Phượng Hoàng Nghịch Mệnh


"Cô nói lên núi để hái mấy loại hoa dại này điều chế thuốc?"
"Ừm."
Ngụy Linh Hy không một lúc rảnh tay, nàng cũng vì ký ức khôi phục mà tính cách trở nên khác lạ.

Đến câu trả lời Hoàng thượng cũng ngông cuồng.

Huyễn Dạ Khuyết đương nhiên cảm nhận được điểm kỳ lạ ấy, nhưng y cũng không hề trách tội.
"Cô...!có gặp Yêu tộc không?"
Ngụy Linh Hy bất chợt khựng lại, nhưng chỉ trong tức khắc đã tiếp tục nhặt hoa.

Nàng trưng ra bộ mặt bất cần, hỏi ngược lại.
"Nô tì gặp rồi hay chưa gặp chẳng phải cũng lành lặn trở về đây sao? Bệ hạ không cần lo lắng."
Huyễn Dạ Khuyết quan sát từng lời nói cho đến biểu cảm, y thở dài sau đó ngồi xuống bàn, giúp nàng nhặt mấy loại hoa dại ấy.

Từ khi y tỉnh dậy, nàng luôn trong trạng thái này, bởi vì được y chiều chuộng quá nên sinh hư?
Hay là nói Ngụy Linh Hy đã không còn là Ngụy Linh Hy nữa?
"Cô hình như càng lúc càng trở nên kỳ lạ rồi đấy.

Ngụy Linh Hy, nhìn vào mắt ta nói."
Nàng nâng ánh mắt hờ hững nhìn y, nhìn thật sâu vào trong đồng tử đang dần dãn nở ấy.

Khóe môi của Ngụy Linh Hy khẽ cong lên, nàng bật cười.
"Nô tì đang sợ bị trách phạt, có được không?"
"Trách phạt?"
"Dù sao người cũng vì nô tì mà thành như vậy, tội này không khác gì mưu hại quân vương cả."
Ngụy Linh Hy không ngờ lại rất giỏi che giấu, nàng chỉ mới nói có vài câu, Huyễn Dạ Khuyết lập tức gạt bỏ mọi nghi ngờ.

Y nhìn nàng, trong ánh mắt hiện lên sự ôn nhu hiếm có, đến cả Ngụy Linh Hy cũng bị mê hoặc theo.
"Cô là người của trẫm, ngoại trừ trẫm ra, không ai được phép trách phạt cô."
Lời nói lại như tỏ tình này khiến cho Ngụy Linh Hy có chút bồi hồi.

Nơi lồng ngực bỗng nhói lên, trái tim của Phượng Hoàng càng thêm nóng rực.

Ngụy Linh Hy vội trốn tránh ánh mắt ấy, nàng nhanh chóng đổi chủ đề.
"Loại hoa dại này...!không thể chữa trị được độc do nấm gây ra, nhất định phải cần thêm một nguyên liệu bổ trợ nào đó."
"Cô trước đó nói loại hoa này mọc ở dưới những cây nấm độc kia?"
"Đúng vậy."
"Cô nghe nói đến cộng sinh chưa?"
Cộng sinh? Hình như khái niệm này lúc còn nhỏ, mẫu thân của thân xác này có nói về nó.

Chính là một động vật, một thực vật muốn sống phải cần vật cộng sinh cùng mình.

Không lẽ ý Huyễn Dạ Khuyết muốn nói nấm độc và hoa dại là thực vật cộng sinh?
"Người nói tiếp."
"Nấm độc và hoa dại luôn mọc cạnh nhau, chứng tỏ chúng không thể đơn độc sử dụng.

Dùng mỗi nấm sẽ trở thành kịch độc, dùng mỗi hoa sẽ bổ trợ kịch độc.

Nếu cùng lúc sử dụng nấm độc và hoa dại, không chừng có thể tạo ra thuốc chữa."
Nguyên lý này nghe cũng thật hợp lý, Huyễn Dạ Khuyết vừa nhìn đã phát hiện ra vấn đề, quả không hổ là quân vương một nước.
"Vậy nô tì sẽ hái thêm nấm và hoa."
"Chờ chút đã."
"Ván cược này chúng ta không nắm chắc, làm sao thể thử?"
Ngụy Linh Hy lại nhớ ra chân thân Phượng Hoàng của mình.

Nàng có khả năng chữa lành một cách nhanh chóng, bây giờ tiếp tục làm vật thử nghiệm là giải quyết được vấn đề.
"Không được!" Huyễn Dạ Khuyết lập tức bác bỏ ý kiến ấy.
"Bệ hạ, nô tì từng làm vật thử nghiệm một lần rồi.

Trước kia do thể chất tốt nên hồi phục nhanh chóng, lần này cũng vậy."
Huyễn Dạ Khuyết lưỡng lự một hồi, rốt cuộc Ngụy Linh Hy vẫn không chờ một cái gật đầu mà tự mình rời đi.

Nhìn theo bóng lưng nữ tử nhỏ nhắn ấy, Huyễn Dạ Khuyết bất chợt có cảm giác lo lắng.
Không biết từ bao giờ, tính mạng của nàng lại quan trọng với y đến vậy.

