Trần Chu xông thẳng vào thiền điện, đi tới hồ Huyền Thanh hơi nước nghi ngút. Cung nữ đứng hầu thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, cũng không dám tiến lên ngăn cản.
Mắt chạm phải bóng lưng trong hồ, bước chân liền hơi khựng lại, song nàng cũng chỉ do dự trong khoảnh khắc rồi lại tiến lên gọi: “Phượng Chỉ, ta có chuyện muốn nói.”
Chàng trai nhắm mắt dưỡng thần trong hồ hơi nghiêng đầu, trong hơi nước lượn lờ, đôi mắt phượng khẽ chau, đẹp đến mức không gì sánh được. Trầm Chu cảm thấy Phượng Chỉ bây giờ trông lười nhác cực kỳ, mơ hồ còn tỏa ra vẻ phong lưu khó tả.
Mặc dù cả hai đã quen với cơ thể nhau từ lâu, ánh mắt Trầm Chu vẫn không tự chủ tránh né cảnh tượng này.
Dường như đây là lần đầu nàng nhìn hắn tắm rửa.
Từ khoảng không lãng đãng hơi nước vọng ra giọng nói lười biếng của hắn: “Chờ bổn quân tắm xong không được sao, lỗ mãng xông vào như vậy, rốt cuộc là chuyện gì mà nàng sốt ruột đến thế?”
Trầm Chu cảm thấy được ánh mắt của hắn, nghiêm mặt nói: “Chàng… mặc quần áo lại trước đi.”
Hắn cười khẽ, “Đã là phu thê, nàng còn câu nệ cái gì.” Rồi thản nhiên bảo: “Lại đây nói đi.”
Trầm Chu không muốn dây dưa nữa, đành phải nhấc chân tiến tới, sau khi đến cạnh hồ, hình dáng của Phượng Chỉ càng thêm rõ ràng, cũng may hơn nửa người hắn đều chìm dưới nước nên cũng không đến nỗi nào.
Tính nàng vốn không làm thì thôi, nhưng đã làm thì phải làm tới cùng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề; nhưng khi thật sự gặp hắn, nàng lại chợt không biết nên mở miệng thế nào.
Phượng Chỉ kiên nhẫn chờ, ánh mắt nhìn nàng dần trở nên tĩnh mịch không thể hiểu nổi.
“Sao A Chu phải do dự vậy?” Cuối cùng hắn thở dài, cắt ngang sự im lặng của nàng, “Nàng đến tìm vì muốn bổn quân thực hiện giao dịch trước khi thành thân, không phải sao?”
Nghe thấy giọng điệu lành lạnh của hắn, Trầm Chu cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, song chỉ nhẹ nhàng nói: “Thủy quân Đông Hải phái người đến giục đòi Định Hải châu, Phượng Chỉ, ta nhất định phải nhanh chóng lấy được Phượng Huyết ngọc.”
Dẫu nàng đã hết sức che giấu cảm xúc, Phượng Chỉ vẫn nghe ra sự áy náy trong giọng nói của nàng. Hắn cười nói: “A Chu, nàng cần gì nghiêm túc thế này. Bổn quân vốn đã đồng ý với nàng, sau khi thành thân bổn quân sẽ đưa Phượng Huyết ngọc cho nàng, bây giờ bổn quân đã được như ý nguyện, nàng tất nhiên nên có được thứ mình muốn.”
Giọng hắn vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến tâm trạng của Trầm Chu nặng nề hẳn đi. Nàng im lặng trong chốc lát rồi mở miệng: “Sau khi ta cứu được Mặc Hành…”
Hắn nhàn nhạt ngắt lời nàng, “Bổn quân không quan tâm đến chuyện sau khi nàng cứu được Mặc Hành.” Giọng hắn đột ngột trở nên lạnh lùng, “A Chu, trò cười này nên dừng ở đây rồi.”
Tim Trầm Chu hẫng một nhịp, tay chậm rãi nắm chặt lại, “Chàng nói vậy là có ý gì?”
Câu hỏi của nàng đổi lấy một câu lạnh tanh từ hắn: “Xem ra A Chu không hề hiểu ý nghĩa của hai từ ‘giao dịch’.”
Nàng đứng đó, đầu trống rỗng, thật lâu vẫn không nói thêm được câu nào.
