Phượng cung – Hậu cung Bắc Định quốc
Bị cấm túc nửa tháng, Thành Nguyên hoàng hậu chẳng còn muốn đi ra khỏi cửa nhưng Tần Uyển Mai lại xin cầu kiến. Tần Uyển Mai bây giờ đã được hoàng thượng thăng chức làm Tần tài nhân ngũ phẩm, Thuỵ Miên cản ả lại nhưng Tần Uyển Mai nhất mực đẩy ngã Thuỵ Miên, vết thương trên người Thuỵ Miên chưa thể bình phục đau đớn bị hai cung nữ khác nhốt vào điện bên cạnh. Hoàng đế ra lệnh cấm túc nên các cung nữ, thái giám trong Phượng cung đều được lệnh rời khỏi bây giờ Phượng cung như Đoan Khánh cung trước đây khi thái tử bị sát hại. Mọi nô bộc trong cung đều truyền tin Lâm gia thất thế, sớm muộn Thành Nguyên hoàng hậu sẽ bị phế, Kim Thiên Bảo là hy vọng duy nhất nay cũng đã qua đời, hoàng hậu còn gì phải sợ.
Trong lúc này Tần Uyển Mai cùng các phi tần khác trong cung liên tiếp nài nỉ những lời đường mật vào tai Khâm Định hoàng đế để hoàng hậu sớm bị phế nhưng hoàng đế liền đá Tần Uyển Mai một nhát khiến ả hai hôm mới có thể đi lại vì vậy Tần Uyển Mai tức tối đến Phượng cung.
Vừa vào đến trong Phượng Chính điện thấy Thành Nguyên hoàng hậu đang ngồi trên ghế, Tần Uyển Mai đi tới, giọng lảnh lót “Hoàng hậu cũng có ngày thế thế? Thần thiếp chỉ đợi đến lúc Phượng cung đổi chủ. Hoàng hậu còn được bao nhiêu ngày sống ở Phượng cung?”
Thành Nguyên hoàng hậu tức giận nhìn sang Tần Uyển Mai “Ngươi một mình dám đặt chân vào Phượng cung? Còn dám nói lời bất kính với bản cung? Đừng quên thân phận thứ thiếp của ngươi. Bản cung sau này sẽ lọc da uống máu của ngươi.”
Tần Uyển Mai cười “Thật vậy sao? Hoàng tử mà hoàng hậu yêu thương bây giờ đã chẳng còn nữa, hoàng hậu còn mơ đến ngày có thể trở mình? Đợi tới vài hôm nãy có khi chính là thánh chỉ phế hậu.”
Kim Thiên Bảo? Thiên Bảo, chuyện gì đã xảy ra? Thành Nguyên hoàng hậu túm lấy Tần Uyển Mai hét lên “Hài tử của bản cung? Nhượng Đức vương, bây giờ nó đang ở đâu?” Thiên Bảo nhiều ngày như vậy không tới Phượng cung, Thành Nguyên hoàng hậu có vài lần nhắc tới Kim Thiên Bảo nhưng Kim Vãng Tích chỉ nói bị nhiễm phong hàn, một thời gian sẽ khoẻ lại, chẳng lẽ Thiên Bảo đã qua đời? Không đâu.
Ở Phượng cung đến con trai của mình chết được một ngày rồi cũng không biết. Tần Uyển Mai cảm thấy tội nghiệp “Nhượng Đức vương chết rồi, ngày mai hoàng đế hạ lệnh an táng. Tiếc rằng hoàng hậu không thể tới. Thần thiếp cố tình đến đây báo tin cho hoàng hậu.”
Thuỵ Miên dấu bản cung, Thành Nguyên hoàng hậu cuối cùng cũng hiểu ra được, buông Tần Uyển Mai ra “Thiên Bảo, con ta…”
Thật nực cười, Tần Uyển Mai đang đứng trước hoàng hậu thì Đỗ quý nhân cùng Phan tiệp dư tới. Thành nguyên hoàng hậu nhìn bọn chúng “Các ngươi thật to gan. Bản cung sẽ không tha cho các ngươi.”
Đỗ quý nhân và Phan tiệp dư cũng là con quan lại trong triều nhiều năm đã bị hoàng hậu ghen ghét, đối xử tệ bạc nên nghe được tin Tần tài nhân tới gặp hoàng hậu cũng đến xem kịch hay.
“Trong cung ta chính là phi tần chức vị cao nhất, ngai hậu có phải dành cho ta hay không?” Phan tiệp dư cười mỉa mai, đắc ý nhìn hoàng hậu.
“Phan tỷ tỷ nói phải. Muội muội cũng cho rằng hoàng hậu cần phải được phế bỏ. Muội sẽ nói với phụ thân cùng các quan lại trong triều dâng tấu xin phế hậu.” Đỗ quý nhân không ném nổi thích ý.
Nụ cười của ba mỹ nhân khiến Thành Nguyên hoàng hậu tức giận tột độ, đi tới trước tấm bình phong lớn ở chính điện “Giết bọn chúng.”
Lập tức từ bên trong phòng một thân áo đen lao ra, lưỡi kiếm cắt gọn mái tóc dài của Tần Uyển Mai khiến ả sợ hãi, đôi mắt hồ ly tinh dướn lên thách thức “Hoàng hậu dám giết người ở Phượng Chính điện sao?”
“Bản cung còn muốn giết tất cả các ngươi. Cút cho bản cung. Cút.” Thành Nguyên hoàng hậu quát to.
