Đông Phương Khuyết chính là Minh Quyết, tuy đáp án này đã giải thích hết mọi khúc mắc nhưng vẫn còn nhiều chỗ Trầm Chu nghĩ không thông.
Tử Nguyệt tìm được Đông Phương Khuyết, phát hiện hắn là Minh Quyết đúng ngay lúc Bạch Trạch thức tỉnh. Thật sự quá trùng hợp rồi.
Khoan đã!
Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Trầm Chu. Hình như nàng đã đảo lộn thứ tự. Không phải là Bạch Trạch thức tỉnh rồi Đông Phương Khuyết mới tới, mà là vì Đông Phương Khuyết đến, Bạch Trạch cảm giác được khí tức của chủ nhân nên mới tỉnh giấc. Trầm Chu nhớ Tử Nguyệt từng đề cập đến chuyện yêu ma bị giam trong Thiên Tâm Các trên núi Tử Hoa tự phá giải phong ấn thoát ra ngoài nên Đông Phương Khuyết mới dẫn các đệ tử khác xuống núi trừ ma. Có lẽ Tử Nguyệt đã lợi dụng yêu ma kia dẫn dụ Đông Phương Khuyết đến đây.
Nhưng thần hồn của Minh Quyết trong người Đông Phương Khuyết đã thức tỉnh mà Bạch Trạch vẫn không nhận ra chủ nhân. Quả thật rất kỳ quái.
Nghĩ thêm nữa vẫn không thông, Trầm Chu thu hồi tâm trí, chợt nhớ đến Phượng Chỉ vừa rồi gọi thẳng tên Minh Quyết thì khẽ nhíu mày, “Phượng Chỉ, ngươi đến tột cùng là ai?”
Phượng Chỉ vẫn mang thần sắc dửng dưng, “Cơ duyên đến thì cô sẽ biết, trước xem kịch vui đi đã.”
Trầm Chu co rút khóe miệng, e màn kịch này cũng không vui như hắn nói.
Sau khi thần hồn thức tỉnh, Đông Phương Khuyết – giờ đã là Minh Quyết – vẫn mang bộ mặt lạnh tanh, thật chí còn lạnh hơn lúc trước. Hắn nâng Thanh Dương thương lên, chậm rãi bay đến giữa không trung, cất giọng rét lạnh như băng: “Trên đời này không ai có quyền đả thương nàng, bất kỳ ai đả thương nàng đều phải trả giá đắt.”
Trên không trung, không biết vì bị ảnh hưởng bởi thần lực của hắn hay là đã phát tiết xong, đồ đằng đỏ rực trên trán Bạch Trạch đã nhạt màu, dần dần chuyển sang màu lam trong suốt. Từ ánh mắt của nó, Trầm Chu thấy được một tia vui sướng, loại vui sướng như cuối cùng cũng đạt được ước nguyện sau bao tang thương, và nhiều hơn là sự kính sợ đối với nam tử đối diện.
“Chúa thượng…” Nó từng là thần thú của hắn, nhưng hôm nay hắn lại coi nó như tử địch.
Trầm Chu nhìn một người một thú trên không trung, Bạch Trạch rõ ràng không còn bất kỳ địch ý nào, nhưng nhìn sang vị đế quân áo xanh kia, trong lòng nàng không khỏi chùng xuống, “Hắn muốn làm gì?”
Một luồng kim quang đột nhiên từ trong mây giáng thẳng xuống người Bạch Trạch. Thân thể khổng lồ của nó co rút, bộ lông trắng như tuyết thoáng cái đã cháy sém.
Trầm Chu sững sờ. Minh Quyết dẫn Cửu Thiên Huyền Lôi xuống đánh Bạch Trạch!
Cửu Thiên Huyền Lội là hình phạt nặng nhất ở Tiên giới. Người chịu phạt sẽ bị đánh đúng bốn mươi chín luồng sét, lực đạo của luồng sét sẽ tăng dần theo từng lần đánh xuống, cho đến khi tiên cốt của người chịu hình vỡ nát, hồn phách tan tành.
Cho dù có thể gắng gượng sống sót qua khỏi hình phạt thì tu vi và tiên cốt của người chịu hình sẽ không bao giờ có thể khôi phục.
Nàng đã sớm nghe nói thượng thần thượng cổ trời sinh vốn lạnh lùng, nhưng thật sự không ngờ Minh Quyết lại có thể vô tình đến thế. Bạch Trạch là tọa kỵ của hắn từ thời thượng cổ, vậy mà hắn lại có thể thẳng tay với nó như vậy. Cho dù Tử Nguyệt bây giờ sống chết không rõ, nhưng chuyện này không thể đổ hết lên đầu Bạch Trạch.
Trong mắt Trầm Chu tràn đầy vẻ không thể tin nổi, “Sao hắn có thể làm thế? Cứ coi như là Bạch Trạch đả thương Tử Nguyệt, nhưng ít nhất hắn cũng phải xem xét nguyên nhân mà tha cho nó một mạng chứ? Nếu không vì bảo vệ quan tài của hắn, nó làm sao lại nổi điên chứ?”
Phượng Chỉ thở dài, “Bạch Trạch đả thương Tử Nguyệt là vì Minh Quyết vô cùng quan trọng đối với nó. Tử Nguyệt tự ý di dời quan tài của Minh Quyết, nó mới theo bản năng tấn công nàng. Nha đầu, Minh Quyết bây giờ cũng giống như vậy.”
Trầm Chu nhíu mày, “Ý ngươi là Minh Quyết bây giờ cũng bị lửa giận khống chế, không biết mình đang làm gì?”
Phượng Chỉ gật đầu, “Phát tiết xong thì sẽ tỉnh táo lại.” Rồi lại bồi thêm, “Hẳn thế.”
Trầm Chu siết chặt quả đấm, “Nhưng chờ hắn tỉnh táo lại thì Bạch Trạch đã bị Cửu Thiên Huyền Lôi đánh cho tan xác rồi!” Hai mắt đỏ bừng, nàng chỉ vào thần thú, “Nó là tọa kỵ ta nhìn trúng!”
Ánh mắt của nàng khiến Phượng Chỉ sửng sốt.
Chủ nhân chân chính của Bạch Trạch đang ở đây mà nàng vẫn có thể hùng hồn nói ra những lời này, đúng là phải nhìn nàng bằng cặp mắt khác rồi. Hắn chăm chú nhìn cô gái trước mặt một lúc, cuối cùng nói với giọng bất lực: “Cửu Thiên Huyền Lôi một khi đã giáng xuống, Minh Quyết không thu tay thì không có khả năng tự ngừng. Trừ phi…”
Hắn còn chưa nói xong thì cô nương bên cạnh đã phóng đi mất. Hắn thở dài phẩy tay áo, nha đầu này, chớ vọng động như vậy có được không?
“Minh Quyết, mau dừng tay!” Trầm Chu quát to về phía vị thượng thần lạnh lùng trên không trung.
Đó cũng là lúc đạo huyền lôi thứ tư giáng xuống người Bạch Trạch. Từ khi bắt đầu, nó luôn im lặng nhận lấy hình phạt của Đông Phương Khuyết mà không nói một lời, bây giờ nghe thấy tiếng của Trầm Chu thì chậm chạp nhìn xuống nơi phát ra tiếng nói.
Thiếu nữ đứng thẳng tắp, vạt trường bào màu lục tung bay trong gió, hoa văn tinh xảo thêu trên áo như ẩn như hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...