Đường Bích Liên ngó qua ngó lại quanh đại lao, thấy không có người nguy hiểm, nàng lập tức đi về phía phòng giam Huyễn Dạ Khuyết.
Sau khi uống chút thuốc mà Ngụy Linh Hy đặc biệt dặn người làm, cơ thể y trở nên hết đau đớn, vết thương cũng lành lại thần kỳ.
Huyễn Dạ Khuyết lại mỉm cười, y biết là Ngụy Linh Hy làm.
Đường Bích Liên mò vào trong ngục, đôi mắt của nàng ta dò xét một lượt, môi đỏ khẽ mỉm cười.
"Đúng thật là chàng rồi..."
Huyễn Dạ Khuyết nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, một điểm quen thuộc cũng không có.
Còn chưa mở miệng hỏi gì, Đường Bích Liên đã sáp đến y, nắm chặt lấy bàn tay bị xiềng xích gông lại.
"Công tử, đúng là chàng rồi!"
Huyễn Dạ Khuyết giật phắt tay ra, ánh mắt cảnh giác khiến cho Đường Bích Liên có chút hối tiếc.
Nàng ta lùi lại, không muốn y hoảng sợ mình.
"Cô là ai?"
"Công tử, huynh không nhớ gì nữa à? Ta là Bích Liên, bạch xà năm ấy mà huynh từng cứu."
Nghe Đường Bích Liên nói vậy, Huyễn Dạ Khuyết cũng cố gắng suy nghĩ.
Cho dù thế nào y cũng không nhớ ra được cái tên Bích Liên ấy là ai, càng không có một chút ấn tượng nào về gương mặt này.
"Ta chưa từng gặp cô, cô nhận nhầm người rồi."
"Không thể nào, ta không thể nhận nhầm người được.
Công tử, năm đó ở quán rượu dưới chân núi Sơn Thạch, huynh cứu ta ra khỏi đó.
Chúng ta còn trò chuyện rất lâu, huynh...!không nhớ gì nữa sao?"
Những chuyện mà nàng ta vừa kể lọt qua tai Huyễn Dạ Khuyết như thể một câu chuyện bình thường, y rốt cuộc vẫn không nhớ bản thân có cứu người của Yêu tộc.
Thấy Huyễn Dạ Khuyết một chút động thái cũng không có, Đường Bích Liên đành bình tĩnh lại, nàng chuyển qua vấn đề khác.
"Cũng hơn mười năm rồi, công tử không nhớ cũng chẳng trách.
Công tử có ơn với ta từ rất lâu về trước, Bích Liên lần này muốn trả ơn huynh."
"Trả ơn?"
Đường Bích Liên đứng dậy, nàng ta đi một vòng, lại nói.
"Hiện tại Thục Quốc hỗn loạn như một mớ bòng bong, Hòa Vương cầm trụ trấn an quan thần, nhưng chúng dân đều thấp thỏm lo âu, bởi huynh, Thục Vương đã bị Yêu tộc bắt mất.
Thục Quốc không có vua một ngày sẽ hỗn loạn, huynh không lẽ lại muốn người đệ đệ không phải máu mủ kia chiếm mất long ỷ, được như ý nguyện sao?"
Huyễn Dạ Khuyết ánh mắt sắc lên.
"Tại sao cô biết..
Tư Khanh không phải đệ đệ ruột của ta?"
"Ta không chỉ biết chuyện đó, mà ta còn biết việc hãm hại huynh trong trận dịch phía Nam, vạch trần thân phận Phượng Hoàng của thánh nữ tại Gia tế đều là do một tay Huyễn Tư Khanh làm."
"Cô nói cái gì?"
Huyễn Dạ Khuyết vốn chỉ nghĩ Huyễn Tư Khanh vì muốn trả mối thù cũ nên mới nghe theo lời xúi giục của người ngoài, hóa ra hắn ngay từ ban đầu đã muốn giết chết hai người, đem Thục Quốc nắm vào lòng bàn tay.
Đường Bích Liên rất hài lòng với biểu cảm này của y, nàng ta lại gần, cúi thấp xuống.
"Ta có thể giúp huynh thoát khỏi nơi này."
"Tại sao? Cô cũng là Yêu tộc, tại sao phải giúp một kẻ thù là ta?" Huyễn Dạ Khuyết tỉnh táo hỏi.
Cơ mặt Đường Bích Liên lập tức thay đổi, sự oán hận hiện rõ, nhưng nỗi oán hận ấy vốn không phải dành cho Huyễn Dạ Khuyết.
"So với huynh, ta hận Yêu tộc hơn gấp vạn lần."
Câu trả lời này khiến cho y rất ngạc nhiên, thật muốn hỏi ẩn tình phía sau.
Kết quả, Đường Bích Liên lại cười lớn, coi như không có chuyện gì xảy ra.
"Huynh suy nghĩ một chút đi, còn cả Trưởng Công chúa Ngân Tuyết đang thoi thóp nữa.
Ngụy Linh Hy là thánh nữ Phượng Hoàng, nhưng tâm của nàng ấy lại không phải thánh nữ, sẽ không tốn công tốn sức cứu mạng người gián tiếp gây ra mối họa cho Yêu tộc đâu."
Nói xong câu ấy, Đường Bích Liên cũng rời đi, vẫn không quên để lại một câu nói.
.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
"Suy nghĩ kỹ rồi thì tìm cách tiếp cận Ngụy Linh Hy, nhỏ một cọng lông Phượng, ta sẽ giúp huynh an toàn rời khỏi đây, đem theo Trưởng Công chúa Ngân Tuyết, giúp nàng ta khôi phục nguyên thần."
Lời nói vừa dứt, thân ảnh của nữ nhân ấy cũng biến mất thành một làn khói trắng.
Huyễn Dạ Khuyết im lặng suy nghĩ, y quả thực bị những lời nói của nàng ta làm lay động.
Không lâu sau đó, Huyễn Dạ Khuyết được thả khỏi đại lao, hai chân vẫn bị trói bởi dây xích lớn, đảm bảo y không thể thoát khỏi nơi này.
Yêu nhân đem y đến Điện Thánh Nữ, đẩy y quỳ xuống trước Ngụy Linh Hy.
Nhìn nam nhân nhếch nhác quỳ trước mặt, Ngụy Linh Hy nhăn nhó.
"Nô bộc của ta cho dù thấp hèn cũng không nên mang cái bộ dạng xấu xí này đến đây.
Mau đi thay y phục."
Huyễn Dạ Khuyết không biết nàng sẽ làm gì, chỉ biết đi theo Yêu nhân, bị bọn họ dúi cho một bộ đồ màu xám tầm thường.
Đứng trước mặt Ngụy Linh Hy, Huyễn Dạ Khuyết lúc này chỉ giống như một gia nhân nhỏ bé, một chút khí chất của đế vương cũng không có.
Tuy vậy, y không oán trách một lời, chỉ bày ra bộ dạng bất cần, còn mồm miệng hỏi.
"Nàng...!đang muốn làm gì ta vậy?"
Ngụy Linh Hy khoác lên người bộ y phục đỏ rực xinh đẹp, choáng ngợp đối lập hoàn toàn với thường phục mà Huyễn Dạ Khuyết đang mang.
Nàng đi về phía của y, đi xung quanh ngắm nhìn một lượt.
"Ta đang muốn nhìn một chút, Thục Vương biến thành nô bộc sẽ như thế nào.
Không ngờ, nó hợp với ngươi thật đấy."
"Ngươi xem, giống như trước kia vậy, ta là một cung nữ thấp kém, ngươi là hoàng đế cao cao tại thượng."
Huyễn Dạ Khuyết thế mà lại mỉm cười.
"Được phục vụ thánh nữ là phúc của ta."
"Không ngờ một bậc đế vương trên cao lại có thể nói ra được mấy lời này.
Được, vậy ta muốn xem xem ngươi làm ra sao?"
Ngụy Linh Hy đưa Huyễn Dạ Khuyết ở lại bên cạnh mình vốn dĩ chỉ là cái cớ.
Nàng đã trở về Yêu tộc, đồng nghĩa với việc thời gian hai người ở bên nhau sẽ không còn nữa.
Sớm muộn gì Huyễn Dạ Khuyết cũng phải chết dưới tay nàng, nhưng nàng cảm thấy tình cảm của hai người vốn chưa đủ.
Nàng muốn kiếm lấy một cái cớ, dùng chút thời gian ít ỏi để cảm nhận được cảm giác ở bên y.
Huyễn Dạ Khuyết quỳ ở phía dưới, tay không ngừng tách hết hạt anh đào, đưa lên cho Ngụy Linh Hy đang nhàn nhã ngồi trên nhuyễn tháp.
Nàng thư thái đọc sách, cứ một chút lại có anh đào bỏ vào miệng.
Cảm giác được cung phụng này đúng là mới là, cũng rất thú vị.
Huyễn Dạ Khuyết nhởn nhơ với công việc của mình, không giống người bị ép buộc.
Y vừa tách hạt, lại vừa nói.
"Linh Hy..."
"Ta không tên Linh Hy." Nàng nhắc nhở.
"Linh Hy, ta có thể làm nô bộc cho nàng cả đời..." Y như chẳng quan tâm đến lời nói của nàng, cứ thế nói tiếp câu nói đang dang dở.
"Hoặc sau đó, nàng cũng có thể giết chết ta, nhưng ta chỉ cầu xin nàng một chuyện."
Ngụy Linh Hy dừng miệng, nàng mất hứng, không muốn ăn.
"Nàng có thể tha cho Thục Quốc, tha cho Ngân Tuyết, được không?"
"Ta là thánh nữ Phượng Hoàng, không phải thánh nữ của sự lương thiện.
