Trầm Chu đi được khoảng một thời gian uống cạn nửa chén trà (15 phút), lúc nàng trở về thì Phượng Chỉ đang ngồi trước bàn nhâm nhi trà.
Hắn hỏi nàng: “A Chu cô nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nàng vừa đóng cửa vừa trả lời: “Đi gặp vài bằng hữu, đã đuổi bọn họ đi rồi.” Nói rồi nàng đi đến bàn ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà.
Phượng Chỉ thản nhiên nhìn Trầm Chu uống cạn chén trà, có chút hứng thú quan sát nét mặt của nàng.
Chu vi trăm dặm quanh khuôn viện này đều được bao phủ bởi thần thức của hắn, nàng vừa làm gì sao có thể qua mắt hắn được?
Lúc nãy, nàng ôm kiếm đứng giữa con đường nhỏ chờ hai vị quỷ quân từ U Minh đến gần, dáng vẻ hệt như sơn tặc đang chờ con mồi, chỉ còn thiếu dựng thêm tấm bảng ghi rõ mấy chữ ‘Đường này là do ta mở’ mà thôi.
Hai quỷ quân nọ là thủ hạ của Minh vương, bị phái đi chuyến này không ngoài gì khác là muốn vời Nghi Mặc trở về. Chẳng ngờ, hai người dễ dàng dò được hành tung của nàng nhưng lại đụng phải chướng ngại.
Vừa cách ngôi nhà trăm dặm bọn họ đã cảm nhận được một áp lực vô hình, đi bước nào cũng phải dè dặt bước đó. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Trầm Chu, hai người không khỏi hoài nghi liệu nàng có phải là ngọn nguồn của áp lực kia hay không…
Nhưng nhìn tới nhìn lui, tiểu nha đầu đối diện tuy mặt lạnh lùng, trên người có thần khí hộ thể nhưng vẫn không so được với áp lực kinh khủng bọn họ cảm nhận được khi nãy.
Cẩn thận không bao giờ thừa, một người trong bọn họ thử hỏi: “U Minh ty đến đây có việc, kẻ nào to gan dám cản đường?”
Trầm Chu đặt tay lên chuôi kiếm, nhướng mày nói: “Nếu nhị vị tới để bắt người thì mời quay đầu trở về. Không nguyện ý thì ta cũng không ngại đưa tiễn nhị vị một đoạn.” Vừa nói vừa đưa ánh mắt lạnh lùng lướt qua người hai quỷ quân.
Tuy chưa từng qua lại với người Quỷ tộc nhưng nàng dù gì cũng là thân kinh bách chiến*, hai người trước mặt vừa nhìn liền biết không phải hạng dễ chọc. Nếu là một chọi một, nàng dốc toàn lực vẫn thắng được, nhưng nếu hai vị đại ca này không quân tử, trực tiếp đánh hội đồng thì e nàng phải chật vật rồi.
*Thân kinh bách chiến = trải qua trăm trận chiến, ý chỉ người đi nhiều nên hiểu biết.
Nhưng đã dấn thân vào vũng bùn này, nàng sao có thể vừa lâm trận đã bỏ chạy được?
Nghĩ thế, toàn thân nàng bắt đầu lộ ra sát khí, thủ thế chuẩn bị, sẵn sàng rút kiếm bất kỳ lúc nào.
Một trong hai quỷ quân quát to: “Ngươi là ai, mau xưng tên.”
Trầm Chu khiêm nhường đáp: “Ta chỉ là một tán tiên tiêu dao gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ, cũng không có danh hiệu lừng lẫy gì, chẳng đáng nói tới.”
Đối phương hỏi tiếp: “Ngươi và Nghi Mặc phu nhân có quan hệ thế nào?”
Trầm Chu đáp: “Nàng ta thiếu ta một bữa cơm.”
Đối phương: “……”
Trầm Chu và hai quỷ quân giằng co một lúc, vốn tưởng phải có một trận ác chiến không thể tránh thì đối phương đột nhiên lui lại một bước ngay trước khi nàng kịp rút kiếm.
Một quỷ quân nhìn quanh bốn phía, hoảng hốt hỏi: “Các hạ là tôn thần phương nào? Vì sao lại nhúng tay vào chuyện của U Minh?”
Trầm Chu giật thót trong bụng, chẳng lẽ bọn họ đã nhìn ra thân phận của nàng? Không thể nào.
Xung quanh yên tĩnh đến một tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Nàng ngơ ngác tiến lên một bước muốn hỏi bọn họ vì sao lại hỏi vậy thì lại thấy hai Quỷ quân đồng thời lui lại một bước, run rẩy nói: “Nếu – nếu đã là nơi tôn thượng thanh tu, ngày khác chúng ta sẽ lại bái phỏng vậy. Bây giờ xin cáo lui trước, xin lui trước.”
Dứt lời hai quỷ quân liền vội vã đi mất, nhìn dáng vẻ giống như là… đang chạy trối chết?
Trầm Chu sờ sờ cằm, trầm ngâm một lúc lâu.
Tác phong hành sự của người Minh giới đúng là cổ quái.
***
Hai quỷ quân chạy một mạch ra khỏi trấn Hoang Hà mới dám dừng lại nghỉ ngơi hồi sức. Một vị đưa tay vỗ ngực liên hồi, nói: “Từ lúc về dưới trướng Minh phủ, ta chưa bao giờ gặp phải tình huống hung hiểm như hôm nay đấy…”
Vị còn lại cũng như vừa mới sống sót qua khỏi kiếp nạn, “Áp lực vừa rồi e còn trên cả quân thượng của chúng ta. Tôn thượng có thần uy cỡ đó trên đời chỉ đếm được trên đầu ngón tay… rốt cuộc là vị nào vậy…”
Chiến hữu của hắn hết sức phiền não, “Chẳng trách vì sao phu nhân cứ trốn hết lần này đến lần khác, thì ra là tìm được chỗ dựa lớn như vậy.”
Vị còn lại lập tức cuống quýt bịt miệng chiến hữu, “Chưa rõ ràng thì không thể kết luận bậy. Vẫn phải về bẩm báo với quân thượng đã.” Rồi lại đau khổ ca thán: “Ta đã bảo người như phu nhân sớm muộn gì cũng gây họa mà, chẳng biết quân thượng coi trọng nàng ta ở chỗ nào nữa… haiz…”
Hai người trao đổi cái nhìn đồng tình rồi vội vã trở về Minh giới báo cáo, không hề hoài nghi thân phận của Trầm Chu chút nào.
***
Trầm Chu mang theo tâm sự trở về, mở cửa vào thấy Phượng Chỉ đang ngồi uống trà thì cũng chỉ thuận miệng đối đáp hai câu rồi đi vào phòng Nghi Mặc đang ngủ.
Vốn định quát mấy tiếng cho con tu hú chiếm giường mình tỉnh dậy, nhưng nghe thấy tiếng ngáy nhỏ của cô nàng thì Trầm Chu lại thở dài, cuối cùng quay trở về ngồi xuống trước mặt Phượng Chỉ.
Phượng Chỉ không cần nghĩ cũng biết vì sao sắc mặt nàng lại khó coi như vậy, mỉm cười đề nghị: “A Chu cô nương không ngại thì có thể dùng chung phòng chứa củi với ta.”
Trầm Chu lạnh lùng cự tuyệt, “Không cần. Không ngủ một đêm cũng chẳng chết ai.” Rồi lại nói: “Mặc ta, ngươi cứ đi ngủ đi.” Dứt lời thì nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.
Nàng còn chưa nhập định (tiến vào trạng thái thiền) thì lại nghe thấy tiếng y phục *sột soạt* do đi lại, thêm mấy âm thanh *lạch cạch* rồi bên tai chợt truyền đến một giọng nói hết sức thản nhiên, “Đêm dài vô vị, A Chu cô nương đánh với ta một ván giết thời gian nhé?”
Trầm Chu mở mắt, nhìn thấy vật trên bàn thì không khỏi lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Cờ tướng? Trò chán phèo.
Không đợi Trầm Chu đồng ý hay cự tuyệt, Phượng Chỉ đã thoăn thoắt xếp cờ lên. Ngón tay của hắn vừa thon vừa dài, khiến Trầm Chu không kìm được nhìn thêm mấy lần, đến khi hồi hồn thì hắn đã xếp cờ xong.
Trầm Chu lúc này mới liếc bàn cờ, nhếch môi nhìn Phượng Chỉ, tự tin nói: “Phượng Chỉ, ta là cao thủ đánh cờ đấy, đánh thua cũng chớ có cầu xin.”
Phượng Chỉ cười thầm trong bụng: Nha đầu này cũng ngông cuồng đấy. Nhưng ngoài miệng hắn vẫn thản nhiên nói: “Tới nào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...