Phượng Chỉ hỏi nàng bằng giọng điệu hững hờ: “Vừa rồi chẳng lẽ nàng muốn nói, nàng dùng Phượng Huyết ngọc cứu Mặc Hành xong liền sẽ trở lại bên cạnh bổn quân?” Dứt lời hắn bật ra một tiếng cười khẽ nhưng lại sắc nhọn như gai, “A Chu, nàng dựa vào cái gì mà cho rằng đến lúc đó bổn quân vẫn còn cần nàng vậy?”
Móng tay Trầm Chu cắm sâu vào lòng bàn tay, “Phượng Chỉ, có đùa thì thế này cũng hơi quá đáng rồi đấy.”
Hẳn Phượng Chỉ vẫn còn giận nàng vì Phượng Huyết ngọc, bằng không sao lại bỗng nhiên ăn nói cay độc như thế. Nhưng lần này còn lâu nàng mới lại mắc mưu, bất kể hắn nói gì, nàng đều không tin.
Giọng Phượng Chỉ lại thêm một một ít đùa cợt mỉa mai: “Là bổn quân biểu đạt chưa đủ rõ ràng dễ hiểu…” Khóe môi hắn hơi nhoẻn cười, song trong mắt lại không hề có chút độ ấm nào, “Hay là khả năng nghe hiểu của nàng có vấn đề?”
Trầm Chu hơi loạng choạng, thân là Long thần cao ngạo đứng đầu lục giới, nếu là bình thường, kẻ nào dám trào phúng nàng, nàng chắc chắn sẽ mạnh mẽ đáp trả ngược lại. Thế nhưng kẻ nói lời này lại chính là Phượng Chỉ.
Trên đời này chỉ có một người có thể chạm phải vảy ngược của nàng nhưng nàng lại không cách nào nhe răng gầm gừ với hắn.
Nàng đứng im trong một khắc rồi quyết định xoay người bỏ đi, lại nghe thấy hắn lười biếng nói: “Không muốn lấy Phượng Huyết ngọc nữa sao.” Giọng hắn bây giờ đã cực kỳ lạnh nhạt, “Hôm nay nàng mà bước ra khỏi gian phòng này, bổn quân sẽ coi như nàng chủ động từ bỏ. Vì vật này nàng không màng tới việc phó thác chung thân, thật sự định vì khí phách nhất thời là buông bỏ nó?”
Dứt lời Phượng Chỉ xuyên qua màn hơi nước chăm chú nhìn nàng, không thấy được vẻ mặt của nàng nhưng lại chú ý thấy nắm tay siết chặt trong tay áo nàng.
Trầm Chu quả nhiên không nhịn được xoay người lại, đằng đằng sát khí lao về phía hắn đang tựa nơi thành hồ.
Hắn dễ dàng tránh được quả đấm của nàng, chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái đã kéo nàng vào trong hồ. Nàng đỏ hồng mắt, tiếp tục tung đòn về phía hắn, trâm cài trên tóc nàng nhanh chóng tuột ra, y phục ướt đẫm, trước ngực phập phồng vì phẫn nộ.
Cuối cùng Phượng Chỉ túm cả hai tay nàng cố định trên đỉnh đầu, lành lạnh hỏi: “Quậy đủ chưa?”
Nàng căm tức nhìn hắn, “Đưa Phượng Huyết ngọc cho ta.”
Phượng Chỉ nheo mắt nhìn thiếu nữ đang thở hồng hộc trước mặt mình, “Gấp cái gì.” Lúc nãy đánh nhau nên cả hai không khỏi có tiếp xúc cơ thể, bây giờ dừng lại thì bầu không khí càng thêm mờ ám.
Hai người đều đang ngâm trong nước, một kẻ không mảnh vải trên người, kẻ còn lại cũng không khá hơn, quần áo ướt sũng, xộc xệch để lộ phần cổ trắng nõn, đường cong nơi ngực càng thêm rõ ràng.
Chú ý tới ánh mắt dần trở nên sâu thẳm của hắn, Trầm Chu giãy mạnh, “Buông ta ra.” Thấy hắn vẫn không thả tay, nàng cố khiến mình bình tĩnh trở lại rồi nói: “Phượng Chỉ, ngươi có dám thề không, thề lời ngươi vừa nói đều là từ tận đáy lòng…” Nàng hơi thở dốc rồi gằn từng chữ một: “Nếu ngươi dám thề, về sau Trầm Chu ta… sẽ không bao giờ bám lấy ngươi nữa.”
Dứt lời nàng nhìn hắn chằm chằm, song không rõ vì nàng quá ngu đần hay vì hắn giỏi che giấu, ánh mắt của hắn chẳng hề mảy may thay đổi, vẫn chỉ có một màu lạnh lùng nhạt nhẽo.
“Được. Bổn quân xin thề.”
Nàng run rẩy toàn thân, nghe thấy hắn cất giọng nhàn nhạt: “Lời bổn quân vừa nói đều là từ đáy lòng, bằng không bổn quân sẽ tu vi tẫn tán, nội đan tận hủy, vĩnh viễn không thể tiếp tục làm thượng thần.”
Một câu nói hời hợt lại khiến ánh sáng trong mắt Trầm Chu tắt lịm. Thoáng chốc nàng liền chỉ còn lại một cái xác rỗng, toàn bộ phẫn nộ đều tan biến.
Hắn… thề thật.
Nàng vì hắn mà nghẹn lời, song hắn lại ghé tới nói nhỏ bên tai nàng: “Bổn quân còn có thể thề độc hơn, A Chu có muốn nghe không?”
Trầm Chu đờ dẫn nói: “Không cần.” Nàng cay đắng nhếch môi, “Tu vi tẫn tán, nội đan tận hủy… thượng thần đã dùng tu vi mấy chục vạn năm và nội đan của mình mà thề, tiểu thần… còn lý do gì không tin nữa chứ…”
Hắn là thần thượng cổ cao quý tột bậc, mỗi một câu thốt ra đều là lời vàng ngọc, huống chi là rành mạch tuyên thề như thế này. Chỉ có nàng vẫn ngu ngốc cho rằng hắn vẫn đang trêu đùa nàng. Thì ra trong mắt hắn, tất cả đều chỉ là một trò cười.
Nàng nhẹ nhàng ngước mắt nhìn hắn, “Ta không hiểu.” Nàng cảm thấy các đầu ngón tay mình lạnh giá, cổ tay bị hắn nắm cũng bắt đầu chết lặng, “Nếu ngươi đã không coi vụ hôn nhân này là thật, cớ gì lại khăng khăng khiến toàn bộ lục giới biết chuyện?”
Hắn cũng nhìn nàng, cố thu hồi vẻ nặng trĩu trong mắt, “A Chu, tới bây giờ nàng vẫn không hiểu con người bổn quân ư? Đương nhiên là bởi vì… như vậy mới có náo nhiệt để xem.”
Nàng khẽ nhếch môi, vô lực gục đầu xuống, lẩm bẩm: “Thì ra là thế. Thật đúng là lý do không ai phản bác được.” Dứt lời nàng lại ngẩng đầu lên, môi vẫn giữ nụ cười nhưng tất cả yếu ớt đều viết trên mặt, “Phượng Chỉ, đưa Phượng Huyết ngọc cho ta, sau đó giữa hai ta liền hết nợ nần.”
Ngắm nhìn vẻ mặt của nàng, tất cả kiềm chế của Phượng Chỉ trong nháy mắt đều sụp đổ, trước khi bị nàng nhìn ra sơ hở, hắn đưa tay giữ chặt ót nàng, mạnh mẽ hôn lên môi nàng.
Trầm Chu cứng người trước tiếp xúc với đôi môi lạnh giá nhưng mềm mại của hắn, sau khi phản ứng kịp thì bắt đầu giận dữ giãy giụa, song ót vẫn bị giữ chặt. Hắn bắt đầu cạy mở miệng nàng, xâm nhập càng sâu hơn. Môi lưỡi quấn quýt, hô hấp dần thêm nặng nề gấp gáp. Từ phẫn nộ ban đầu, nàng dần trở nên hoảng hốt bất lực như con thú bị nhốt, không còn cách nào khác đành cắn mạnh đầu lưỡi của hắn.
Bị đau hắn liền rời khỏi môi nàng, nhưng lại chuyển sang hôn cắn cổ nàng, vừa thở dốc vừa ra lệnh: “Đừng lộn xộn.”
Nàng uất nghẹn mắng: “Phượng Chỉ… ngươi… khốn kiếp.”
Sự chống cự và bài xích của nàng khiến hắn không nỡ tiếp tục ép buộc, nhưng sau ngày hôm nay nói thế nào nàng cũng sẽ hận hắn, đã như vậy khiến nàng hận nhiều hơn một chút thì đã sao?
Hắn lạnh nhạt uy hiếp: “Còn muốn Phượng Huyết ngọc thì ngoan ngoãn một chút, nàng bây giờ không có tư cách nói ‘không’ với ta.”
Trầm Chu nhất thời thả lỏng nắm tay, thôi vùng vẫy.
Từng món y phục bị trút bỏ, trong vòng tay lạnh giá của hắn, nàng nói gằn từng chữ một: “Phượng Chỉ, ta hận ngươi.”
Cung nữ đứng canh cửa đã sớm lui ra ngoài thiền điện chờ, kinh hãi hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Nàng ta hầu hạ ở cung Triêu Phượng đã vài vạn năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy quân thượng khác thường như vậy.
Khác thường đến mức khiến người ta sợ hãi.
Thật lâu sau, cung nữ mới thấy thiếu nữ lảo đảo xông ra ngoài, bước chân loạng choạng, y phục không chỉnh tề, thần sắc tiều tụy đến mức khiến người khác đau lòng. Song nàng cũng không kịp bận tâm vì thiếu nữ mà cuống cuồng chạy vào trong điện.
Phượng Chỉ đã bước ra khỏi hồ, lạnh lùng liếc nhìn cung nữ, “Còn không qua đây hầu hạ.”
Cung nữ hớt hải mang áo bào tới, luống cuống giúp hắn mặc vào, nhưng bụng lại âm thầm tự nhủ, chẳng phải quân thượng ghét để người khác hầu hạ mình thay quần áo ư, sao hôm nay lại…
Đương khoác áo ngoài, Phượng Chỉ bỗng gập người, sau một trận ho khan, trong lòng bàn tay đầy máu đỏ tươi.
Cung nữ kinh hãi kêu lên: “Quân… quân thượng!”
Hắn cười khẽ, nhẹ giọng thì thầm: “A Chu, nàng xem, lời thề của bổn quân… ứng nghiệm nhanh thật.”
______oOo______
Trầm Chu cầm Phượng Huyết ngọc chạy ra khỏi cung Triêu Phượng. Bọn Dạ Lai đã sớm chờ sẵn, nhìn thấy nàng liền vội vàng tiến lên. Dạ Lai hỏi: “Đế quân, Phượng hoàng không làm khó ngài chứ?”
Nàng không trả lời mà nghiêm mặt nói: “Phượng Huyết ngọc đây rồi, mau trở về Không Động, sau khi luyện được lửa chí dương thì lấp tức trả bốn bảo vật về cho nguyên chủ.” Tuy đã sớm chỉnh đốn lại quần áo và cảm xúc, nhưng sắc mặt tiều tụy của nàng vẫn không cách nào che giấu.
“Trầm Chu, sắc mặt của cô rất xấu.” Bạch Trạch nói.
Tử Nguyệt đưa tay sờ trán nàng, “Hay là bệnh rồi.”
Nàng chỉ nói: “Bổn thần không việc gì, do hôm qua ngủ không ngon giấc thôi.” Dứt lời nàng liền bấm quyết triệu mây, bay về phía Không Động.
Đi được nửa dặm đường, Tử Nguyệt bỗng nhíu mày, quở trách: “Ngươi thế này mà không việc gì à?” Đẩy nàng sang phía Bạch Trạch, “Bạch Trạch thần quân, ngươi đèo Trầm Chu đi, để tránh nàng choáng váng rồi tự mình ngã lăn quay.”
Bạch Trạch theo lời đỡ nàng, Trầm Chu cũng không kỳ kèo, im lặng để hắn đằng vân đèo mình.
Tử Nguyệt dò xét nhìn sắc mặt nàng, nghi ngờ hỏi: “Lại cãi nhau với thượng thần Phượng Chỉ à…”
Trầm Chu lập tức sầm mặt, “Chớ nhắc tới hắn.”
Tử Nguyệt khựng người. Ừ, quả nhiên là cãi nhau rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...