Ngươi, ta nhất định sẽ giết, còn Thục Quốc, hoặc là cùng ngươi bồi táng, hoặc rơi vào tay yêu tộc của bọn ta."
"Ta..."
Huyễn Dạ Khuyết vừa định nói gì đó, Ngụy Linh Hy đã quay qua chặn họng y.
Nàng đặt ngón tay của mình ở trước miệng, lại cười, ghé vào tai y nói nhỏ.
"Ngươi có nhớ năm đó vô số yêu nhân vô tội cầu xin tha, trong ánh mắt ngươi cũng chỉ có sự chết chóc không? Khi ấy...!kinh khủng lắm.
Dựa vào đâu ta phải tha cho bọn họ, trong khi bọn họ càng khinh miệt ta, càng sợ hãi ta một cách ngu ngốc?"
Ánh mắt của nàng rõ ràng có chứa thù hận, nhưng nhìn thế nào y cũng chỉ nhìn ra sự ủy khuất, tủi nhục.
Huyễn Dạ Khuyết khẽ nắm chặt lấy tay của Ngụy Linh Hy, ánh mắt thập phần chân thành.
"Linh Hy, ta từng diệt tộc của nàng, từng giết đi vô số tính mạng vô tội.
Ta không cầu mong nàng tha thứ, chỉ mong nàng đem mọi hận thù giết chết ta, ta nguyện hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể đầu thai."
Trái tim của Ngụy Linh Hy nhói lên cực điểm, khóe mắt của nàng đỏ ửng lên, ngọt lệ quý báu của Phượng Hoàng rơi xuống, nàng hất mạnh tay của Huyễn Dạ Khuyết, lạnh lùng để lại một câu.
"Ngươi...!đừng hòng có được sự trừng phạt ấy."
Ngụy Linh Hy lập tức ôm lấy lồng ngực mà rời đi, nén nhịn cơn đau của vạn tiễn đến mức thổ huyết trên đường.
Nàng muốn chạy tới sông Hãn Hằng để chấm dứt cơn đau thống khổ này nhưng bước chân bị sự giày vò ấy cản lại.
Nàng tự nhốt bản thân vào trong kết giới Vô Song, không để bất cứ ai có thể nhìn thấy nàng trong bộ dạng này, bản thân lăn lộn trên nền cỏ đêm đẫm sương.
"Aaa! Ức...!Aaa...! Khục...!khục..."
Ngụy Linh Hy gào thét đến khàn cả giọng, lồng ngực co thắt lại, đẩy lên cổ họng huyết dịch tanh nồng.
"Khụ...!khụ..."
Khóe miệng Ngụy Linh Hy thấm đẫm máu tươi, toàn thân co rúm lại, gương mặt chịu đau đớn nhăn nhó thật khó coi.
Nàng thà bị chém một ngàn đôi cánh cũng không muốn chịu đựng một nỗi đau sinh ra bởi ác niệm này.
.........
"Tên khốn! Huynh lừa ta!"
Lạt Chân tức giận đánh cho Dạ Minh Lang một cái thật mạnh, cũng bởi vì tin lời y làm càn, nàng mới bị nhốt vào trong đại lao, trở thành chủ mưu hãm hại Thục Vương, liên lụy đến Tây An Quốc.
Dạ Minh Lang là người của Yêu tộc, hắn hận kẻ thù đến thấu xương, lừa dối Lạt Chân cũng là lựa chọn duy nhất của hắn.
"A Chân, ta sai rồi..."
Khóe mi của Lạt Chân ửng đỏ, cánh môi cũng run lên.
"Sai? Huynh không sai, ta mới chính là người sai.
Ta sai lầm khi tin vào lời nói ngon ngọt của huynh, sai lầm yêu huynh để rồi tự hại bản thân, hại đến cả đất nước.
Huynh nói, ta còn có thể sống sao?"
Dòng nước mắt mặn đắng tuôn rơi, Lạt Chân, Công chúa của Tây An Quốc luôn luôn mỉm cười, chưa từng rơi lệ giờ phút này đã muốn khóc thật lớn.
Dạ Minh Lang yêu nàng rất nhiều, y ôm chặt lấy nàng, cố gắng trấn tĩnh.
"Lạt Chân, đừng khóc.
Ta nhất định sẽ không để muội, để Tây An Quốc rơi vào nguy hiểm."
"Dạ Minh Lang, huynh còn nghĩ ta vẫn có thể tin huynh sao?"
"Huyễn Tư Khanh căn bản không có ngọc tỷ, hắn không thể cứ vậy mà gây chuyện với Tây An Quốc.
Hơn nữa trong tình thế hỗn loạn, Thục Quốc không có chủ càng không thể.
Mọi chuyện đều có thể giải quyết..."
Lạt Chân ngước ánh mắt ngấn lệ nhìn hắn, trong trái tim yếu đuối ấy dâng lên một niềm hy vọng nhỏ nhoi.
"...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...