Sau khi đuổi Bạch Trạch ra khỏi phòng, Trầm Chu một mình trấn tĩnh hồi lâu mới chui ra khỏi chăn, giật y phục sạch treo trên giá gỗ xuống mặc vào người, lấy trâm búi gọn tóc rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Bên ngoài sương phòng là một vườn đào bát ngát xen lẫn nhiều chủng loại hoa. Một trăm năm trước khi tới đây nàng cũng từng nghe nói Trường Lăng quân là người yêu hoa, vừa ngẩng đầu lên liền thấy ngay cả chuông gió cũng mang tạo hình hoa. Một cơn gió nhẹ thổi qua, chiếc chuông gió khẽ đong đưa, phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Trầm Chu khép vạt áo bào, đưa mắt nhìn hành lang dài trống trải.
Cung Chiêu Hoa hẳn hiếm khi được yên tĩnh thế này, Trường Lăng sợ nàng, tất nhiên sẽ bằng mọi cách tránh mặt chứ không tìm tới quấy nhiễu, đúng như theo tính toán của nàng. Thôi thì cứ ở đây vài ngày tránh né sự đeo bám của Phượng Chỉ rồi tính sau.
Nàng vừa quyết định xong thì bên tai chợt vô tình nghe thấy tiếng thầm thì của hai tiên nga ở đâu đó: “Mới thấy loan giá của Trưởng công chúa, nhìn phương hướng thì chắc là đi thiên cảnh Tam Thập Ngũ, hình như có cả thượng thần Phượng Chỉ đi cùng nữa. Hai vị tôn thần này sao không ở cung Thanh Nhiễm thưởng trà đối ẩm, đến thiên cảnh Tam Thập Ngũ làm gì vậy nhỉ?”
“Nghe nói năm đó Trưởng công chúa trải qua lịch kiếp thành thần tại đỉnh núi Ngọc Thanh của thiên cảnh Tam Thập Ngũ, đều nhờ thượng thần Phượng Chỉ ra tay cứu mới có tư cách tiến vào cung Thanh Nhiễm đấy. Nói tới nói lui, với xuất thân của Trưởng công chúa, cùng lắm chỉ làm tới được chức nữ quân thôi, khó đảm bảo việc không bị phái tới một chỗ thâm sơn cùng cốc nào đó ở hạ giới. Tuy về sau Thiên đế sẽ bằng mọi giá đưa muội muội ruột trở về thiên đình thôi, nhưng với tính tình của Trưởng công chúa, cho dù bảo vệ được tính mạng qua khỏi thiên kiếp thì việc bị đày ở hạ giới mấy ngàn năm cũng đủ bức bối. Mấy năm qua hành tung của thượng thần Phượng Chỉ vô cùng bất định, khó khăn lắm mới được gặp một lần, nếu là ta, ta cũng sẽ mượn cớ thăm viếng chốn xưa tìm cách rút ngắn khoảng cách với ngài ấy.”
Một tiên nga nào đó hiểu ra liền cảm thán: “Tiên đế có nhiều con gái như vậy, tại sao chỉ mình Trưởng công chúa được cơ duyên tốt thế nhỉ.”
“Còn không phải vì trên người Trưởng công chúa có huyết thống của Phượng tộc sao? Nghe nói còn là của Phượng tộc thượng cổ nữa cơ, hết sức quý hiếm, ngoài Trưởng công chúa ra thì cả Phượng tộc cũng chỉ có mỗi thượng thần Phượng Nghi thôi.”
“Thảo nào thái độ của thượng thần Phượng Chỉ đối với Trưởng công chúa khác hẳn, thậm chí còn thân chinh tới dự sinh thần của công chúa. Xem ra thượng thần cũng rất bao che người cùng họ nhỉ.”
“Thì đấy, nói không chừng Cửu Trùng Thiên sẽ nhanh chóng có thêm chuyện vui, sau khi tiểu đế quân Không Động thành hôn với điện hạ của chúng ta, chắc cũng tới lượt Trưởng công chúa được gả tới Phượng tộc thôi…”
Hai tiểu tiên nga đang hăm hở tám chuyện thì bỗng nghe được một tiếng đằng hắng sau lưng: “Sai các ngươi đi lấy sương sớm, các ngươi lại đứng đây nói nhảm.”
Hai tiểu tiên nga giật bắn mình, “Nhị… Nhị điện hạ.”
Trường Lăng quân giật lấy chén lưu ly trong tay hai tiểu tiên nga, nói: “Lâu như vậy mà chỉ lấy được nhiêu đó, bổn điện hạ tự mình ra tay cho rồi.” Sau khi đuổi hai tiên nga đi, hắn không nhịn được liếc mắt về phía hành lang, vô tình chạm phải ánh mắt của Trầm Chu cũng đang nhìn về phía mình.
Thiếu nữ mặc y phục tuyền trắng đứng dưới mái hiên phe phất gió nhẹ, toàn thân như hòa làm một với khung cảnh nồng nàn hương hoa. Trường Lăng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhẩm khẩu quyết bắt đầu thu thập sương sớm đọng trên cánh hoa.
Không bao lâu sau, bên tai hắn chợt vang lên một giọng nói điềm nhiên: “Hứng sương mai pha trà cũng là sở thích của Mặc Hành, có điều, thay vì vận dụng tiên quyết, Mặc Hành thích tự mình động thủ hơn.”
Trường Lăng giật bắn mình, suýt nữa đã đánh rơi bình sương trong tay, “Cô đi thế nào mà không một tiếng bước chân vậy?”
Trầm Chu vuốt ống tay áo, liếc nhìn đối phương một cái, “Bản thân phản ứng trì trệ mà còn trách bổn thần?”
Trường Lăng thấy nàng giở giọng thượng thần, bất mãn trong bụng nhưng cũng chỉ có thể nén giận lầm bầm: “Trách cô? Ta nào dám…”
Nàng lười biếng đưa mắt về phía cành cây đầy hoa lá trước mặt, nhìn từng giọt sương sớm trong suốt, tiếp tục chủ đề vừa nãy: “Bổn thần cũng thích uống trà pha bằng sương sớm dùng tay hứng.”
Trường Lăng nhướng mày, nàng đang ám chỉ với hắn là không nên dùng tiên quyết à? Rồi hắn lại phát hiện mình suy nghĩ nhiều rồi, không phải là ám hiệu, cô nàng này đang trực tiếp ra lệnh cho hắn thì đúng hơn.
Trầm Chu thản nhiên nói tiếp: “Hứng đi.”
Một lúc sau…
Ngồi trước mặt bàn bằng bạch ngọc, thiếu nữ cầm chén trà lên nhấm nháp từng ngụm nhỏ, hài lòng híp mắt lại thưởng thức. Trường Lăng âm thầm phỉ nhổ bản thân, đường đường là điện hạ của cung Chiêu Hoa mà lại phải tự mình đun nước pha trà cho một tiểu nha đầu, truyền ra ngoài thể nào cũng trở thành trò cười cho mọi người. Nếu bị người ta hiểu nhầm thành đồ sợ vợ, hắn thật sự không biết giấu khuôn mặt anh tuấn của mình vào đâu nữa.
“Mặc dù không ngon bằng của Mặc Hành pha, nhưng cũng không tệ.” Nàng uống xong còn bình phẩm.
Trường Lăng chưa kịp bị thái độ cao ngạo của Trầm Chu làm cho tức giận thì chợt ngẩn người khi nghe tới cái tên Mặc Hành. Nhìn thần sắc của cô nàng… chẳng lẽ vẫn chưa biết sao? Cũng phải, Không Động phong tỏa tin tức rất kỹ càng, cho dù là người biết rõ nội tình cũng không dám ba hoa nhiều lời ở trước mặt nàng.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi thấy hơi lúng túng, sợ bị nàng phát giác có chỗ bất ổn nên chỉ đành đáp lại: “Trà nghệ của tiểu thần sao dám so với của thượng thần Mặc Hành.”
Động tác uống trà của nàng nhìn cũng vô cùng đoan trang, nhưng nhớ tới lời lẽ uy hiếp một trăm năm trước nàng dành cho mình, Trường Lăng vẫn cảm thấy trong ngực như có cục đá chặn ngang. Ý trung nhân của hắn, hoặc là dịu dàng thanh tú hoặc là ngây ngơ đáng yêu, không thì ít nhất cũng phải am hiểu lòng người. Ấy vậy mà lủi đông lủi tây, mối hôn sự này vẫn đổ lên đầu hắn.
Như nhìn thấu được suy nghĩ của đối phương, Trầm Chu đặt chén trà xuống bàn, cầm khăn lau miệng rồi từ tốn nói: “Điện hạ hẳn rất bất mãn chuyện phải thành thân với bổn thần, nghe nói điện hạ còn chạy đi tìm Thiên đế đòi từ hôn, rốt cuộc bị Thiên đế mắng một trận tơi tả.”
Trường Lăng sượng ngắt, chưa tìm ra từ ngữ thích hợp để đối đáp thì đã nghe thấy nàng nói tiếp: “Ngươi không cần sợ bổn thần so đo chuyện cũ, bổn thần trước giờ vẫn thấy liên hôn chính trị là chuyện vô cùng buồn cười. Chẳng qua, buồn cười thì có, nhưng không hẳn là không hợp lý.” Nàng ngước mắt lên hỏi hắn: “Ngươi chắc biết vì sao Thiên đế và Mặc Hành phải thúc đẩy hôn ước này?”
Hắn thoáng ngẩn người rồi cụp mắt nhìn xuống, “Vì Ma giới?”
Trầm Chu gật đầu, chất giọng tuy vẫn hơi non nớt nhưng lại ẩn chứa vẻ am hiểu thế sự của người từng trải, “Mấy ngàn năm qua, Ma giới vẫn một lòng tơ tưởng làm chủ lục giới, hết lần này đến lần khác mom men xâm lấn dãy Thiên Mạch của Tiên giới, và Thái Hư đã trở thành lằn ranh biên giới bất di bất dịch. Khi trước Ma giới e ngại thần uy của Không Động nên không dám có dị động, nhưng sau lần Không Động xảy ra đại loạn, Thái Hư chỉ còn dựa vào thần lực của Mặc Hành để duy trì, không còn sức uy hiếp với Ma giới như trước. Mấy năm qua, Ma quân không ngừng xâm lấn biên cảnh của Không Động, thứ nhất là dò xét, thứ hai là uy hiếp, muốn Không Động khoanh tay đứng nhìn trong cuộc chiến phân tranh giữa hai giới tiên ma.”
Trường Lăng nhíu mày, vô thức gõ gõ ngón tay lên mặt bàn bạch ngọc, “Nếu Không Động đồng ý liên thủ với Tiên giới đối phó Ma giới, không nhất định phải dựa vào chuyện liên hôn.”
“Tính tình của Thiên đế thế nào, ngươi hẳn hiểu rõ hơn cả bổn thần, nếu chẳng phải do lệnh tôn đa nghi, không chịu tin tưởng hình thức kết đồng minh khác thì bổn thần cũng rất hoan nghênh dùng cách khác.”
Nói tới đây, nàng thong thả đưa tay rót cho mình thêm một chén trà, đưa các ngón tay thon dài men theo vành chén bằng sứ xanh, nói thẳng ra: “Có điều, bổn thần cũng đã nghĩ thông, xét cho cùng thì đều bởi vì chín ngàn năm trước Không Động xảy ra đại loạn nên mới khiến Ma giới manh nha ý đồ xấu. Song đã có mối hôn ước này, lập trường của Không Động là gì không nói cũng hiểu, Ma giới hẳn sẽ yên ắng một thời gian. Trước khi Ma giới điều động đại quân tấn công, tạm thời dùng hôn ước này tranh thủ thời gian nghỉ ngơi và nuôi dưỡng binh lực cũng là ý tưởng không tồi.”
Dứt lời Trầm Chu thản nhiên ngẩn lên đón nhìn ánh mắt của Trường Lăng, thần thái của nàng khi ấy khiến hắn thoáng hơi thẫn thờ, “Trường Lăng, bổn thần là đế quân Không Động, không thể dựa dẫm vào hôn ước này mãi, ngày cuộc chiến giữa tiên ma xảy ra cũng chính là ngày bổn thần và ngươi hòa ly. Nhưng trước ngày đó, bổn thần cần ngươi, ngươi hãy coi như giúp bổn thần một lần, cùng bổn thần diễn xong màn kịch này, sau khi kịch hạ màn, ngươi có điều kiện gì bổn thần cũng sẽ đáp ứng.”
Trường Lăng bị những lời này của nàng khiến cho chết ngây tại chỗ, màn kịch này, ngắn thì vài ngàn năm, lâu thì mấy chục ngàn năm, chẳng lẽ cô nàng này thật sự quyết định hy sinh bản thân sao? Nhớ tới tin đồn giữa nàng và Phượng Chỉ, hắn không nhịn được hỏi: “Sao cô không cầu xin Phượng hoàng giúp đỡ? Không chừng cô sẽ chẳng cần phải diễn trò này.”
Trầm Chu hơi cụp mắt nhìn xuống, nhành hoa phủ bóng lên ngũ quan xinh xắn, một lúc lâu sau nàng mới khẽ nói: “Bổn thần không muốn y dính vào chuyện này.”
Trường Lăng có thể tới Không Động ở rể nhưng Phượng Chỉ thì không, hắn có thể không để ý nhưng nàng thì không.
Nàng không muốn chỉ vì nàng mà Phượng Chỉ phải hạ mình như vậy.
Nàng cũng không muốn cuốn hắn vào chuyện này, khiến hắn phải cùng nàng trải qua những ngày tháng căng thẳng lo lắng.
Bản thân nàng đã bị buộc vào hưng suy của Không Động, nhưng Phượng Chỉ là người trong lòng nàng, nàng hy vọng hắn có thể được sống theo ý mình, không lo sầu không sợ hãi.
Nghe được câu trả lời của nàng, mi tâm của Trường Lăng dần nhíu chặt, khóe môi không khỏi lộ một nụ cười khổ, “Thượng thần thế này… có tính là bảo vệ quá mức không?”
Nàng vuốt ống tay áo, thản nhiên đáp: “Cứ coi là vậy đi.”
Cùng lúc đó ở thiên cảnh Tam Thập Ngũ, một nam một nữ đang đứng trên đỉnh Ngọc Thanh, nhìn biển mây bồng bềnh trôi không ngừng.
Nam tử mặc y phục trắng hơn cả tuyết, khí chất ôn hòa nhưng ẩn chứa vẻ lãnh đạm xa cách khó tả thành lời, cô gái bên cạnh hắn vận cẩm bào lộng lẫy, trâm loan phượng trên búi tóc cầu kỳ khẽ đong đưa theo từng cử động, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ điểm nụ cười dịu dàng, “Thượng thần còn nhớ nơi này không, ta và ngài gặp nhau chính là tại đây. Khi đó ta còn nhỏ tuổi, tâm cao khí ngạo, thề phải đoạt được chủ vị của cung Thanh Nhiễm nên mới bất kể khuyến cáo của hoàng huynh, lén chạy tới đây dẫn thiên kiếp xuống.”
Nhớ lại chuyện cũ, mặt nàng hơi phiếm hồng, “Chọn nơi tận cùng của Tiên giới như đỉnh Ngọc Thanh vì vốn định thản nhiên tiếp nhận thành hay bại… Không ngờ khi sắp hồn phi phách tán, ta lại chợt thấy sợ hãi, may mà ngài xuất hiện…”
Nàng hồi tưởng lại cảnh tượng gặp gỡ Phượng Chỉ.
Hôm ấy, hắn cũng như giống như hôm nay, toàn thân tuyền trắng, chỉ tùy tiện phất ống tay áo một cái đã dập tắt được nghiệp hỏa đang thiêu đốt nàng. Nàng còn nhớ rõ câu đầu tiên hắn nói với nàng, với chất giọng vô cùng ôn hòa dễ nghe, “Chớ ngủ, ngủ rồi sẽ không tỉnh lại được đâu.”
Nàng nằm trong ống tay áo của hắn, toàn thân chìm trong mùi hương thanh mát từ người hắn, chỉ biết ngơ ngẩn gật đầu.
Từ đó về sau, hắn trở thành giấc mộng của nàng, trở thành mục tiêu xa vời không thể với nhưng vẫn chẳng thể ngừng lại. Nàng thậm chí còn theo hắn tới hạ giới, lấy thân phận của một nữ phàm nhân hèn mọn đeo đuổi hắn suốt mười năm mà không được chút hồi đáp nào.
Đến khi nàng rốt cuộc muốn buông tay thì hắn lại xuất hiện trước mặt nàng một lần nữa, vẫn với dáng vẻ ôn hòa nhưng xa cách kia.
Điều đó khiến nàng thấy mình phải thử lại một lần nữa, bằng không nàng sẽ không cam lòng.
Mất một lúc đắn đo để lựa lời thích hợp, cuối cùng nàng mới nói: “Đến nay Cẩm Họa vẫn không rõ vì sao lại khéo như vậy, nếu không nhờ thượng thần cứu, Cẩm Họa làm gì có ngày hôm nay. Ơn của thượng thần nặng như núi, khiến Cẩm Họa không biết nên hồi báo thế nào cho phải…”
Song đối phương lại hờ hững nói: “Ồ, thật ra thì công chúa không cần canh cánh trong lòng đến vậy, cũng như thấy chó mèo gặp nạn, bổn quân đều sẽ thuận tay cứu giúp.”
Nụ cười trên môi liền trở nên cứng ngắc, hồi lâu sau nàng mới nghẹn ra được một câu: “Thượng thần thật sự… rất nhân từ…”
Tiểu tiên nga đứng phía sau nghe thấy câu nói kia Phượng Chỉ cũng không khỏi nói thầm trong bụng: thượng thần, ngài có cần thành thật đến vậy không, cũng nên để ý mặt mũi của Trưởng công chúa một tí chứ.
Vị thượng thần áo trắng vẫn giữ nụ cười khách khí, “Trưởng công chúa mời bổn quân đến thiên cảnh Tam Thập Ngũ vì muốn ôn lại chuyện cũ đấy à? Thật ngại quá, trí nhớ của bổn quân không được tốt, chẳng nhớ được gì cả.”
Khuôn mặt mỹ lệ của Cẩm Họa mơ hồ xuất hiện một vết rách đang dần toạc ra, nàng cố gắng kiềm nén không để sự run rẩy từ đầu ngón tay lan đến toàn thân, cất tiếng hỏi: “Nếu thượng thần đã không có tình với Cẩm Họa thì tại sao còn đồng ý đến cung Thanh Nhiễm dự tiệc, tại sao còn đồng ý ngủ lại? Thượng thần không nghĩ tới… làm vậy sẽ khiến Cẩm Họa hiểu lầm sao?”
Hắn nhìn nàng một lúc mới đáp: “Đúng là phải trách bổn quân không nói rõ ràng.” Hắn thu lại nụ cười, nói: “Bổn quân chỉ thấy, nếu đuổi theo nha đầu kia đến tận cung Chiêu Hoa thì quá vô liêm sỉ rồi, dù sao cung Thanh Nhiễm cách cung Chiêu Hoa cũng không quá xa, nên mới đồng ý lưu lại.”
Sắc mặt Cẩm Họa trong nháy mắt liền trắng bệch, hồi lâu sau nàng cười khổ rồi nói: “Thượng thần thẳng thắng như vậy, Cẩm Họa không còn lời nào để nói nữa.”
Phượng Chỉ, sao ngươi có thể tàn nhẫn như thế.
Hắn nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng đến mức nàng như thấy mình rơi vào hầm băng, “Bổn quân đã nói với Trưởng công chúa từ trước, chớ đặt trái tim trên người bổn quân, trừ phi Trưởng công chúa cam lòng để bổn quân lợi dụng, bằng không thì hãy tránh xa bổn quân ra.” Dứt lời hắn lại nở một nụ cười mỉm, ôn hòa hỏi: “Bổn quân đã nói đến nước này, Trưởng công chúa còn chỗ nào không rõ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...