Phượng Hoàng Phương Nam Phượng Hoàng Phương Bắc
Nhược Khê dịu dàng nhìn con rồi hỏi :
"Mọi chuyện như thế nào con nói rõ cho phụ mẫu nghe, nàng là ai ,tên gì nhà ở đâu ?".
Dương Kỳ tự hào nói :
"Nàng là đại nữ nhi của Phụng tướng quân Phụng Thiên Bá đóng quân ở Tây Thành, chắc phụ quân cũng biết phụ thân nàng ấy mà, nàng ấy tên là Phụng Như Ngọc ".
Tuyên Triệt trầm ngâm nhớ lại rồi từ từ nói :
"Ta biết người này, là một vị tướng quân tốt hết lòng vì dân chúng biên kinh, vậy lần này con đi tới tận biên kinh hay sao mà lại quen biết như thế ".
Dương Kỳ thật thà nói :
"Dạ con đến biên kinh để đầu quân dưới trướng của Đại Tướng quân nhân duyên gặp gỡ nàng ấy ạ ".
Nhược Khê cười cười nói :
"Thế bây giờ con muốn phụ mẫu làm cái gì nào ?".
Chàng cúi xuống lí nhí nói :
"Nàng ấy và cả phụ thân của nàng ấy đều chưa biết thân phận thật của con, con cũng chưa dám nói.
Trước khi con đi có nói là sẽ mang phụ mẫu và bà mối đến để đặt sính lễ và hỏi cưới nàng.
"
Tuyên Triệt gật gù nói :
" Ta tin vào nhân phẩm của đại tướng quân cũng tin tưởng vào sự lựa chọn của con , vậy con đã tìm ai là người đứng lên mối mai cho con chưa ?".
Dương Kỳ gật đầu lễ phép nói :
"Con đã nhờ phu nhân của Hầu phủ Âu Dương Thiên rồi ạ, phu nhân đã nhận lời con rồi ".
Nhược Khê mỉm cười trêu ghẹo :
"Ta thật tò mò không biết cô nương nào bắt được trái tim nhi tử của ta khiến con dốc tâm tư mình đến thế, vậy bao giờ chúng ta sẽ lên đường đi ".
Dương Kỳ liền nói :
"Sáng mai đi luôn đi ạ, thời gian cũng gấp rồi, con đã cho người sang bẩm báo với phu nhân Hầu phủ rồi ạ !".
Đến lúc này thì cả nhà nhìn nhau lắc đầu không nói được gì, Tuyên Triệt liền cười nói :
" Không để phụ mẫu nghỉ ngơi một hôm sao, có vẻ hơi nhanh đó ".
Dương Kỳ xấu hổ cúi đầu, Nhược Khê thấy vậy liền đỡ lời cho nhi tử :
"Mẫu thân biết rồi, phụ thân đùa con thôi đồ sính lễ thì thế nào con đã sắp xếp thế nào,dù gì thì sính lễ không thể quá đơn giản được, lát ta sẽ sắp xếp lại cho con ".
Dương Kỳ lễ phép nói :
"Con đã chuẩn bị rồi tuy nhiên con cũng không hiểu rõ cho lắm mẫu thân in người kiểm tra lại cho con, thiếu gì thì người thêm vào cho con ạ !".
Nhược Khê dùng hai canh giờ để kiểm kê toàn bộ đồ sính lễ cho nhi tử, trước đây Thiên Kỳ như thế nào thì tiểu nhi tử cũng thế không thể quá thiệt thòi được ".
Lúc xong hết mọi việc nàng mới yên tâm trở về phòng, lúc này Tuyên Triệt đang làm một số công việc và chờ nàng về.
Nhìn thấy vẻ mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt thê tử chàng liền nói :
"Nàng ngồi xuống đây ta bóp đầu bóp vai cho một lúc cho đỡ mệt, ngày mai lại phải lên đường đi Tây Thành ta sợ nàng không chịu được đổ bệnh.
Thời gian vừa rồi lên núi chiêu hàng phỉ tặc đã rất gian nan rồi ".
Nhược Khê ngồi xuống mỉm cười nói :
"Thiếp không sao đâu chàng quên thiếp là thần y à, nghỉ ngơi một đêm là đỡ thôi, với lại chàng không nhìn thấy ảnh mắt mong chờ của nhi tử à, đã bao giờ chàng thấy thằng bé có biểu hiện vui mừng như thế không.
Lần đầu tiên thiếp thấy sự thất thố và háo hức của tiểu nhi tử.
Với lại thiếp ngồi kiệu cơ mà trên đường nghỉ ngơi sau cũng không muộn ".
Tuyên Triệt nhẹ nhàng bóp nhẹ vào thái dương và đấm lưng cho nàng, bọn họ đã hình thành thói quen này bao nhiêu năm rồi, không bao giờ để ý những lễ nghĩa như này, tin tưởng vào nhau tuyệt đối.
Một lúc sau Nhược Khê đi tắm một lát rồi lên giường đi ngủ, ngày mai còn cả một chặng đường đang chờ họ, một niềm vui lâng lâng của người làm phụ mẫu.
Hôm sau trời vừa mới sáng phu nhân hầu phủ đã xuất hiện, còn Dương Kỳ thì cùng quản gia sắp xếp lại sính lễ, nhìn đống sính lễ mà chàng phát hoảng chàng không ngờ mẫu thân lại chu đáo đến thế.
Từ trước đến giờ chàng là người cầu toàn nên chàng muốn Như Ngọc phải vẻ vang để gả cho chàng để cho Tây Thành phải rung động vì hôn lễ của hai người.
Nàng mất mẫu thân từ nhỏ nên chàng muốn quãng đời sau này sẽ bù đắp tất cả cho nàng.
Một lúc sau Nhược Khê và Tuyên Triệt xuất hiện, Thiên Kỳ muốn đi cùng nhưng do bận công việc nên không đi được còn thê tử thì phải ở nhà chăm sóc Lân nhi do nhóc còn bé quá nên cũng không đi được.
Đoàn người sắp xếp hành trang rồi lên đường, phu nhân Hầu phủ cùng Vương Phi ngồi một kiệu còn lại tất cả mọi người cưỡi ngựa.
Muốn đi nhanh cũng không thể vì phía sau hai hàng sính lễ nhiều vô cùng, vì để tránh sai sót trên đường nên Tuyên Triệt bày bố ám vệ đi theo phòng sơn tặc.
Đấy là Tuyên Triệt lo xa thôi chứ nhìn cờ của Tuyên Vương phủ bay phất phới như thế kia sơn tặc nào chán sống mới cướp chứ.
Đoàn người đi rầm rộ khiến cho toàn bộ kinh thành được một phen kinh ngạc , bởi sự việc diễn ra vô cùng bất ngờ không ai biết cả ,họ quay lại nhìn nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...