Hiển nhiên, uy hiếp của Cái Chí Huy không có hiệu quả như của Hiểu Bảo, Phó Suất không thèm bận tâm, liếc ra sau anh, từ đầu đến cuối không để ý tới phản ứng của anh.
Tiếp theo chẳng có gì đặc sắc, bốn người như đứng đống lửa như ngồi đống than, đều mắt to trừng mắt nhỏ.
Khoảng vài tiếng đồng hồ sau, Cái Chí Huy nghe thấy tiếng gào thét mơ hồ, hóa ra đội cứu hộ đã tới.
Đội cứu hộ dùng cần cẩu cố định ô tô sau đó đem thang dây ném qua, cho từng người trên xe bám vào kéo ra.
Chỗ ngồi của Hiểu Bảo là ổn định nhất, từ cửa xe nhảy luôn ra ngoài, còn lại Cái Chí Huy, Phó Suất cùng Phó Hồng Quân lần lượt úp sấp lên thang.
Cái Chí Huy không biết mình cũng có chút sợ độ cao.
Cũng không thể trách anh sợ hãi, thang lơ lửng giữa trời, phía dưới là vực sâu hun hút, dễ khiến người ta lỗi giác. Nhiệt độ trên núi giảm nhanh, trên người cảm giác lạnh buốt ẩm ướt.
Cái Chí Huy là đứa trẻ nông thôn, vụ mùa hàng năm đều về nhà giúp cha làm nông, trên tay đầy vết chai. Hiện tại vinh quang nhờ lao động đều được bộc lộ, dù thang có trơn ướt vẫn vững vàng nắm chắc.
Nhưng cái tên họ Phó sau lưng anh thì dù hết lần này tới lần khác suýt sảy tay, nhưng vẫn không quên loay hoay với cái camera, không chừng hắn cho rằng giữa không trung có khung cảnh thế lương gì đó, cố tìm góc chụp, dưới tay vừa trượt, thân thể theo hình vòng cung rơi xuống dưới.
Tất cả mọi người đứng ven đường đều sợ tới mức kêu to.
Cái Chí Huy quay lại thấy họ Phó ném camera hai tay đang liều mạng bắt lấy thang, người treo lủng lẳng trên không.
Phó Suất tay không vững, mắt thấy không nắm chắc thang, đội cứu hộ vội vàng thu thang, nhưng xem ra vẫn không kịp.
Trong tích tắc Cái Chí Huy thực sự do dự, đây là cơ hội tốt. Hắn mà rơi xuống thì mọi chuyện đều kết thúc.
Vừa nghĩ như vậy, hai tay anh đã đưa tới túm chặt lấy Phó Suất.
Không biết Phó Suất mấy năm nay ăn gì, từ cây lau nhà biến thành cọc gỗ chết tiệt, làm ngón tay anh đau nhức. Thân thể Cái Chí Huy cũng chầm chậm trượt xuống.
Phó Suất gắt gao nắm chặt tay anh, khuôn mặt không biểu cảm rốt cuộc cũng hiện lên một tia bối rối.
Lúc Cái Chí Huy sắp không kiên trì nổi, rốt cục thang cũng được kéo lên. Mọi người luống cuống chân tay kéo Phó Suất lên.
Thời khắc chạm chân xuông đất, Cái Chí Huy thầm mong bò ra đất, ôm đất mẹ vào lòng
Đội trưởng đội cứu hộ vểnh ngón tay cái với Chí Huy “Người anh em, làm tốt lắm”
Cái Chí Huy nhận lời khen, vênh váo ưỡn ngực cười đắc ý. Nhưng khi anh nghiêng người, lại thấy Phó Suất kẻ vừa trải qua cửu tử nhất sinh đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình liền hung ác trừng lại.
Vừa nãy anh mất trí rồi, thiếu chút nữa thì mất mạng, có đáng không?
Vừa mới vớt được cái mạng về, không ai còn tâm trạng đi Cửu Trại chơi nữa. Bốn người lên một chiếc xe cứu hộ đi vào mấy thôn xóm lân cận.
Sau cơn địa chấn, dân bản xứ đều lo sợ, không ai chịu chịu mạo hiểm lái xuống núi nữa. Ai biết tý nữa còn dư chấn hay không, tốt nhất là tìm một chỗ an toàn lánh tạm.
Xe dừn ở đồng lúa ngoài thôn, lái xe trở về thăm người thân, vừa rồi trải qua một màn kinh hồn, bốn người trong xe thể lực tiêu hao hết đều dựa vào ghế, mơ mơ màng màng ngủ.
Phó Hồng Quân ngủ không yên, thỉnh thoảng lại dựa vào vai Hiểu Bảo. Hiểu Bảo phiền không chịu được, dứt khoát vòng ra sau lấy thảm, ra gốc cây trải thảm nằm xuống, giãn gân cốt vui vẻ ngủ.
Cái Chí Huy sớm đã gáy o o, nước miếng chảy tràn khóe miệng. Phó Suất ngồi bên cạnh anh, nheo mắt nhìn chằm chằm vào con heo ngủ như chết kia. Sau đó đưa tay nhẹ nhàng, kéo đầu anh dựa vào vai mình.
Đợi Cái Chí Huy tỉnh lại Phó Suất mới biết thế nào là nước ngập Kim Sơn, nước miếng làm ướt cả một bả vai của hắn.
Cái Chí Huy quẹt mỏ, xấu hổ giải thích “Tại cậu cũng ngủ say quá, nên mới để tôi dựa vào lâu như thế”
Phó Suất đầu tiên lạnh mặt, ném cho anh một ánh mắt uy hiếp, sau đó đột nhiên đem mặt dán qua, dùng đầu lưỡi hạ lưu liếm khóe miệng Cái Chí Huy.
“Ừm, ngọt, không sao, cái gì của anh chảy ra tôi đều thích” Nói xong lại hôn mạnh lên mặt Cái Chí Huy.
Tiểu Cái lau miệng, một lần nữa nỗ lực kiểm điểm bản thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...