Nàng chỉ là một cung nữ, thế nhưng y hết lần này đến lần khác bảo vệ, thậm chí còn chiều hư đến mức nàng không thèm nghe lệnh của bản thân.


Mỗi lần gặp nàng, Huyễn Dạ Khuyết đều cảm thấy rất khác lạ...
Quả như y nói, Đĩnh Bách Thảo và hoa dại là thực vật cộng sinh.

Một khi sử dụng đồng thời hai loại độc này liền sinh ra một loại thuốc giải hoàn toàn có thể xóa bỏ dứt điểm độc tính trong người.
Du phủ đem thông tin ấy thông báo cho toàn bộ người trong thôn, dịch bệnh dần được kiểm soát.

Tốt nhất chính là việc Yêu tộc không còn mắc hàm oan.

Nhiệm vụ đầu tiên của Ngụy Linh Hy rốt cuộc cũng hoàn thành.
"Cảm tạ các vị, Du mỗ không có gì báo đáp, trước kia còn nói năng khó nghe, tự thấy hổ thẹn! Du phủ chúng ta được an ổn đều nhờ các vị, nay chỉ có chút tiền mọn, mong các vị khoan dung nhận lấy."
Huyễn Dạ Khuyết đỡ lấy Du Tam Sứ, y nói.
"Giúp người gặp nạn là trách nhiệm của tất cả mọi người, ta cũng chỉ thuận theo tự nhiên.

Dịch bệnh bây giờ mới hết, số tiền này bọn ta không thể nhận."
Y lùi lại phía sau, chỉ cúi đầu chào.
"Nán lại đã lâu, xin cáo biệt."
Ngụy Linh Hy cũng cúi đầu, nàng chợt để ý trên cổ tay của Ngụy Vân Nguyệt xuất hiện những vết thâm tím.

Mà trạng thái mấy ngày nay của nàng ta cũng rất kém, là do bị Huyễn Tư Khanh xử tội sao?
Ngụy Vân Nguyệt đưa mắt nhìn nàng, sau đó lại lập tức quay đi.
.........
Huyễn Dạ Khuyết an toàn trở về, dịch bệnh cũng được giải quyết, việc này khiến cho quan văn bá võ trong triều đình đều vô cùng bất ngờ.

Cái nhìn về vị tân vương cũng lần lượt thay đổi, họ dần chấp nhận, một lòng phò tá y.
"Bệ hạ, tuy dịch bệnh đã được giải quyết, nhưng vẫn còn một chuyện..."
"Nói."
"Có tin đồn...!người vì một cung nữ mà bị ám sát, dẫn đến nhiễm bệnh, lời đồn này truyền ra ngoài, mặt mũi của quân vương để ở..."
Rầm!
Huyễn Dạ Khuyết tức giận đập mạnh xuống bàn, vị quan phía dưới giật mình nín lặng.
"Đã là lời đồn, các người vẫn bàn ra tán vào? Kể từ bây giờ, bất cứ ai bàn tán về chuyện này đều sẽ bị hỏi tội!"

Các vị quan thần phía dưới đều khúm núm cúi đầu, họ quên rằng vị quân vương trước mặt đây từng là hung sát chiến thần, giết người không gớm tay.

Chọc giận y, hậu quả không dám kể đến!
Huyễn Tư Khanh cau mày, rốt cuộc Ngụy Linh Hy có tài cán gì mà khiến cho một người như y trở nên ngoan cố mê muội như vậy.

Rốt cuộc mọi thứ toàn bộ đều đổ bể dưới tay nàng.
"Bãi triều."
Huyễn Dạ Khuyết thở dài, gạt bỏ đi mọi ưu phiền trong đầu mà trở về Dưỡng Tâm Điện.

Ngụy Linh Hy hình như đang lười biếng ngồi nghịch nghịch chén trà dưới gốc cây, không biết đang suy nghĩ gì.
Gặp được nàng, mọi mệt mỏi trong lòng của Huyễn Dạ Khuyết đều tan biến.
"Lại lười biếng rồi?"
Y gõ gõ ngón tay xuống bàn, Ngụy Linh Hy vội đứng dậy.
"Bệ hạ, người về rồi."
"Cô đột nhiên ngồi ở đây bần thần, có tâm sự gì à?"
Ngụy Linh Hy im lặng nhìn Huyễn Dạ Khuyết.

Nàng so sánh một hồi, vẫn thấy ánh mắt của y hiện tại so với ánh mắt của Thái tử trong Huyễn phủ hoàn toàn khác nhau.

Một đằng âm hiểm lạnh lẽo, khiến người ta không thể không cảnh giác lo sợ, một đằng lại ôn nhu ấm áp, cảm giác thân thuộc và yên tâm hơn rất nhiều.
Nàng chỉ muốn hỏi Huyễn Dạ Khuyết tại sao khi ấy lại cứu nàng? Rõ ràng y có thể bỏ mặc một cung nữ mà giữ lấy tính mạng của bản thân.

Rốt cuộc là tại sao?
"Linh Hy?"
"À...!không có gì."
Khóe miệng Huyễn Dạ Khuyết khẽ cong lên, y nhàn nhã thưởng trà.

Ngụy Linh Hy nhìn chằm chằm vào nam nhân ấy, bình thường nàng tiếp xúc nhiều nên cũng miễn nhiễm với nhan sắc tuyệt hảo này của y, nhưng bây giờ nhìn kỹ, cảm giác đẹp đến kỳ lạ.

Nàng không tự chủ được mà ngắm nhìn mãi, từ chân mày sắc như kiếm, sống mũi cao thẳng, ngũ quan tinh xảo đều khiến người ta đắm chìm.
"Sao cô...!nhìn ta chằm chằm vậy?"
Ngụy Linh Hy cười cười, nửa đùa nửa thật: "Vì người đẹp, nên nô tì mới ngắm nhìn."
Môi mỏng khẽ mỉm cười, Huyễn Dạ Khuyết quay đầu đi, trên mặt hiện rõ hai chữ xấu hổ.
Nhìn không ra đấy! Hung sát chiến thần cũng có vẻ mặt này.
Trời đêm lồng lộng gió, không trăng không sao, lạnh đến thấu xương.

Thời tiết cực đoan này hình như chỉ đêm nay mới xuất hiện, thật sự khiến người ta không khỏi rùng mình, sớm nghỉ ngơi.
Dưới bóng tối cùng những đợt gió lạnh, thân ảnh hồng y của nữ nhân hiện lên, đi băng băng trong đêm gió.


Nàng lợi dụng bóng tối, thuận lợi vượt qua ải thị vệ, dừng chân trước hang động lớn, cách Dưỡng Tâm Điện một lãnh cung.

Nơi này không ai canh gác, không một bóng người, là nơi cực kỳ thích hợp để Ngụy Linh Hy tu luyện.
Nàng hiện tại là chân thân Phượng Hoàng, giác quan nhạy bén, phát hiện ra duy nhất trong hoàng cung này, chỉ có Bát Sinh Động là nơi có linh khí dồi dào, phù hợp cho Phượng Hoàng tu luyện.
Nơi này trước giờ không ai ở nhưng lại sạch sẽ đến lạ, cảm giác cũng không âm u tăm tối, ngược lại còn đem đến nguồn sinh khí dồi dào.
"Là ai dám to gan bước vào địa bàn của ta?"
Một giọng nói vừa trầm vừa cao truyền tới từ hư không, chỉ thấy tiếng không thấy hình.

Ngụy Linh Hy cảnh giác nhìn xung quanh, một chút cũng không run sợ.
"Ai?"
Tiếng bước chân từ phía sau vọng lại, Ngụy Linh Hy lập tức quay đầu, không ngờ người đến lại là một nam nhân anh tuấn, thân vận bạch y, mái tóc cũng ngả trắng, nhìn vào chỉ thấy một đạo tiên khí vấn quanh, thoát tục như thần tiên trên trời.
"Ta còn chưa hỏi cô là ai, cô lại hỏi ngược lại ta."
Ngụy Linh Hy nhìn thấy người này, không ngờ lại nhìn được ra chân thân của y.
"Người là...!Thượng tiên? Ngụy Linh Hy to gan, không biết Bát Sinh Động này có chủ."
Nam nhân ấy nhìn về phía của nàng, lập tức nhìn ra được ấn ký vốn bị che giấu.
"Ngụy Linh Hy? Ha ha, Ngụy Linh Hy căn bản không nhìn thấy ta.

Ngươi là Phượng Hoàng, ngươi tên là gì?"
"Đoan Phượng Chi Hy."
"Ngươi đúng là Đoan Phượng Chi Hy?"
Giọng nói của vị Thượng tiên này bỗng lạ, không còn cảm giác thoát tục như vừa rồi.

Y chạy đến chỗ nàng với sự phấn khích khiến nàng cảnh giác mà lùi lại.
"Là ta...!người..."
"Quả thật, họ Đoan Phượng là huyết mạch duy nhất còn sống sót."
Ngụy Linh Hy không hiểu vị Thượng tiên này nói gì, nàng còn chưa kịp hỏi, y đã tự mình giới thiệu.
"Ta tên Các Dạ, tộc Phượng Hoàng là người của thiên đình, đại diện bảo vệ cho Yêu tộc.

Đoan Phượng Tư Âm là bạn tốt của ta, ngươi là con gái duy nhất của cô ấy?"
"Các Dạ...!tại sao ta chưa từng nghe mẫu thân nhắc tới cái tên này?"
"Ầy, mẫu thân của ngươi trở thành người bảo vệ Yêu tộc, sau này không còn dính dáng tới thiên đình, đương nhiên sẽ không nhắc đến."
"Nói như vậy...!mẫu thân ta yêu lực vô biên, tại sao lại chết dưới tay của nhân tộc?"
Các Dạ tìm một chỗ ngồi xuống, tùy tiện biến ra một bàn trà.

Y nhâm nhi, kể lại.
"Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu hết về thân thế của mình.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận