra ánh sáng mờ ảo tựa ngọn đèn dẫn đường, chậm rãi bay về phía trước… quang cảnh phảng phất như không thuộc về nhân gian.
Đi đến cuối cánh rừng, Trầm Chu không khỏi kinh ngạc đến sững người vì cảnh tượng trước mặt.
Mây mù đã tan đi, ánh trăng rọi xuống một hồ nước rộng lớn.
Mặt hồ loang loáng như gương phản chiếu vầng trăng trên cao, tuy là ngày rằm nhưng mặt trăng lại ảm đạm như muốn báo điềm xấu.
“Nơi này chính là thánh địa của Trường Sinh giáo, con đường chúng ta vừa đi cũng chính là lối vào duy nhất, không phải ngày rằm sẽ không tìm được nguyệt hồ.”
Chỉ một câu đã tiết lộ đủ sơ hở, Trầm Chu lập tức hỏi: “Tại sao ngươi lại biết rõ như vậy?”
Hắn thản nhiên đáp: “Ngày đó ta muốn tìm chỗ kết liễu bản thân, đi theo đàn đom đóm mới vô tình đến được nơi này.” Thấy Trầm Chu im lặng, hắn đưa tay áo che tiếng cười khẽ vừa thoát ra khỏi môi mình, “Cô tin sao?”
Trầm Chu nhíu chặt mày, “Phó Uyên, câu nào của ngươi là giả, câu nào là thật?”
Sau một lúc cười cười hắn nghiêm nghị nói: “Ngày đó ta đã thấy.”
Trầm Chu cau mày, “Thấy cái gì?”
Phó Uyên đưa tay chỉ về phía mặt hồ ở đối diện, ánh mắt thăm thẳm như bóng đêm, “Ở tại đây, ta đã gặp một người đeo mặt nạ đột nhiên trồi lên khỏi hồ, cũng giống như bây giờ…”
Trầm Chu nhìn theo hướng hắn chỉ, trên mặt hồ tĩnh lặng chợt xuất hiện sương mù trắng che khuất bờ hồ bên kia…
Trầm Chu kinh ngạc không rõ đang xảy ra chuyện gì, giọng nam tử vẫn đều đều vang lên bên tai nàng, “Trong màn sương mù, ta nhìn thấy người nọ, y phục trắng toàn thân, mang mặt nạ bằng gỗ, tóc dài bay bay trong gió, diện mạo nam nữ khó phân…”
Bị giọng hắn hút hồn, Trầm Chu như cũng loáng thoáng thấy được trong màn sương một bóng người áo trắng, tay áo tung bay, mị hoặc như ảo ảnh.
“Người nọ đột nhiên bay về phía ta, cô đoán xem, hắn rốt cuộc có chân hay không?”
Theo sự miêu tả của Phó Uyên, ảo ảnh trong sương mù cũng bắt đầu di động, chậm rãi lướt trên mặt nước, mái tóc đen như hòa làm một vào bóng đêm, sắc trắng của tay áo bồng bềnh như mây.
Không rõ có phải là vì sự miêu tả của Phó Uyên quá hình tượng hay không mà Trầm Chu cảm giác mình như vừa lạc vào một cảnh giới kỳ lạ.
Khoan đã… nàng đột nhiên bừng tỉnh…
Đó không phải là ảo ảnh, đó rõ ràng là một người đeo mặc nạ và mặc y phục trắng!
Trầm Chu thảng thốt kêu lên: “Trường Sinh giáo chủ?”
Cùng lúc đó vẻ mặt của Phó Uyên bên cạnh nàng đã dại ra, ánh mắt thất thần, rõ ràng là bị ảo ảnh mê hoặc.
Bóng dáng áo trắng lướt đi rất nhanh, thoáng cái đã tiến đến gần hai người, Trầm Chu dứt khoát phất tay triệu đao chém thẳng vào mặt của đối phương.
Hai mảnh mặt nạ rơi xuống, để lộ một khuôn mặt đờ đẫn trắng bệch.
Trầm Chu kinh ngạc, khó khăn lắm mới thu hồi được lưỡi đao đã hướng thẳng về phía yếu hầu người áo trắng, nhanh chóng đổi tay túm lấy cổ đối phương quật xuống đất.
Đối phương là nữ, và còn là một người đã chết.
Người này chính là người nàng từng gặp mấy ngày trước – chính là Liễu Thanh Thanh bị trùng độc khống chế hôm đó. Có khác chăng chỉ là lúc hai người đụng độ dưới mật thất, Liễu Thanh Thanh miễn cưỡng có thể coi như vẫn sống, còn bây giờ đã thực sự là một xác chết rồi.
Sau khi quật thi thể của Liễu Thanh Thanh xuống đất, Trầm Chu lập tức đạp nước bay thẳng về phía trung tâm hồ. Kẻ thao túng cái xác này dĩ nhiên vẫn còn núp trong bóng tối, đó chính là người nàng muốn tìm.
Lưỡi đao xẹt ngang không trung, trên mặt hồ vẫn không một bóng người.
“Là ai đang giả thần gia quỷ? Mau ra đây!” Tay lăm lăm đoản đao, Trầm Chu cao giọng quát: “Tốn bao công sức dẫn dụ ta đến đây thì chớ ra vẻ huyền bí nữa, đường hoàng ra đây gặp ta!”
“Sao hả, sợ à? Chỉ có rùa rút đầu mới trốn trong tối mãi!”
Nói một tràng vẫn không người nào đáp lại, Trầm Chu không cam tâm vung mạnh đao khiến nước hồ dâng cao gần mấy trượng rồi rơi ào ạt xuống như mưa. Một lát sau, nàng vén mái tóc ướt sũng ra sau lưng rồi quay trở lại bờ.
Phó Uyên đang ngây ngốc ngồi xổm bên cạnh xác Liễu Thanh Thanh, chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của nàng ta, Trầm Chu đi đến cạnh hắn, thấp giọng an ủi: “Người đã chết, hãy nén bi thương.”
Phó Uyên không nói câu nào, tóc buông rũ che khuất một bên mặt khiến nàng không thấy được ánh mắt của hắn.
Dù sao cũng là cô gái mình từng yêu, hắn có đau lòng một chút cũng là chuyện bình thường. Nghĩ vậy nên Trầm Chu im lặng đứng một bên chờ đợi, nhưng thời gian từ từ trôi qua mà thấy hắn vẫn hoàn toàn không có chút động tĩnh, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, “Thi thể của Liễu cô nương đã lạnh, hồn phách đã xuống Minh phủ, mau an táng cô nương ấy thì hơn.”
Hắn vẫn không có phản ứng, Trầm Chu đành ngồi xổm xuống định thay hắn vuốt mặt giúp hai mắt Liễu Thanh Thanh nhắm lại. Không ngờ tay nàng còn chưa chạm đến mặt đối phương, thi thể kia bỗng nhiên ngồi dậy, đôi mắt vốn trống rỗng rực lên sắc đỏ.
Trầm Chu lập tức kết ấn, phát linh lực đánh thẳng về phía ngực thi thể của Liễu Thanh Thanh trước khi tay nàng ta chạm phải cổ Phó Uyên, dùng chú trấn trụ cử động của đối phương rồi quát to: “Diệt!”
Theo một chữ này, hỏa long tựa hồng liên lập tức bao phủ Liễu Thanh Thanh, Phó Uyên hoảng hốt giang tay muốn ôm lấy nàng ta song thi thể vô hồn của nàng ta đã hóa thành tro bụi trong ngọn lửa. Cùng lúc đó, trên trán thiếu nữ vừa thi triển ấn chú cũng xuất hiện một đóa sen đỏ rực như lửa.
Nhìn thấy ấn ký trên trán thiếu nữ, trong mắt Phó Uyên xẹt qua một tia rét lạnh, song chỉ chớp mắt sau hắn đã thay bằng vẻ mặt thất kinh, lắp bắp nói: “Ngươi…”
Đối diện với vẻ khiếp sợ trên mặt đối phương, Trầm Chu đau đầu xoa xoa thái dương.
Hôm nay không những vận dụng thần lực trước mặt người ngoài, nàng còn bất cẩn để lộ thần ấn, thu dọn tàn cuộc thế nào đây…
Đang đưa tay về phía Phó Uyên định xóa trí nhớ của hắn thì thấy hắn trợn tròn mắt, ngã lăn quay ra trên đất bất tỉnh, Trầm Chu chỉ có thể trầm mặc.
Dáng vẻ của nàng đáng sợ vậy sao?
Trong lúc Trầm Chu còn đang rối rắm thì màn sương lãng đãng trên mặt hồ đã tan hết, dưới ánh trăng làn nước nhìn tĩnh lặng dị thường, tựa như điềm báo của một cơn bão to.
Cùng lúc đó…
Người của liên minh Nhật Nguyệt đang thay nhau tra hỏi phạm nhân, từ khi hai gã giáo đồ của Trường Sinh giáo sa lướt đến giờ đã gần bảy canh giờ (14 tiếng), người của liên minh hết sợ dụng hình nhẹ không hiệu quả, lại sợ dụng hình quá nặng đối phương không chịu nổi bỏ mình, còn phải thời thời khắc khắc phòng bị đối phương tự vẫn, hao tâm tổn sức đủ điều.
Đủ loại cung hình thay nhau ra trận song hai giáo đồ của Trường Sinh giáo vẫn không để lộ một lời, người của liên minh cũng từng thử thăm dò trí nhớ của bọn họ, song đối phương dường như tu luyện bí thuật khiến linh thức bị kiểm soát bởi sức mạnh nào đó, không để bất kỳ thứ gì khác xâm nhập.
Tuy người của liên minh đã hết sức cẩn thận nhưng vẫn có một tên mất mạng. Viên đệ tử chịu trách nhiệm tra tấn đang không biết làm thế nào thì chợt nghe Mục Thanh Nhượng vốn im lặng đứng một bên quan sát lên tiếng: “Có thể để tại hạ đến thử không?”
Viên đệ tử dĩ nhiên đồng ý, Mục Thanh Nhượng chậm rãi bước đến trước mặt nam tử bị đóng đinh trên cọc gỗ bắt hình chữ thập.
Hơn trăm năm qua, hắn vẫn luôn thay thế Hư Vô sư thúc thường xuyên vân du bên ngoài xử lý chuyện của kiếm các, không khỏi phải dùng chút thủ đoạn khi tranh đoạt một thanh kiếm tốt hay muốn tìm ra nơi ẩn giấu bảo kiếm, phải làm sao để buộc một người không muốn nói mở miệng, với tư cách là chủ nhân tương lai của kiếm các, hắn dĩ nhiên đã được dạy dỗ thỏa đáng.
Mục Thanh Nhượng phủi phủi ống tay áo, bâng quơ hỏi: “Kín miệng vậy sao?” Hắn ngước mắt nhìn lên, “Biết khi Trường Minh Kiếm Phái muốn đối phó với kẻ thà chết cũng không mở miệng, đầu tiên là làm gì không?” Vừa nói vừa nhìn vào giữa háng đối phương với ánh mắt đầy thâm ý.
Nam tử đã bị tra tấn đến không còn hình người rùng mình vì ánh mắt này, đối phương có vẻ ngoài thanh nhã tuấn tú của hắn lại mỉm cười, thản nhiên nói: “Ừ, nếu là nam thì trước cắt sạch rồi nói sau.”
Nửa canh giờ sau, tù nhân cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: “Trường Sinh đại nhân đang tu luyện một loại bí thuật cổ xưa nên cần một trăm linh phách thuần khiết. Bọn ta thay đại nhân thu thập thì sẽ được ngài ban cho sự trường sinh. Tuy phải mất rất nhiều thời gian, nhưng nửa tháng trước một trăm linh phách cuối cùng cũng đã được thu thập đủ…” Hắn mở to đối mắt vằn tia máu, “Rằm tháng 7 vào giờ Tý (1-2 giờ sáng), thuật trận sẽ hoàn chỉnh, bây giờ đã qua giờ Tý, sẽ không ai có thể ngăn cản Trường Sinh đại nhân nữa, ha ha ha…”
Tiếng cười thê lương quanh quẩn trong phòng giam, khiến máu trong người Mục Thanh Nhượng cũng lạnh đi.
Sau khi nghe xong, Mục Thanh Nhượng mặc kệ đối phương cả người đầy máu đen vấy bẩn, túm chặt lấy vai hắn, “Thuật trận được thiết lập tại đâu, nói mau!” Dáng vẻ thong dong khi dụng hình khi nãy đã không còn.
Song gã giáo đồ sau khi dứt lời liền tuyệt khí, hai con ngươi vằn tia máu vẫn trừng trừng nhìn Mục Thanh Nhượng, chết không nhắm mắt.
Cần một trăm linh phách thuần khiết mới có thể hoàn thành bí thuật cổ xưa, rằm tháng 7 giờ Tý hoàn chỉnh thuật trận…
Trong bụng chùng xuống, Mục Thanh Nhượng chợt thấy tay chân lạnh như băng, cuống quýt quay sang nói với viên đệ tử của liên minh Nhật Nguyệt đứng cạnh đó: “Mau lấy bản đồ khu vực này đến đây!”
Bản đồ nhanh chóng được đưa tới, môi đã mím thành một đường, mày chíu chặt, Mục Thanh Nhượng không nói lời nào liền nối tất cả điểm xuất hiện hoa long lâu lại với nhau, từ miếu thổ địa, Mục phủ rồi đến Phong Nguyệt lầu, khi nét vẽ được nối liền, cánh tay cầm bút của hắn không khỏi run lên, “Thiên La trận…”
Thì ra đối phương đã ra ám hiệu từ lâu, chỉ tiếc là hắn không thể phát hiện sớm một bước…
Thiên La trận… có người muốn tế thần…
“Hỏng bét rồi, A Chu cô nương…” Hắn vội vã quay người chạy ra ngoài.
Song bên ngoài là một đám đông ngáng đầy đường đi, tất cả đều mang vẻ mặt đờ đẫn, mắt đỏ hồng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...