Bởi vì Lam Việt từng là thầy thuốc, hơn nữa ngẫu nhiên còn trị thương giúp cho các anh em trong bang, cho nên Đoan Mộc Kiêu cũng chừa lại một tầng lầu cho Lam Việt đặt mấy thiết bị chữa bệnh, hiện tại bởi vì chẩn ra được Thiên Phượng đang mang thai, cho nên mấy thiết bị này cũng được dùng tới.
Từ lúc Thiên Phượng và Lam Việt vào trong phòng bệnh đã qua nửa tiếng, Đoan Mộc Thanh Tôn trước nay luôn bình tĩnh hiện lại như con kiến bò trong chảo nóng không ngừng tới lui.
“Con, đừng đi nữa, lão ba ngươi hoa mắt rồi!” Đoan Mộc Kiêu nhíu mày, nếu không phải nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt của đứa con, hắn còn nghĩ đứa con vẫn còn bình tĩnh lắm.
“Lão già, đừng có làm phiền.” Đoan Mộc Thanh Tôn nhíu mày.
Thiên Phượng là con trai, hắn là kẻ rõ ràng hơn bất cứ ai, từ lúc cùng Thiên Phượng xảy ra quan hệ, đã quen mùi, cho nên mỗi đêm đều phải ôm lấy y thân thiết ôn tồn một phen. Nhưng hiện tại nói trong bụng Thiên Phượng có đứa nhỏ, lại khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng mừng như điên.
Bởi vì từ lúc cùng Thiên Phượng ở chung một chỗ, hắn không hề nghĩ đến chuyện có con, cho nên đối với việc này, hắn cũng không coi trọng.
Mà hiện tại, Thiên Phượng lại mang thai, không thể nghi ngờ đây chính là quả bom có uy lực cực mạnh. Chẳng qua chuyện Thiên Phượng có mang lại làm cho hắn vừa vui vừa sợ, trước không nói vì sao Thiên Phượng lại mang thai, mà là vì bản thể Thiên Phượng là thần thú phượng hoàng mới khiến hắn kinh hãi như vậy.
Giờ còn bị Lam thúc của hắn kéo vào phòng khám, nếu đợi lát nữa nhìn thấy trong màn hình xuất hiện cục cưng đang trong cái vỏ trứng thì làm thế nào đây….
Hắn cũng không có quên phượng hoàng là loài động vật đẻ trứng đâu nha….
Ngay lúc Đoan Mộc Thanh Tôn đang tìm thời điểm giải thích, cửa phòng khám đã mở ra.
Lam Việt bước ra vẫn giữ nụ cười thản nhiên ôn nhuận như trước: “Đứa nhỏ đã hơn hai tháng rồi, rất khỏe mạnh.”
Lời này vừa nói ra, nháy mắt Đoan Mộc Thanh Tôn đã buông tảng đá trong lòng xuống.
Hiển nhiên, đứa nhỏ trong bụng Thiên Phượng không có bị bọc trong vỏ trứng a, khỏi phải giải thích nữa.
Lúc Đoan Mộc Thanh Tôn đang muốn chui vào phòng tìm Thiên Phượng, Đoan Mộc ba ba lại sâu kín lôi ra một quả bom.
“Cái kia con…. Tiểu Phượng rõ ràng là nam vì sao lại có thể mang thai?”
Bị hỏi, Đoan Mộc Thanh Tôn hơi dừng cước bộ, chậm rãi quay đầu nhìn lão ba nhà mình.
“Vấn đề này…. Ta nghĩ hẳn là nên đi hỏi người nhà của Tiểu Phượng một chút….” Không hổ là thiếu chủ Ngạo Long Các thông minh cơ trí, trực tiếp ném cái vấn đề này ra bên ngoài.
Lão ba bị đứa con chỉ biết ‘lão bà’ nhà mình trực tiếp bỏ lại trong gió tuyết heo hắt.
Ngồi trên giường siêu âm, Thiên Phượng lộ vẻ ngơ ngác, hiển nhiên là còn chưa gọi được hồn trở về.
“Tiểu Phượng….” Đoan Mộc Thanh Tôn đến gần, nhẹ nhàng gọi y một tiếng.
“Tiểu Tôn….” Khí tức quen thuộc khiến Thiên Phượng đang kinh hoàng chậm rãi bình ổn tâm trạng một chút, hai tay chậm rãi xoa lấy bụng: “Nơi này thật sự có cục cưng….”
“Ân, có, có con của chúng ta.” Nắm lấy bàn tay Thiên Phượng đang vỗ về bụng, biểu tình Đoan Mộc Thanh Tôn trở nên ôn nhu.
“Nhưng mà…. Nhưng mà ta là nam….” Cho dù có đơn thuần đến cỡ nào, Thiên Phượng cũng biết con trai sẽ không thể sinh con.
“Ân, Tiểu Phượng là nam.” Kéo lấy tay Thiên Phượng, hạ một nụ hôn lên mu bàn tay y, Đoan Mộc Thanh Tôn khẽ nói, chỉ sợ sẽ làm chấn kinh cái con thỏ còn đang ngơ ngác kia.
“Như vậy…. Vì sao….” Trong dòng tộc phượng hoàng, phượng là giống đực, mà hoàng là giống cái, nói cách khác chỉ có giống cái phượng hoàng mới có đứa nhỏ.
“Tiểu Phượng không thích đứa con sao?” Ôn nhu vuốt ve gương mặt kinh hoàng kia: “Nếu không thích…. Ta có thể bảo Lam thúc giúp….”
Nghe Đoan Mộc Thanh Tôn nói, Thiên Phượng cả kinh, thân mình mảnh khảnh nhào vào lòng Đoan Mộc Thanh Tôn, ôm chặt lấy hắn: “Không…. Ta thích nó, không thể….”
“Nếu Tiểu Phượng thích, không phải tốt lắm rồi sao, phiền não như vậy làm gì.” Ôm người trong lòng, Đoan Mộc Thanh Tôn biết y sợ, nhẹ vỗ lưng trấn an: “Tuy ta và ngươi không biết vì sao lại như vậy, nhưng chuyện này có thể quay về Nhân Thọ Đường hỏi người khác mà.”
“A…..” Ngẩng mặt lên, Thiên Phượng khó hiểu.
“Chắc chắn là có nguyên nhân đặc biệt gì đó, bọn họ so với ngươi lớn tuổi hơn, cho nên nhất định sẽ biết, chúng ta đi hỏi bọn hắn.”
“Ân……” Nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hỏi Lam Việt một ít chuyện cần phải đặc biệt chú ý khi mang thai xong, Đoan Mộc Thanh Tôn liền mang Thiên Phượng về Nhân Thọ Đường.
Hai người không hề biết rằng sẽ gặp được một người bọn họ không bao giờ nghĩ đến tại Nhân Thọ Đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...