Phượng Hoàng Tại Thượng

“Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra!”

Đằng sau bỗng vang lên tiếng giục hối hả, Trầm Chu còn chưa hoàn hồn thì liền bị Phượng Chỉ kéo mạnh, tránh khỏi một cỗ xe ngựa đang chạy băng băng.

Tiếng ồn ào lại xộc vào tai, tiếng bánh xe lăn trên đường đá xanh, tiếng rao ngân dài của người bán hàng rong, mùi khói lửa hỗn tạp của trần thế và mùi vị ấm áp của khí trời tháng ba quanh quẩn xung quanh. Nam tử áo trắng bên người nàng sở hữu vẻ mặt hiền hòa nhưng lại vấn vương nỗi quạnh quẽ.

Trầm Chu hơi tái mặt vì lo lắng cho tình trạng của hắn, “Phượng Chỉ, chàng không sao chứ?”

Phượng Chỉ đáp: “Đừng lo.” Hắn lau đi máu nơi khóe môi rồi cười cười an ủi nàng: “Nhất thời bị trọc khí xâm nhập nên mới vậy, chỉ cần không sử dụng thần lực, cố chịu một chút là qua.”

Trầm Chu mím môi, dù đã cực kỳ cố kiềm chế nhưng bờ vai vẫn hơi run run, “Đều tại ta. Đều tại ta.”

Ngắm nhìn dáng vẻ tự trách của nàng, Phượng Chỉ nắm tay nàng, nói: “A Chu, đi theo ta.”

Trầm Chu gượng bình tĩnh lại, “Đi đâu?”

Hắn nhẹ giọng đáp lời: “Về nhà.”

Vì hai chữ đơn giản này mà Trầm Chu thất thần rất lâu, nhẹ nắm lại tay hắn trong tiếng tim đập khẽ khàng, “Ừ, chúng ta về nhà.”


Trầm Chu vốn tưởng rằng người như Phượng Chỉ sẽ chọn nơi yên tĩnh ẩn cư, ai ngờ hắn lại dẫn nàng tới một nơi ồn ào hơn tưởng tượng. Trong một con phố không quá lớn, gồm khoảng bảy tám gia đình cư ngụ, vừa ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy trà quán, bên cạnh là tiệm ăn khá nổi tiếng, tiếng chào mời nhiệt tình của tiểu nhị lành nghề vọng đến tận đầu phố, thật sự là một bầu không khí trần tục điển hình.

Phượng Chỉ đẩy cửa ngoài của một tiểu viện, nhướng mày nhìn Trầm Chu vẫn mang vẻ hoang mang, “Thất thần gì đó.” Hắn cười cười, “Sợ ta giấu cơ thiếp ở đây à?”

Trầm Chu nhấc chân bước vào, dường như vẫn chưa tỉnh hồn, “Thật sự không ngờ chàng sẽ ở lại nơi chợ búa ồn ào như thế này.”

Mới đảo mắt nhìn ngắm bốn phía, nàng liền nghe thấy Phượng Chỉ bảo: “Vào trong ngồi chờ một lát, ta đi lấy nước cho nàng rửa mặt.”

Nghe vậy Trầm Chu mới nhớ thần lực của mình chẳng còn được bao nhiêu, trải qua cảnh màn trời chiếu đất một thời gian, bây giờ thật sự trông có hơi… lôi thôi. Nàng không khỏi đỏ mặt, khi lấy lại tinh thần thì thấy Phượng Chỉ đã đi đến cạnh cái giếng gần đó múc nước. Nàng vội vàng chạy tới đoạt lấy thùng gỗ múc nước, nói: “Chàng nghỉ đi, để tự ta múc.”

Nhìn thấy vẻ mặt không cho phép từ chối của nàng, Phượng Chỉ cũng chẳng khăng khăng, mỉm cười *ừ* khẽ một tiếng rồi đi tới ngồi trên chiếc xích đu dưới giàn nho, nhìn nàng nhanh nhẹn ném thùng vào trong giếng, lưu loát buông ròng rọc kéo đầy một thùng nước, nhấc thùng đổ vào chum, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Trầm Chu lấy nước đầy chum mới ném thùng gỗ sang một bên, múc một chậu nước bắt đầu tỉ mỉ rửa mặt, vừa rửa vừa ngước lên nhìn, thấy hắn ngồi trên xích đu đã thiếp đi tự lúc nào. Ánh nắng xuyên qua giàn nho đổ bóng lên mặt hắn, khiến khuôn mặt khi ngủ của hắn càng thêm ôn nhu.

Nàng đi đến cạnh hắn, khom người ngồi xổm xuống, tựa đầu vào đùi hắn, khẽ thở dài, “Phượng Chỉ, ta phải làm thế nào mới có thể mang lại hạnh phúc cho chàng đây…”

Phượng Chỉ chậm rãi mở mắt ra ngắm nàng, đưa tay vuốt ve tóc nàng, “Ta cũng muốn… làm cho A Chu hạnh phúc.”

Trầm Chu không ngẩng đầu lên, vẫn duy trì tư thế này mà hỏi hắn: “Phượng Chỉ, nội đan còn có thể trả trở về không?”

Hắn đáp rất khẽ, “E là không.” Giọng hơi khàn khàn, “Nhưng nếu gặp cơ duyên, có lẽ còn có thể kết lại một viên khác.”

Trầm Chu thì thào: “Để kết lại một viên khá e rằng sẽ tốn hơn ngàn vạn năm. Hôm ấy chàng không tiếc thề độc đuổi ta đi… dự định một mình gánh chịu sao?”

Hắn thở dài, nói thẳng: “A Chu, trước khi bổn quân kết lại được nội đan, có lẽ sẽ phải trải qua mấy đợi thiên kiếp. Tính nàng như vậy, làm sao chịu ngoan ngoãn tránh một bên lúc bổn quân lịch kiếp chứ? Bổn quân không thể để nàng cùng bổn quân…”

“Phượng Chỉ, ta có thể bảo vệ chàng, chàng không tin ta sao?” Nàng ngẩng đầu lên, dường như hơi tức giận vì kết luận của hắn, nhưng nhìn hắn trong chốc lát thì vẻ tức giận trong mắt dần biến mất, thay vào đó là nỗi oan ức vô biên, “Chàng không còn, ta cũng không sống nổi, sao chàng có thể, có thể…” Vành mắt nàng ngấn lệ, trên mặt đầy vẻ bất lực.

Phượng Chỉ ngắm vẻ mặt nàng, không nhịn được đưa tay kéo nàng lên, cúi xuống hôn lên môi nàng.

Trầm Chu ngắm mắt đáp lại, không phải là lần đầu thân mật nhưng nàng vẫn hết sức vụng về. Quấn quýt một lúc, Phượng Chỉ dần dần động tình, hôn càng lúc càng nồng nhiệt.


“A Chu…” Hắn tựa đầu vào cổ nàng thở dốc, khàn giọng gọi tên nàng, “Nàng không nên đến tìm ta. Ta đã không nỡ để nàng cùng ta chịu khổ, lại không nỡ để nàng đi…” Nhẹ giọng than thở, “Ta biết làm sao với nàng đây.”

Nàng giang hai cánh tay ôm chặt hắn, thì thầm: “Vậy hãy cho ta ở lại. Thiên kiếp thì sao, ta tốt xấu gì cũng là Long thần, sao lại e sợ thiên kiếp? Cho dù chết… ta cũng muốn ở cùng chàng.”

“Phượng Chỉ.” Nàng thở ra một hơi thật dài, “Kể từ hôm nay, ta sẽ không cho phép chàng một mình trốn đi nữa.”

Nhịp thở của càng lúc càng nhanh, mắt dần đen kịt, Phượng Chỉ cúi xuống cắn nhẹ lên cổ nàng.

Trầm Chu cứng người, sau khi bình tĩnh lại thì nỉ non gọi thên hắn, “Phượng Chỉ…” Nàng vô lực gục đầu xuống, làn tóc dài buông rơi trên người hắn, giọng run run nhưng đầy kiên định, “Ôm ta đi.”

Tay hắn trượt vào dưới vạt áo nàng nhẹ nhàng vuốt ve, khiến nàng hơi run rẩy. Nàng cũng chủ động lần xuống thắt lưng hắn, tiếng vải áo ma sát loạt xoạt qua đi, trong miệng cả hai không nhịn được buông ra tiếng rên rỉ cực nhỏ.

Nhân gian tháng ba chỉ hơi lành lạnh, da Phượng Chỉ lại nóng hổi. Áp sát người hắn làm Trầm Chu bắt đầu đổ mồ hôi. Cảm nhận được sự ẩn nhẫn của hắn, nàng không nhịn được bảo: “Phượng Chỉ… không sao… chàng không cần… nhịn nữa.”

Yết hầu lên xuống một lượt, Phượng Chỉ bỗng nhiên ôm bổng nàng lên, nhanh chân đi về phòng.

Cửa phòng khép kín, ngoài sân rơi ngổn ngang quần áo khiến không gian đầy vẻ diễm tình.

Hoan ái qua đi, nàng nằm trên người hắn, thì thầm: “Phượng Chỉ, tha thứ cho ta nhé.”

Hắn đưa tay ôm chặt nàng, hỏi nàng bằng chất giọng khàn khàn mang theo vẻ mệt mỏi: “Không có ý định trở về Không Động nữa sao?”

Nàng nhắm mắt lại, đáp: “Không về nữa.”


Hắn tiếp tục hỏi: “Nếu Ma tộc và Thiên tộc khai chiến, liên lụy tới Không Động thì sao?”

Nàng uể oải đáp: “Ta đã không còn là đế quân của Không Động, trở về làm gì?”

“Nếu Dạ Lai và Bạch Trạch tới mời nàng trở về?”

“Thì đuổi bọn họ đi.”

Phượng Chỉ cong môi, tuy không thể chắc chắn nàng có làm được hay không, nhưng hắn cũng lo lắng. Phù Uyên thủ đoạn như vậy, sau khi khai chiến với Ma tộc, Ma quân có thể xơ múi gì được sao?

Ừ, ngược lại hắn thấy lo lắng cho Ma quân hơn.

Bên tai hắn vẫn rầm rì câu hỏi của thiếu nữ, “Như vậy chàng có tha thứ cho ta không?”

Hắn quay lại ôm nàng, tiến tới nói nhỏ bên tay nàng: “Sinh ta cho một đưa thì ta sẽ cân nhắc.”

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui