Phượng Hoàng Tại Thượng

Hôm thọ yến, Trầm Chu chọn một phần lễ vật khác, phái hai tiên đồng mang tới nơi tổ chức tiệc trước, không nhanh không chậm cưỡi mây đi sau. Nhưng chỉ được một lúc nàng lại dứt khoát giao nhiệm vụ điều khiển mây cho Bạch Trạch, còn mình thì ngả lưng nằm xuống trên đụn mây, nhắm mắt ngáp một cái thật dài.

Suốt cả đường nàng không hề nhìn tới Phượng Chỉ một lần, tới khi sắp đến cung Thanh Nhiễm, nàng rốt cuộc mới lãnh đạm lên tiếng: “Vì danh dự của cả hai chúng ta, kính xin thượng thần đi trước một bước.”

Phượng Chỉ nhướng mày, “Cây ngay không sợ gió, ta và nàng trong sạch, có gì phải sợ chứ.” Hắn điểm một nụ cười mỉm nhưng đầy ẩn ý, “Trừ phi A Chu trong lòng có quỷ nên mới thấy ngại.”

Cũng lường trước được đối phương sẽ không bị đuổi dễ dàng như vậy, Trầm Chu đã chuẩn bị sẵn đối sách từ trước, lạnh lùng nói: “Bổn thần mới nhớ ra đã quên cầm theo thiệp mời từ chỗ Thành Bích, bây giờ trở về lấy e sẽ đến trễ. Nếu vì vậy mà khiến cung Thanh Nhiễm thấy bổn thần tự cao tự đạo sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa Không Động và Thiên tộc, cho nên đành phải phiền thượng thần đến chuyển lời với Trưởng công chúa Cẩm Họa trước một tiếng.”

Chỉ một câu đã hoàn toàn chặn đứng đường lui của đối phương.

Phượng Chỉ đành bất đắc dĩ đáp ứng, “Cũng được.”

A Chu đã không muốn xuất hiện cùng hắn như vậy, hắn chiều theo ý nàng là được. Sau một cái phất tay áo, hắn liền một mình đi về phía trước.

Bạch Trạch thấy Phượng Chỉ đã đi xa, mới xoay người định trở về Không Động thì bị Trầm Chu kéo lại. Nàng chìa tấm thiệp mời mạ vàng trong tay ra, nhướng mày nói: “Hôm qua Thành Bích đã đưa thiệp cho ta rồi. Nào, xuống dưới tìm chỗ nào đó giết thời gian thôi.”

Hai người đáp mây xuống một khoảng rừng trúc tràn ngập tiên khí và linh khí lượn lờ. Giữa khoảng rừng có một gian nhà đơn giản, nhìn qua có thể đoán được là nơi tu luyện của vị tiên quân nào đó. Trầm Chu nhìn quanh thấy trong nhà không có người liền chọn một tảng đá bằng phẳng cạnh gian nhà nằm dài xuống, một thoáng sau đã che miệng ngáp dài ngáp ngắn.

Bạch Trạch ngồi xếp bằng dưới tảng đá, ngước nhìn nàng một cái, bình phẩm: “Trầm Chu, lười quá rồi đó.”

Trầm Chu không hề mở mắt, “Đều tại hôm qua không thể ngủ ngon, trong đầu toàn nghĩ tới…” Nói tới đây nàng liền im bặt, một lúc sau mới nói: “Lát nữa hãy gọi ta.”


Bạch Trạch thu hồi tầm mắt, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

******

Bên trong cung Thanh Nhiễm đã được giăng đèn kết hoa từ sớm, khách đến cả chủ và khách đều vui mừng. Vì là tiệc mừng sinh thần của Trưởng công chúa Cẩm Họa nên hôm nay cả Thiên đế cũng đến. Những người nhận được thiệp mời cho dù không nể mặt Trưởng công chúa thì cũng phải nhìn mặt Thiên đế, thế nên tất cả thần tiên có địa vị ở tứ hải bát hoang có thể tới đều tới cả. Vì vậy tiệc mừng này còn phô trương hơn cả thịnh yến bàn đào của Tây vương mẫu.

Khiến chúng tiên kinh ngạc nhất chính là ngay cả thượng thần Phượng Chỉ cũng rảnh rỗi dự tiệc. Tuy Trưởng công chúa Cẩm Họa không tỏ vẻ mừng rỡ quá độ nhưng ai tinh mắt đều nhìn ra được nàng ta chỉ ra vẻ mà thôi. Kể từ khi thượng thần Phượng Chỉ vào sảnh, nàng ta bất giác nói nhiều hơn, tình cảm chứa chan trong mắt giấu sao cũng không hết.

Yến hội đã diễn ra được phân nửa vẫn có một chỗ còn trống. Phượng Chỉ vừa uống rượu vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía chỗ trống nọ.

Nha đầu kia rốt cuộc đã chui vào xó xỉnh nào giết thời gian vậy…

Bên ngoài cung Thanh Nhiễm chỉ có hai tiểu tiên đồng đang tựa vào cửa ngủ gà gật. Từ sáng sớm đã bắt đầu có khách lục đục kéo tới, bọn họ chịu trách nhiệm đón khách nên phải chạy qua chạy lại liên tục, ngay cả thời gian nghỉ uống miếng nước cũng không có, nhưng bây giờ khách đến thưa thớt thì bắt đầu chểnh mảng. Đang gà gật thì chợt nghe thấy một tiếng ho nhẹ, hai người giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên.

Trước mặt là một nam một nữ, nam sở hữu mái tóc trắng hiếm thấy, mi mục tuấn mỹ, thần sắc nhìn hiền hòa nhưng hơi quá nghiêm túc. Thiếu nữ bên cạnh ngược lại mang dáng vẻ lười biếng, y phục màu lục đơn giản, tóc cũng chỉ tùy tiện búi hờ sau nửa đầu, nhưng bất kể là dung mạo hay khí chất đều vượt xa nhóm nữ quân y trang lộng lẫy tới dự tiệc từ sáng giờ.

Hai tiên đồng vội cung kính lên tiếng hỏi thiếu nữ nọ: “Chẳng hay là nhị vị tiên thượng nơi nào?” Nói tới cũng thật kỳ quái, rõ ràng nam thần tiên kia sở hữu thần lực khiến người khác phải kính sợ, nhưng chẳng rõ tại sao hai người lại cảm thấy thiếu nữ này mới là người họ nên hỏi thăm.

Thiếu nữ lấy thiệp mời trong tay áo ra, “Bổn thần đến trễ, phiền dẫn đường hộ.”


Nhìn rõ tên đề trên thiệp, hai tiểu tiên đồng lập tức chấn động cả người, mặc dù rất muốn liếc nhìn mặt nàng thêm một lần nữa nhưng phải cố gắng kềm nén, thượng thần Không Động há có thể cho bọn họ mạo phạm.

Một trong hai người lập tức cúi người, đưa tay ra, “Mời thượng thần đi bên này.”

Trên yến hội, tất cả đang vui vẻ ăn mừng, Nhị điện hạ Thiên tộc là Trường Lăng quân nâng chén lên: “Tiểu chất Trường Lăng xin mừng tiên thọ của cô cô, chúc cô cô được ơn từ cả lục giới, nhận phúc từ khắp cửu châu…” Hắn vừa nói tới đây thì chợt nghe thấy ngoài điện vọng vào tiếng hô: “Thượng thần Trầm Chu giá lâm!”

Trường Lăng không khỏi loạng choạng, bàn tay cầm chén rượu của Trưởng công chúa Cẩm Họa cũng run rẩy một cái, giữa mi tâm xẹt qua một tia lạnh lẽo, song nàng vẫn nhanh chóng bước ra khỏi chỗ ngồi của mình. Nói thế nào thì địa vị người vừa đến cũng trên cơ nàng ta, dựa theo lễ tiết nàng ta phải ra nghênh đón. Những tiên quân đang ngồi khác, ngay cả Thiên đế cũng lục đục đứng dậy. Người duy nhất không cần đứng dậy cũng chỉ có mình Phượng Chỉ.

Chúng tiên học theo Trưởng công chúa và Thiên đế đồng thanh lên tiếng: “Cung nghênh thượng thần Trầm Chu.”

Thiếu nữ vừa tiến vào chỉ tùy tiện khoát tay, “Ngồi xuống hết đi.” Ánh mắt nàng rơi vào người có dáng vẻ uy nghiêm nhất, ờ, chắc đây chính là Thiên đế rồi. Xác định xong nàng khẽ gật đầu với đối phương, “Bổn thần đến muộn, mong Thiên đế và Trưởng công chúa không trách.”

Thiên đế dĩ nhiên nói: “Không dám nhận.” Nhìn thoáng qua vì thần quân tóc trăng phía sau nàng, trong mắt y thoáng xẹt qua một tia kinh ngạc nhưng vẫn cung kính thưa: “Bái kiến thượng thần Bạch Trạch.” Cũng nhắc nhở người bên cạnh: “Cẩm Họa, còn không mau mời nhị vị thượng thần thượng tọa.”

Song Cẩm Họa lại chau mày, nhìn thẳng vào mặt Trầm Chu, “Là cô?” Năm đó tuy cô nương trong nhà Phượng Chỉ đã dịch dung nhưng khí tức trên người không hề khác với thiếu nữ này. Nàng ta bất giác siết chặt nắm tay, thì ra khi đó bọn họ đã quen biết nhau.

Trên mặt Trầm Chu lộ ra một tia nghi hoặc, “Bổn thần từng gặp ngươi sao?”

Cẩm Họa liền nói: “Thượng thần là quý nhân nên không chú tâm đến người khác, nhưng Cẩm Họa thì chưa hề quên phong thái của thượng thần.”


Trầm Chu nhìn người đối diện kỹ thêm chút nữa, cuối cùng vẫn nói: “Xin lỗi, trí nhớ của bổn thần không được tốt lắm.”

Cẩm Họa nhanh chóng che giấu ánh mắt vừa lạnh đi của mình, thản nhiên nói: “Dựa theo phân vị thì thượng thần vốn nên ngồi cùng bàn với thượng thần Phượng Chỉ, nhưng thượng thần và tiểu chất Trường Lăng vốn có hôn ước, Cẩm Họa thấy mình không nên tùy tiện chia rẽ uyên ương. Vì vậy nếu Cẩm Họa có vô lễ thì xin thứ tội, không biết ý của thượng thần…”

Nghe tới đây Thiên đế liền ngẩn người, Trường Lăng cũng ngẩn người. Tính hóng chuyện của chúng tiên cũng không khỏi bốc cháy hừng hực. Cả Thiên đế và chúng tiên đều có nghe qua tin đồn về Phượng Chỉ và Trầm Chu. Chỉ mỗi chuyện Phượng Chỉ ở lại núi Cực Vọng cũng đã đủ tô vẽ thêm cho quan hệ mờ ám giữa hai người, nhưng e ngại phân vị tôn quý của đối phương nên chẳng ai dám có gan lên tiếng đoán này đoán nọ. Nhất là Trường Lăng cũng bị dính vào, nói không khéo thì chính là chụp nón xanh lên đầu con trai Thiên đế. Nếu chuyện này là thật, mặt mũi của Thiên đế bị trát bùn rồi còn gì.

Ấy thế mà Cẩm Họa công chúa dám bảo thượng thần Trầm Chu xác định lập trường ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Đúng là cao tay. Ánh mắt chúng tiên bất giác đều đổ dồn về phía Trầm Chu, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ chuyển biến nhỏ nhất nào trên mặt nàng.

Phượng Chỉ thì dĩ nhiên chưa từng dời mắt khỏi người nàng từ đầu đến giờ.

Trước ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, thiếu nữ không nhanh không chậm lên tiếng đáp: “Bổn thần và lệnh điệt vẫn chưa thành hôn, Cẩm Họa công chúa không cần phải khó xử như vậy. Bổn thần là đế quân Không Động, nên ngồi ở đâu thì ngồi ở đấy.” Rồi nàng quay sang Đế Thượng, hỏi: “Thiên đế thấy sao?”

Ý trong lời chúng tiên nghe thấy đều hiểu được, không khỏi đồ mồ hột giùm Trưởng công chúa Cẩm Họa, thượng thần Trầm Chu rõ ràng muốn nói: nàng chưa phải là người của Trường Lăng, việc gì phải ngồi cùng bàn với hắn?

Thiên đế dĩ nhiên cũng nghe ra ý của nàng, trong bụng không vui nhưng vẫn nhịn xuống, “Thượng thần nói rất đúng.”

Phượng Chỉ không khỏi hơi vểnh khóe môi, nha đầu này, không biết thu liễm một tí sao, dầu gì cũng đang trong địa bàn của Thiên tộc mà. Nhưng hắn lại thích nhất dáng vẻ cao ngạo này của nàng.

Ánh mắt Cẩm Họa càng thêm sắc lạnh, song Trầm Chu lại từ tốn đi về phía Trường Lăng, “Có điều, Trưởng công chúa đã thông hiểu nhân tình như vậy, bổn thần còn không nhận thì hơi quá vô tình rồi.” Vừa nói nàng vừa hất vạt áo ung dung ngồi xuống, sau đó bảo chúng tiên còn đang ngây người như phỗng: “Chư vị ngồi xuống đi, câu nệ lễ nghĩa quá sẽ khiến bổn thần mất hứng.”

Chúng tiên trố mắt thêm một lúc, không khỏi cảm thán: thì ra tiểu đế quân của Không Động khéo léo trong chuyện xử thế như vậy. Thể hiện rõ lập trường của Không Động nhưng lại không làm Thiên tộc mất mặt. Đám đông liếc về phía Thiên đế, sắc mặt quả nhiên dịu đi không ít, cũng có người lén nhìn về sang thượng thần Phượng Chỉ, vừa đúng lúc đối phương nâng chén lên uống rượu, mọi thần sắc đều bị chén rượu che khuất.

Yến hội lại được tiếp diễn, nhưng không khí có gì đó hơi là lạ. Kể từ bên cạnh xuất hiện thêm một thiếu nữ, Trường Lăng quân cứ như ngồi trên đống lửa, nhấp nhổm liên tục muốn dịch ra xa một chút.


Thiên đế thuận miệng nhắc đến hôn ước, Trầm Chu khách khí đáp lời: “Toàn bộ cứ theo ý Thiên đế đi.”

Thiên đế nghe vậy, sắc mặt càng thêm thoải mái.

Cẩm Họa cũng cố ý kéo Phượng Chỉ vào, “Nghe nói năm đó thư cầu hôn là do thượng thần Phượng Chỉ tháp tùng Thanh Huyền quân đưa tới Không Động, nếu vậy thượng thần Phượng Chỉ cũng được coi như là bà mối rồi. Trường Lăng, sao còn không kính thượng thần Phượng Chỉ một chén?”

Trường Lăng còn chưa kịp phản ứng thì Phượng Chỉ đã thản nhiên nói: “Không cần.” Trên mặt vẫn giữ nụ cười nhưng giọng nói lại hết sức lạnh lùng, “Bà mối của A Chu và Trường Lăng đã có Thanh Huyền, bổn quân không cần nhận công. Huống chi làm sao Trưởng công chúa biết năm đó bổn quân đến Không Động không phải vì có ý định riêng?”

Cẩm Họa ngừng thở, y có ý gì? Chẳng lẽ y thật sự ôm tư tâm với thiếu nữ sắp trở thành thê tử của Trường Lăng sao?

Tính hóng chuyện của chúng tiên vừa nguội lạnh liền lập tức bị những lời này của Phượng Chỉ đốt cho cháy bùng lên.

Có cần thẳng thắn như vậy không…?

Trầm Chu nhíu mày, Thiên đế cười khan một tiếng phá vỡ sự im lặng trên điện, “Thượng thần Phượng Chỉ vẫn thích nói đùa như vậy.” Rồi y nhanh chóng đổi đề tài, “Trường Lăng, không nhân cơ hội này mời thượng thần Trầm Chu lưu lại Cửu Trùng Thiên chơi vài ngày sao?”

Trường Lăng nghe vậy, trong lòng không khỏi run bắn một cái, tránh nàng ta còn không kịp chứ ở đó mà mời ở lại chơi? Chớ đùa, có ai sẵn sàng bán đứng con trai mình như thế sao. Nhưng chạm phải ánh mắt uy nghiêm không chút nhún nhường của phụ hoàng, ý định phản kháng vừa manh nha trong lòng Trường Lăng liền lập tức xìu xuống.

Thiếu nữ bên cạnh miễn cưỡng nói: “Được. Một trăm năm trước bổn thần rời đi không một từ giã, vẫn chưa có dịp xin lỗi Trường Lăng quân. Hôm nay bổn thần mời Trường Lăng quân một chén coi như tạ lỗi.” Dứt lời nàng nâng tay áo lên che mặt uống một hơi cạn chén. Khi ống tay áo vừa được hạ xuống, để lộ khuôn mặt trắng trẻo mịn màng điểm xuyến vệt hồng nơi hai gò má, khiến Trường Lăng bất giác ngẩn ngơ.

Hắn còn đang thất thần thì thiếu nữ đã đứng dậy, “Bổn thần ra ngoài một chút cho tan bớt rượu.”

Bạch Trạch thấy Trầm Chu đứng dậy, vừa định đi theo thì bị nàng ngăn lại, “Bạch Trạch, không cần đi theo ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui