Đoan Mộc Thanh Tôn ôm Thiên Phượng vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Căn phòng nguyên bản đang rất yên tĩnh lại giống như cảm ứng được thân thể Thiên Phượng có điểm khác thường, khí lưu bốn phía bắt đầu thay đổi rõ ràng.
Đoan Mộc Thanh Tôn thản nhiên nhìn khí lưu không ngừng tụ tập quanh người Thiên Phượng, chậm rãi lui dần ra đằng sau.
“Ba ba, Thiên Phượng ca ca không có việc gì đi….” Tiểu Nghiêu được Cửu Lê Diệu ôm vào lòng, lo lắng nhìn Thiên Phượng đang nằm trên giường.
Trong ấn tượng của nó, Thiên Phượng ca ca là người rất hoạt bát, rất hiếu động, hơn nữa còn rất nghịch ngợm. Mỗi lần nó nhìn thấy y, tâm tình sẽ không tự giác mà vui lên theo.
Nhưng mà y hiện tại lại nằm ở trên giường, không còn lộ ra bất cứ biểu tình gì, thật khiến cho Tiểu Nghiêu cảm thấy không quen.
“Bị mất một nửa pháp lực, cơ thể lại không có thú đan, tình trạng như vậy, thân thể phượng hoàng dĩ nhiên là không chịu được…..” Hiên Viên Tĩnh đến bên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của Thiên Phượng, hoàn toàn không để ý đến việc Đoan Mộc Thanh Tôn vẫn còn ở đây, chậm rãi vươn tay phát ra cỗ tiên khí cường đại tán nhập vào trong cơ thể Thiên Phượng.
Đây là lần thứ hai hắn rút bớt pháp lực của mình truyền cho Thiên Phượng.
Rất nhanh, sau khi tiên lực cường đại của Hiên Viên Tĩnh nhập vào cơ thể, sắc mặt tái nhợt của Thiên Phượng dần dần khôi phục lại vẻ hồng nhuận thường ngày.
“Ân…..” Kẻ đang hôn mê khẽ nhíu mày, ngâm một tiếng.
“Thiên Phượng!!!” Đoan Mộc Thanh Tôn hơi sửng sốt đến bên người y.
“Để cho y nghỉ ngơi một chút đi!!” Thu hồi lại thần lực, ánh mắt dừng trên người Đoan Mộc Thanh Tôn, khóe miệng gợi lên tia cười thản nhiên: “Vô luận trải qua bao nhiêu ngàn năm, con sẻ nhỏ này vẫn cứ lựa chọn ngươi….. Quả nhiên tơ hồng của Nguyệt Lão hễ trói lại thì sẽ không bao giờ đứt.”
“Có ý gì?” Đoan Mộc Thanh Tôn hơi sửng sốt, nhìn nam nhân trước mắt.
Hiên Viên Tĩnh khẽ lắc đầu: “Có một số việc, người ngoài như ta sẽ không thể nói rõ, những chuyện đó trong lòng ngươi đều biết. Thú đan lựa chọn bảo hộ ngươi, là bởi vì trong thâm tâm con sẻ nhỏ này trước sau vẫn lựa chọn nhớ đến ngươi…..”
“Cái kia…. Ngươi biết ta, ý của ngươi là, rất lâu rất lâu trước kia, ta đã từng quen biết Tiểu Phượng….” Đoan Mộc Thanh Tôn hơi sửng sốt.
“Ngươi thực thông minh!!” Hiên Viên Tĩnh nhẹ nhàng cười với hắn, đưa tay tiếp nhận Tiểu Nghiêu từ tay Cửu Lê Diệu: “Chuyện này ta không thể nói cho ngươi biết, chuyện gì tới cũng sẽ tới, đến lúc đó ngươi tự khắc hiểu rõ…. Đúng rồi, ngươi đến phòng khách bên cạnh nghỉ ngơi chút đi, Thiên Phượng sẽ không thể tỉnh lại ngay, hơn nữa thú đan trong cơ thể ngươi đã phóng thích ra năng lượng quá cường đại, đối với cơ thể nhân loại như ngươi có phần ăn không tiêu, hơn nữa….. Không có gì.”
“Ngạch…. Cám ơn.” Đối với lời nói ngập ngừng của Hiên Viên Tĩnh, Đoan Mộc Thanh Tôn khẽ nhíu mày, tuy trong lòng vẫn tràn đầy nghi vấn, nhưng biết nếu hắn có hỏi lại, nam nhân nhìn bề ngoài cực ôn nhu nhưng kỳ thực rất cường đại này cũng sẽ không trả lời.
Cám ơn Hiên Viên Tĩnh xong, Đoan Mộc Thanh Tôn xoay mặt nhìn người hiện tại sắc mặt đã hồng nhuận, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Chúng tiên ở trong phòng thấy Đoan Mộc Thanh Tôn tỏ vẻ như vậy, đều biết ý tứ mà lui ra ngoài, sẵn tiện đóng luôn cửa.
Lý do năng lượng thú đan vô tình phóng thích chính là vì muốn ngăn trở vụ nổ lúc đó, ý đồ bảo hộ Đoan Mộc Thanh Tôn và Thiên Phượng, quả đúng như Hiên Viên Tĩnh nói, thân thể hiện tại đã mệt mỏi không chịu nổi rồi.
Nhưng Đoan Mộc Thanh Tôn lại không muốn rời khỏi Thiên Phượng dù chỉ nửa khắc, nắm lấy bàn tay mềm mại kia, mười ngón giao nhau.
May mà ta không mất ngươi…..
Tiên lực của Hoàng Đế Hiên Viên Tĩnh quả nhiên không giống người thường, qua một đêm, Thiên Phượng đã hồi phục lại ý thức.
Thân thể đột nhiên cảm thấy nóng bừng khiến y bất giác phải mặt nhăn mày nhíu.
Thời kỳ động dục đáng giận này….
Vài ngày nay, thân thể phải chịu đựng sự bất thường vì đến kỳ động dụng, Thiên Phượng cũng đã sớm quen với cái cảm giác này rồi.
Hàng lông mi khẽ động vài cái, chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn bốn phía một lúc, Thiên Phượng liền biết mình đã về tới Nhân Thọ Đường, cũng dần dần khôi phục lại trí nhớ.
Y không có chết.
Tay khẽ giật giật, lại phát hiện đang bị người khác nắm, Thiên Phượng chuyển tầm mắt liền đụng ngay thân ảnh Đoan Mộc Thanh Tôn đang nắm tay y, gục đầu ở trên giường mà ngủ.
“Tiểu Tôn…” Hơi sửng sốt, Thiên Phượng đưa tay lắc lắc cái người đang ngủ say: “Tiểu Tôn tỉnh tỉnh.”
Kỳ quái, Tiểu Tôn sao lại ngủ gục ở đây như vậy chứ.
Thiên Phượng khẽ lay tỉnh Đoan Mộc Thanh Tôn, hắn lập tức tỉnh dậy, ngẩng đầu trợn tròn mắt nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia.
“Tiểu….”
Còn chưa nói hết câu, Thiên Phượng đã bị Đoan Mộc Thanh Tôn ôm chặt lấy.
“Ngươi rốt cục đã tỉnh rồi.”
Vòng tay ôm ấp quen thuộc, hương vị lạnh lùng trong trẻo quen thuộc, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Phượng hơi ửng đỏ, chậm rãi đưa tay ôm lấy thắt lưng Đoan Mộc Thanh Tôn.
Y đương nhiên biết bản thân đã khiến Đoan Mộc Thanh Tôn dọa sợ rồi.
“Ta không sao……”
“Lúc nào cũng gây nháo điên nháo cuồng như vậy, thật khiến người ta lo lắng.” Ôm chặt lấy Thiên Phượng, Đoan Mộc Thanh Tôn khẽ hôn: “Thú đan, trả lại cho ngươi, ngươi không có thú đan, thật sự khiến ta lo lắng.”
“A……” Cần cổ truyền đến cảm xúc của nụ hôn khẽ, khiến tâm Thiên Phượng nhột nhạt, cảm giác nóng cháy trong cơ thể càng thêm khó chịu: “Tiểu Tôn biết….”
“Chỉ có thật tình yêu nhau mới có thể trả lại thú đan, mà việc làm lúc hai người yêu nhau, hình như không chỉ có hôn môi.” Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Thiên Phượng: “Yêu ngươi, duy nhất.”
Đã trải qua một đêm rửa tội bằng hỏa diễm nhiệt tình nóng cháy, khung cảnh dĩ nhiên càng thêm kiều diễm……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...