Phượng Hoàng Tại Thượng

Nghe thấy câu này, sắc mặt chúng đệ tử của Trường Minh Kiếm Phái liền sa sầm.

Trong mắt bọn họ, thiếu niên vừa lên tiếng tướng mạo xấu xí, cách ăn mặc cũng vô cùng bình thường, tuy trên người có tiên khí hộ thân nhưng cực kỳ yếu ớt, còn chẳng bằng một đệ tử mới nhập môn của bọn họ. Không biết là Tán tiên vô danh từ đâu ra.

Trường Minh Kiếm Phái từ trước đến nay luôn được người đời kính sợ, khi nãy xung đột với Chung Hạo Thiên, đối phương có mấy cao thủ ngồi đó nhưng vẫn không dám ra mặt đối đầu với bọn họ, vậy mà thiếu niên này lại dám công khai lên tiếng khinh miệt, không phải là phường không hiểu biết thì cũng chính là đồ chán sống.

Lạc Tiểu Thiên vọt miệng cãi: “Yêu nữ này đả thương đồng môn của chúng ta, Đại sư huynh đánh ả ta một chưởng cũng coi như là đòi lại công bằng.”

Trầm Chu nở một nụ cười thản nhiên, “Nàng ta có đả thương đồng môn của ngươi hay không ta không nhìn thấy, nhưng vừa rồi ta lại thấy rất rõ các ngươi đánh nàng. Lão tổ tông Trường Minh của các ngươi dạy dỗ tiểu bối thế này sao?”

Chúng đệ tử thoáng ngẩn người, ngay lập tức có người hoàn hồn, “Hỗn xược, dám gọi thẳng tục danh của tiên tôn!”

Trầm Chu nhếch môi cười lãnh đạm, bằng phân vị của nàng, gọi Trường Minh một tiếng ‘tiên tôn’ e sẽ khiến hắn tổn thọ.


Nàng là thượng thần, một thượng tiên phi thăng lên thiên đình há có thể so bì? Khắp lục giới cửu châu, ngoại trừ Thiên đế Đế Thượng, thần tiên phân vị cao hơn nàng chắc cũng chỉ có Đế hoàng của Phượng tộc. Nhưng ông già kia của Phượng tộc vốn là người thích cuộc sống nhàn vân dã hạc, e sẽ không rảnh đi so đo với nàng.

Trầm Chu còn chưa trả lời thì cảm giác được cô gái trong lòng khẽ động đậy, trong lúc vô tình thì liếc thấy sau cổ cô gái có một dấu ấn chu sa.

Trầm Chu vừa đảo mắt thì cô nương trong lòng đã đứng dậy, giơ tay chùi máu rỉ nơi khóe miệng, cắn răng nói: “Đông Phương Khuyết, bổn cô nương đã trả đủ những gì thiếu huynh. *Khụ khụ*, chớ quên lời huynh đã nói, từ nay về sau, ân oán giữa bổn cô nương và Trường Minh Kiếm Phái coi như xóa bỏ.”

Nhị đệ tử Mục Thanh Nhượng lên tiếng nhắc nhở, “Đại sư huynh, trời không còn sớm, chúng ta còn phải hội họp với các vị sư thúc, không thể tiếp tục trì hoãn nữa.”

Đông Phương Khuyết nhìn cô gái trước mặt, mày nhíu chặt, “Nghi Mặc, một chưởng này hôm nay ta thay Linh Lung sư muội trả lại cho cô, từ nay về sau chúng ta không dính dáng gì nữa.” Nhìn cô gái thêm một lúc hắn mới nói: “Cáo từ.”

Chẳng rõ vì sao khi nói những lời này, vẻ mặt hắn thoáng có chút hoảng hốt không thể nhận ra.

Nghi Mặc thoáng sững sờ, ngay sau đó cười khổ, “Thì ra vị sư muội Linh Lung kia quan trọng với huynh đến như vậy.”

Bóng lưng cao lớn vừa xoay sang hướng khác chợt khựng lại, những đệ tử khác cũng dừng chân, một lát sau lại nghe nam tử vô tình nói: “Đi.”

Trong đám đông có người thở dài khuyên nhủ Nghi Mặc: “Cô nương, đám người tu tiên này nói dễ nghe thì thanh tâm quả dục, nói khó nghe thì chính là không tim không phổi, cô nương cớ chi phải tự làm khổ mình như vậy.”

Cô gái áo tím vẫn không hề động đậy, chỉ bình tĩnh nhìn theo bóng lưng quả quyết rời đi của Đông Phương Khuyết.


Mọi người đều lắc đầu, cảm thán nàng quá si tình rồi dần tản đi.

Trầm Chu không nhịn được hơi vênh cằm, hướng về phía Đông Phương Khuyết vừa đi, thản nhiên hỏi cô gái: “Loại người này có gì tốt chứ?” Thấy cô gái không phản ứng, nàng bất giác thở dài tiếc hận nàng ta không có tiền đồ rồi quay sang nói với thư sinh: “Thư sinh nghèo, về nhà nấu cơm thôi.”

Thư sinh nghèo lập tức ôm gạo bước theo, lúc đi qua người Nghi Mặc thì chỉ thờ ơ bỏ lại một câu: “Từ đây đi ngược lại ba gian nhà có y quán, cô nương bảo trọng.” Nói rồi nhấc chân rời đi.

Nghi Mặc ngẩng lên nhìn theo hướng hai người, một khí chất xuất trần như trích tiên, một dung mạo bình thường, khác biệt một trời một vực, nhưng đứng chung lại vô cùng hòa hợp.

Xa xa lại nghe thấy tiếng thiếu niên cằn nhằn thư sinh bên cạnh: “Thư sinh nghèo, ngươi đi nhanh một chút có được không, ta đói rồi.”

Giọng nam nhẹ nhàng đáp lời: “Đã nhanh hết sức rồi.” Rồi lại bồi thêm: “Bao gạo này nặng quá, ôm thử thì biết.”

Thiếu niên bất mãn nói: “Có bấy nhiêu cũng ôm không nổi, thật vô dụng.”

Nghi Mặc còn chưa kịp phì cười thì đột nhiên cảm thấy cổ họng nóng lên, phun ra toàn bộ búng máu vừa ngăn xuống khi nãy.


Nôn ra hết máu tụ, nàng mới thả thân thể rã rời ngồi *phịch* xuống trên mặt đất, hung hăng mắng: “Chết tiệt, ai bảo khổ nhục kế là kế hay chứ. Tên Đông Phương này ra tay đúng thật không lưu tình, suýt nữa đã đánh nát nội đan mà bà đây khổ sở lắm mới có được…”

May mà lúc thu hồi khí hộ thể, nàng kịp thời dùng nội đan đổi từ chỗ tên yêu ma kia bảo vệ tâm mạch, không thì bây giờ chỉ còn là một luồng u hồn.

Khó khăn lắm mới có thể trốn ra khỏi U Minh ty, không thể về sớm như vậy được. Có về Minh phủ thì cũng phải làm xong chuyện mới về.

Nhưng nàng sống ở U Minh ty thời gian dài, dương khí trên người vốn đã suy yếu, hôm nay nội đan lại bị tổn hại, e không chống đỡ thêm được bao lâu nữa rồi. Âm khí trên người nàng sớm muộn gì cũng sẽ dẫn dắt vị ở Minh phủ kia tìm đến.

Xem ra trước khi tiếp tục đuổi theo Đông Phương Khuyết thì phải cần tìm cách bổ sung dương khí đã. Nhưng thời điểm Bạch Trạch hiện thế đã gần kề, làm sao để bổ sung dương khí trong thời gian nhanh nhất đây?

U sầu suy nghĩ một hồi, nàng chợt ngộ ra – nam nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui