Phượng Hoàng Tại Thượng

Chứng kiến dáng vẻ mặt dày không ai bì kịp của cô gái kia, mí mắt của Trầm Chu không khỏi giật mấy cái.

Sao thế nhỉ, hình như nàng từng gặp qua loại tính cách này rồi thì phải… nhưng cụ thể là ở đâu…

Tạm thời không nghĩ ra, Trầm Chu đảo mắt nhìn lại thì phát hiện sắc mặt của Đông Phương Khuyết đã không thể dùng hai chữ ‘khó coi’ mà hình dung nữa rồi.

Lạc Tiểu Thiên lại xen vào, “Yêu nữ, Đại sư huynh ta có lòng tốt cứu ngươi, còn tin tưởng ngươi, nhưng ngươi lại dùng oán trả ơn, không những xông vào cấm địa của phái chúng ta mà còn đả thương Nhị sư thúc và Tam sư tỷ. Nếu không có Nhị sư thúc nói hộ ngươi, ngươi tưởng Trường Minh Kiếm Phái có thể tha cho ngươi sống đến tận bây giờ? Chuyện đã đến nước này mà ngươi còn mặt dày bám lấy Đại sư huynh? Đừng tưởng Đại sư huynh tha mạng cho ngươi một lần thì ngươi có thể…”

Tiểu đệ tử nói một tràng nhưng đối phương lại không hề nhìn tới cậu, ngược lại chăm chú nhìn Đông Phương Khuyết, “Đông Phương thiếu hiệp cũng cho là thế?”

Vẻ mặt lạnh lùng của Đông Phương Khuyết đã nói rõ đáp án.

Nghi Mặc tự giễu cười cười, “Được, huynh không tin ta cũng không thể làm gì khác.” Trên mặt nàng chợt lộ ra vẻ mệt mỏi, cánh tay cầm kiếm chậm rãi hạ xuống, ánh mắt sắc bén trở nên ảm đạm, thần sắc có hơi thê lương, “Đông Phương Khuyết, cứ coi như là ta làm, huynh không thể tha thứ cho ta một lần sao?”


Trầm Chu không nhịn được cảm thán, “Chậc, ai lại làm vậy.”

Thư sinh chẳng biết từ khi nào đã chen đến bên cạnh, nghe vậy thì tò mò hỏi nàng: “Nếu đổi là A Chu cô nương?”

Trầm Chu không chút suy nghĩ nói liền: “Tất nhiên là đánh một trận trước rồi nói sau.”

Thư sinh rất có nguyên tắc lý giải, “Nên giải thích trước chứ, không được thì dùng vũ lực sau cũng không muộn.”

Trầm Chu vẫn quả quyết, “Nếu đã nguyện ý tin tưởng thì không cần giải thích, phải nghe giải thích mới chịu tin tưởng thì còn lưu luyến hắn làm quái gì? Dám nghi ngờ ta thì ta đánh một trận rồi nói sau.”

Phượng Chỉ im lặng, ngẩng lên nhìn nam chính của màn kịch rồi lại liếc sang nữ chính, nhỏ giọng trầm ngâm: “Ra… vậy.”

Trầm Chu mải mê theo dõi diễn biến nên cũng không nghe thấy lời lẩm bẩm của thư sinh.

Đông Phương Khuyết bây giờ mới cất tiếng: “Tha thứ cho cô? Được thôi.”

Chúng sư đệ liền nói: “Đại sư huynh, tuyệt đối không thể được.”

Các đệ tử khác cũng vội vàng nói: “Đại sư huynh, làm sao có thể mềm lòng với yêu nữ này, ả ta…”

Đông Phương Khuyết giơ tay lên ngắt lời của chúng sư đệ, mắt vẫn chăm chú nhìn cô gái áo tím trước mặt, nhãn thần lạnh như băng, “Chịu một chưởng của ta, mọi ân oán sẽ xóa bỏ. Nếu không dám…” Nhãn thần hắn lại lạnh thêm mấy phần, “Thì lập tức cút khuất mắt ta.”

Ánh sáng còn sót lại trong mắt Nghi Mặc liền bị những lời này dập tắt hoàn toàn.


Ai mà không biết Đông Phương Khuyết chính là đệ tử tư chất ngàn năm hiếm có của Trường Minh Kiếm Phái chứ? E ngay cả Ngọc Hư sư tôn cũng không thể dễ dàng đỡ được một chưởng của hắn. Hắn nêu ra điều kiện như vậy, dĩ nhiên là ép cô gái kia tự biết khó mà lui.

Đông Phương Khuyết đã chán ghét nàng đến mức đó sao? Tất cả ngũ vị tạp trần trong lòng Nghi Mặc cuối cùng đều hóa thành một chữ ‘Được’ ngắn gọn.

Trầm Chu thoáng nhíu mày.

Tiểu đệ tử Lạc Tiểu Thiên bên phía Trường Minh Kiếm Phái đích thực là điển hình của miệng độc địa nhưng lòng mềm như đậu hũ, cậu vừa nghe xong liền vội vã kêu: “Yêu nữ, một chưởng của Đại sư huynh ta sao có thể là thứ ngươi đỡ nổi? Đại sư huynh đã mở đường cho ngươi, sao ngươi còn không mau cút?”

Nghi Mặc vẫn tiếp tục lờ đi cậu tiểu đệ tử, chậm rãi đi đến giữa con đường, đứng đối diện với Đông Phương Khuyết, “Đông Phương thiếu hiệp, đã nói thì phải giữ lời.”

Hiệp khách thiếu niên siết chặt nắm đấm, tiếng thều thào của sư muội khi chịu trọng thương vẫn còn văng vẳng bên tai: Đại sư huynh, là Nghi tỷ tỷ, Nghi tỷ tỷ… muốn xông vào Thiên Tâm Các thả tên yêu ma kia ra, bất cẩn bị muội phát hiện nên hạ sát thủ với muội. Đại sư huynh, Nghi tỷ tỷ tiếp cận huynh chỉ vì muốn lợi dụng huynh mà thôi…

Đông Phương Khuyết vốn là người hỉ nộ không lộ, nhưng bây giờ ánh mắt lại tràn ngập lửa giận, toàn thân tỏa ra sát khí hừng hực. Hắn ném kiếm sang cho Lạc Tiểu Thiên đứng bên cạnh, lạnh lùng nói với cô gái áo tím: “Nếu đã một mực tìm cái chết thì ta cũng không ngại thành toàn…”

Nghi Mặc nhẹ cong khóe môi, trong mắt hàm chứa vẻ giễu cợt, “Mong Đông Phương thiếu hiệp chớ đừng hạ thủ lưu tình với yêu nữ này.”

Trong sự thấp thỏm của mọi người, nam tử trực tiếp phát một chưởng về phía cô gái.


Trong mắt người ngoại đạo thì một chưởng kia nhìn rất dữ dội, nhưng Trầm Chu lại không nhịn được chau mày. Theo nàng thấy, Đông Phương Khuyết đánh ra chưởng này, e một chút khí lực cũng không dùng đến. Xem ra vẫn còn chút tình cảm với cô nương kia, cô nương kia chỉ cần tụ khí bảo vệ trước ngực thì sẽ có thể cản lại phần lớn lực chưởng, bảo vệ tính mạng.

Nhưng hành động của cô gái kia lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trầm Chu.

Trong nháy mắt chưởng lực đánh trúng ngực, nàng ta lại thu hồi tầng khí bảo vệ trên người. Trầm Chu tinh mắt nhận ra liền không nhịn được *chậc* một tiếng. Đông Phương Khuyết cũng nhanh chóng nhận thấy, lập tức cuống quít rút chưởng về, nhưng dư lực vẫn đủ khiến cô nương kia gãy vài cái xương.

Đám đông hít vào một hơi, cô gái áo tím trúng chưởng loạng choạng lui về mấy bước, người vây xem đều luống cuống thụt lại tránh né, chỉ có một thiếu niên áo trắng là tiến lên đỡ lấy cô gái kia.

Phượng Chỉ nhìn Trầm Chu bước ra, thần sắc vẫn thản nhiên không đổi nhưng trong mắt lại xẹt qua ý cười rất nhạt.

Cô gái dựa vào lòng thiếu niên, ôm ngực ngẩng đầu lên. Đông Phương Khuyết mặt tái nhợt nhìn hai bàn tay vẫn còn đang giơ lên, hồi lâu không nói nên lời.

Thiếu niên chợt mở miệng, “Công phu đánh phụ nữ của Trường Minh Kiếm Phái quả thực không tệ, xin lãnh giáo.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui