Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm

Sau khi Thiên Phượng vào nhập học học viện Thanh Dạng, mỗi ngày lên lớp đều ngủ gà ngủ gật, khi tỉnh táo thì không ngừng chọc đứa bạn cùng bàn kiêm luôn cùng phòng của y. Cuộc sống thực thoải mái quá đi. So với khi còn ở trên Thiên Đình, thần tiên nào cũng có công việc của mình, mỗi ngày y đều phải tự mình tìm trò chơi mà nói thì vui hơn rất nhiều. Tóm lại, y rất thích cuộc sống học đường của nhân giới, mà thích nhất chính là trêu chọc Đoan Mộc Thanh Tôn.

Nhớ tới biểu tình tức giận trên cái gương mặt cực khốc kia, y liền cảm thấy cực kỳ vui. [Thật xấu!]

Bất quá, học viện có điều lệ học một tháng được về nhà một ngày, đã rời khỏi Nhân Thọ Đường cả một tháng hơn, cho nên Thiên Phượng quyết định thu thập quần áo trở về thăm nhà cái. Đeo cái balô nhỏ chứa quần áo, y nhìn cái giường đã được xếp gọn gàng chỉnh chu một cái.

“Hì hì, thứ Hai gặp nhé!”

……

“La la….” Vui vẻ ngâm nga, Thiên Phượng từ từ rảo bước dọc theo tường trường.

Bởi vì học sinh tại học viện Thanh Dạng đều là tiểu thư công tử, xung quanh phạm vi trường học đều là xe tư nhân, không hề có lấy một trạm xe buýt, y muốn về nhà chỉ có thể dùng hai cẳng mà đi a.

“Buông!”


Đột nhiên, một tiếng thét phẫn nộ thanh thúy vang lên khiến Thiên Phượng chú ý, y ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một thiếu niên có thân hình mảnh khảnh bị một người nam nhân mạnh mẽ túm lên một chiếc taxi.

“Lam Tư?!”

Ngay lúc Thiên Phượng nhận ra cái người bị lôi kéo, chiếc xe taxi kia đã lăn bánh đi.

Đối mặt với tình cảnh này, Thiên Phượng dù có thiếu khuyết tri thức của nhân loại đến cỡ nào, thì cũng biết đã xảy ra chuyện rồi. Mắt thấy xe đã chạy tuốt đằng xa, không kịp nghĩ nhiều, Thiên Phượng quay nhìn bốn phía, xác định không còn ai khác, lập tức nhắm mắt lại ngưng tụ pháp lực.

Mất đi thú đan, lại bị bọn Hồng Nương tước đoạt hết một nửa pháp lực, hơn nữa lại có đoạn thời gian không trở về Nhân Thọ Đường, pháp lực hiện tại của y còn lại rất ít, nhưng làm phép biến ra cái cánh thì không thành vấn đề.

Rất nhanh, quần áo trên người Thiên Phượng bắt đầu thay đổi, biết thành một trường bào hỏa diễm có thêu đồ phượng hoàng, mái tóc dài đen nhánh được buộc lên cao, phía trên còn có vài lông phượng đỏ rực như lửa điểm xuyết. Bởi vì thiếu thú đan, cho nên trên mi tâm không có tinh phách thỷ tinh, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp chói mắt của y.

Khẽ nhúc nhích cánh đằng sau lưng, Thiên Phượng lập tức bay lên không, hướng theo con đường khi nãy xe taxi kia vừa đi qua.

Bầu trời dần dần tối, rặng mây đỏ xinh đep từ từ nổi lên ở đằng chân trời, không một ai chú ý tới thân ảnh đang bay cực nhanh trên thiên không.

Rất nhanh đã vào đêm, Thiên Phượng vô thanh vô thức phi hành trên bầu trời, lén theo chiếc xe kia,

Thiên Phượng vô thanh vô thức bay phía trên bầu trời, theo sát chiếc xe đang chạy phía dưới, rất nhanh đã đến đường thưa thớt dân cư.

Đột nhiên, chiếc xe nguyên bản còn vững vàng chạy lại đột ngột gia tốc, sau đó lạng trái lạng phải, thân xe đập vào một loạt cây to ở bên đường mới dừng lại.

Tiểu phượng hoàng đang vỗ cánh bay trên không trung nhìn thấy, bị dọa đến muốn nhảy dựng lên.

Oa, cái tình huống gì đây?

Ngay lúc Thiên Phượng còn đang nghĩ xem có nên xuống dưới nhìn xem sao hay không thì cửa xe đã bị người ta đạp văng.


Lam Tư từ trong xe chui ra ngoài, mái tóc hỗn độn, hàng loạt nút trên áo sơmi đã bị xé toạt, lộ ra một mảnh ngực trắng nõn, y liều mạng chạy về phía trước như đang lẩn trốn cái gì đó.

Phát sinh chuyện gì?

Ngay lúc đỉnh đầu Thiên Phượng toát ra một cái dấu chấm hỏi, lại có một người khác từ trong xe chui ra, chạy đuổi theo Lam Tư.

“Gì vậy?” Xếp bằng, tiểu phượng hoàng đơn thuần ngồi giữa không trung hiển nhiên là không ý thức được Lam Tư lúc này đang nguy hiểm, nguyên gương mặt xinh đẹp đều xuất hiện dấu chấm hỏi.

Cả đám cùng chạy bộ…. Bộ ở trường Đoan Mộc Thanh Tôn đang chuẩn bị mở đại hội thể thao sao?

Y nhớ Mộ Phi nói gần đây trường học đang chuẩn bị mở đại hội thể thao, mỗi buổi sáng đều phải luyện tập chạy bộ a!!

Ngay lúc Thiên Phượng đang tự nói tự than, Lam Tư chạy ở phía trước đã bị người đuổi kịp.

Chỉ thấy cái người đang đuổi theo Lam Tư nhào lên người y, áp đảo xuống đất, sau đó bắt đầu thô lỗ xé áo sơmi trên người Lam Tư.

“Đừng—”

Thiên Phượng đang mắt trừng khẩu ngốc tỉnh tỉnh mê mê nhìn một màn này thì Lam Tư đã thét lên chói tai.


Nhìn cái áo sơmi đã bị vứt đi của Lam Tư, Thiên Phượng nhớ lại trước đây có lần nhìn lên Hồ Nhân Duyên của Hồng Hồng Nguyệt lão, y cũng đã nhìn thấy một màn như vậy.

Khi đó y còn hỏi Hồng Hồng sao bọn họ lại cởi quần áo.

Nguyệt lão vẻ mặt thần bí nói, sau khi thành thân, vợ chồng mới có thể àm chuyện này, con nít ngoan thì không được tùy tiện làm bậy.

Như vậy…. Cái tên kia….. Hình như chưa kết hôn với Lam Tư…..

Đôi mắt to trong veo như nước của tiểu phượng hoàng khẽ nheo lại, lóe ra ánh sáng nguy hiểm.

Sau y lại hỏi Văn Khúc Tinh, Văn Khúc Tinh đa tài nói chưa thành thân thì không được làm loại chuyện như vậy, nếu có một bên bị ép buộc, thì đó gọi là ‘bá vương ngạnh thượng cung’ (aka Rape).

Sau đó, Xi Vưu ở một bên hung ác nói, người như vậy nên đạp cho hắn văng xa ba thước!!

Ngón tay mảnh khảnh chậm rãi vươn ra, hồng quang chói mắt ngưng tụ, lòng bàn tay toát ra một đoàn hỏa diễm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui