Đầu vai cô gái áo tím khẽ run lên, bàn tay cầm ngân thương siết mạnh đến mức các khớp xương đều trắng bệch.
Minh vương lạnh giọng tiếp lời: “Nghi Mặc, hắn đã sớm buông tay với lục giới. Nàng đừng quên, người ở cạnh nàng suốt một vạn năm nay chính là bổn vương chứ không phải là hắn.” Nói đến đây, ngữ khí hắn lộ ra chút tức giận, “Bổn vương chỉ e mình không thể kiên nhẫn như nàng.”
Nghi Mặc ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng ngần không hề có thần sắc đặc biệt gì. Nàng đứng như vậy nhìn hắn trong một lát rồi chợt cong môi giễu cợt: “Nếu đã thế thì Minh vương đại nhân cần gì phải tiêu tốn thời gian cho ta nữa? Một vạn năm này, Nghi Mặc ta vẫn còn sống chỉ vì ta tin huynh ấy nhất định sẽ trở lại. Một ngày nào đó, huynh ấy sẽ trở lại lục giới bát hoang.”
Thân thể Minh vương nặng nề run lên, cảm giác tức giận sôi trào như muốn phá tung lồng ngực thoát ra ngoài hủy thiên diệt địa.
Nghi Mặc ơi Nghi Mặc, một vạn năm này bổn vương coi nàng như trân bảo, nhưng vẫn chưa từng lay động được tim nàng sao?
Hai người nhìn nhau, rất gần nhau nhưng lại như bị ngăn cách bởi muôn sông nghìn núi. Thần sắc trên mặt Minh vương từ tức giận dần dần chuyển sang bất đắc dĩ, cuối cùng thì hóa thành bi thương vô tận. Hắn đặt tay lên trán, khóe môi không nhịn được bật ra một tiếng cười khổ.
Được, nàng muốn làm gì cũng được. Cho dù tim đau đến rỉ máu hắn cũng muốn tận mắt chờ xem nàng có thể gắng gượng tới khi nào.
Dưới ống tay áo, Nghi Mặc cũng chậm rãi siết chặt nắm tay. Nàng sợ hãi, sợ chỉ cần một chút buông lỏng, nàng sẽ không thể tiếp tục gắng gượng được nữa.
Quý Diệu, nếu không có Minh Quyết, ta hẳn đã động tâm với ngươi. Đáng tiếc, ta lại gặp Minh Quyết trước.
Cuối cùng, Minh vương mở miệng: “Được. Bổn vương cho nàng cơ hội. Nhưng nàng nhớ kỹ cho bổn vương, sau này nàng có nguyện trở lại bên cạnh bổn vương thì chưa chắc bổn vương vẫn còn muốn nàng.” Dứt lời liền phất tay áo bỏ đi, để lại hương mạn châu sa tràn ngập trong không trung.
Đến khi khí tức của Minh vương hoàn toàn biến mất thì chúng tiên quỳ trên mặt đất mới rối rít bò dậy, trong lòng đều có cảm giác như vừa sống sót qua khỏi kiếp nạn.
Lạc Tiểu Thiên lo lắng nhỏ giọng gọi Đại sư huynh nhà mình một tiếng thì lại nghe thấy hắn nói: “Không ngờ tình sử của Nghi cô nương lại phong phú như vậy, thật khiến người khác mở mắt.”
Dựa vào những gì bọn họ vừa nói, dường như người nàng để ý là một vị tôn thần khác.
Sau một thoáng chết lặng, Nghi Mặc giễu cợt hỏi lại: “Tình sử của Nghi mỗ phong phú hay không, có liên quan đến Đông Phương thiếu hiệp sao?”
Sắc mặt của Đông Phương Khuyết lại tối đi.
Lạc Tiểu Thiên bây giờ mới mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng. Nổi danh lạnh lùng ở bổn phái nhưng kể từ khi Nghi Mặc xuất hiện, tâm tình của Đại sư huynh thường xuyên biến động. Song, hôm nay là lần đầu tiên Đại sư huynh manh động như vậy.
Chẳng lẽ Đại sư huynh đối với cô nương tên Nghi Mặc này…
Lạc Tiểu Thiên thăm dò thần sắc trên mặt Đông Phương Khuyết, lại chỉ thấy ánh mắt hắn lạnh lùng một cách khác thường.
Cùng lúc đó, trên không trung chợt truyền đến một tiếng vang thật lớn, chấn động cả tứ hải cửu châu, mặt đất rúng động dữ dội. Ngay cả điện Huyền Thiên của Thiên Đế cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khổng lồ này.
Trầm Chu quay sang nhìn bên trong kết giới thì thấy đỉnh Côn Luân khi trước còn chìm trong mây giờ dần dần lộ diện. Sương khói trong không trung như bị khuấy động, không ngừng tụ hợp thành mây đen, bên trong mây thỉnh thoảng lại lóe lên từng lằn sét dài uốn lượn như du long.
Lúc bắt đầu tiếng sấm còn bị đè nén, dần dần trở nên càng lúc càng lớn, và cũng càng lúc càng gần.
Lạc Tiểu Thiên mừng rỡ kêu lên: “Đại sư huynh, thần thức của Bạch Trạch tỉnh rồi!”
Tựa như xác minh lời của Lạc Tiểu Thiên, từ trên đỉnh núi chợt vọng xuống một giọng nói âm trầm, “Đây là nơi an giấc của ta, các ngươi là ai?” Âm thanh vô cảm nhưng lại mang theo áp lực cực lớn, chỉ một thoáng đã khiến cả ngọn Côn Luân rung chuyển.
Không ngờ Minh vương vừa đi thì thần thú Bạch Trạch liền đại giá quang lâm.
Những người tu vi kém đều bị âm thanh kia làm cho không thể động đậy. Chúng đệ tử tu tiên, dẫn đầu là Thiên Cương Môn, vốn hùng hổ mà đến, nhưng bây giờ không có cả dũng khí để tiến thêm một bước, chỉ có thể nhũn chân nhìn lên đỉnh núi.
Bọn họ thật sự đã đánh giá thấp sức mạnh của thần thú thượng cổ rồi.
Có người lớn gan mở miệng: “Tham kiến thượng thần Bạch Trạch, thượng thần trở lại thế gian sau vạn năm, quả thật là chuyện vui của cửu châu!”
Trầm Chu buồn cười trong bụng. Bọn người này đến đây chỉ vì Bạch Trạch Đồ, và muốn lấy được Bạch Trạch Đồ thì nhất định phải khiến Bạch Trạch cúi đầu. Nhưng bây giờ bọn họ lại thần phục Bạch Trạch trước tiên, đúng là lẫn lộn đầu đuôi rồi mà.
Âm thanh từ đỉnh núi rất trầm nhưng lại vang vang, “Thì ra ta đã ngủ một vạn năm rồi…”
Sự thê lương trong câu nói này khiến Trầm Chu bất giác ngẩn ra, ngay sau đó âm thanh trầm vang kia lại truyền xuống, “Các ngươi đến nơi ta ngủ say để làm gì, mau nói ra…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...