Tần Uyển Mai, Đỗ quý nhân và Phan tiệp dư lập tức chạy khỏi Phượng Chính điện. Thành Nguyên hoàng hậu lúc này mới chấn tĩnh lại, nhỏ tiếng nói “Tiên Vân, may mà có ngươi ở đây.”
Đôi mắt đẹp tựa vầng trăng kia chớp một cái nói “Thân là trưởng ám sát, Tiên Vân phải làm tròn trách nhiệm đối với hoàng hậu. Việc hoàng hậu giao phó Tiên Vân cho dù mất mạng cũng phải thực hiện.”
Thành Nguyên hoàng hậu nhìn nữ tử áo đen rời khỏi Phượng Chính điện, bản thân cởi áo choàng cố gắng vịn vào đồ vật trong điện đi ngoài cửa, Thuỵ Miên chạy tới đỡ hoàng hậu “Hoàng hậu, người muốn đi đâu? Nô tỳ đưa người đi.”
Thuỵ Miên bị nhốt trong điện bên cạnh, hoàn toàn nghe được những lời của Tần Uyển Mai, cố gượng hết sức phá cửa xông ra ngoài. Trên người toàn là vết thương, Thuỵ Miên cho dù có võ công nhưng cũng khó thoát ra được.
“Bản cung muốn gặp Nhượng Đức vương.”
Tẩm điện của Nhượng Đức vương – Hoàng cung Bắc Định quốc
Nhượng Đức vương Kim Thiên Bảo tuy đã được phong vương nhưng mới mười một tuổi, hoàng hậu vô cùng yêu thương do đó vẫn chưa lập phủ ở bên ngoài, sau khi phong vương chuyển đến ở tại tẩm điện giáp hậu cung.
Từ Phượng cung tới Tẩm điện của Nhượng Đức vương không gần, Thành Nguyên hoàng hậu và Thuỵ Miên nhấc từng bước tới đó. Đến phía trước tẩm điện từ xa đã thấy màu trắng của tang lễ. Thành Nguyên hoàng hậu thất thần bước vào trong, buông tay Thuỵ Miên ra, các cung nữ thái giám đều đang quỳ khóc thảm thiết. Đi tới bên cạnh quan tài, hoàng hậu đưa bàn tay chạm vào thi thể nhợt nhạt đã lạnh của Kim Thiên Bảo. Đứa trẻ này chính là niềm hy vọng cuối cùng nhưng ông trời lại nhẫn tâm trêu đùa. Thành Nguyên hoàng hậu nhìn đám hạ nhân xung quanh đang quỳ khóc liền lớn tiếng quát mắt “Các ngươi khóc cái gì? Thiên Bảo của bản cung còn chưa chết. Nó chỉ đang ngủ. Các ngươi muốn trù hoàng thất sao? Người đâu, lôi bọn chúng ra ngoài đuổi khỏi cung.”
Thuỵ Miên nhìn lên hoàng hậu sau đó nhìn xuống đám hạ nhân đang cúi đầu lo sợ kia “Các người mau rời khỏi đây.” Hơn ai hết Thuỵ Miên hiểu được Nhượng Đức vương quan trọng ra sao với hoàng hậu, giờ vương gia mất, hoàng hậu đang vô cùng đau khổ “Hoàng hậu, Nhượng Đức vương sẽ tỉnh lại. Hoàng hậu phải bảo trọng phượng thể mới được. Mùa xuân trời còn khá lạnh.”
Thành Nguyên hoàng hậu vẫn chăm chú nhìn hài tử của mình trong ánh mắt hiện lên vài tia thất vọng “Thuỵ Miên, bản cung làm sao không biết Thiên Bảo đã qua đời. Bản cung không muốn chấp nhận sự thật. Từng người một, từng người một đều lần lượt rời xa bản cung. Bản cung đã làm chuyện gì mà ông trời đối xử như vậy?”
“Mẫu hậu!” Kim Vãng Tích mặc bộ y phục trắng, trên đầu không cài trang sức đi vào bên trong tẩm điện, đi tới gần hoàng hậu “Thiên Bảo… mẫu hậu đã biết rồi sao?” Kim Vãng Tích nhìn sang Thuỵ Miên cũng nhận ra được Thuỵ Miên không thể giúp mình giữ kín chuyện này.
“Tích nhi, con ra ngoài đi, bản cung muốn ở trong này cùng Thiên Bảo, đừng để ai làm phiền.” Thành Nguyên hoàng hậu từ từ nói.
Kim Vãng Tích và Thuỵ Miên rời khỏi tẩm điện, cánh cửa tẩm điện khép lại. Kim Vãng Tích nhìn Kim Thiên Phúc đứng phía xa lắc đầu.
Thành Nguyên hoàng hậu sờ vào má của Kim Thiên Bảo “Long nhi, mẫu hậu lại làm mất con một lần nữa rồi. Mẫu hậu không thể bảo vệ được con. Lỗi tại mẫu hậu.”
Năm đó Thành Nguyên hoàng hậu ôm chặt Kim Thiên Long trong tay khóc suốt một ngày, đau đớn gần như muốn chết nhưng chính trong lúc đó Khâm Định hoàng đế ở bên cạnh còn bây giờ chỉ còn một mình hoàng hậu. Một lúc hoàng hậu mất đi 3 người thân, nỗi đau này cho dù là sắt đá cũng không thể không cảm nhận được. Thành Nguyên hoàng hậu lúc sinh Kim Thiên Bảo trên bàn tay có một nuốt ruồi son giống với Kim Thiên Long nên hoàng đế nói Kim Thiên Long đã quay trở về bên cạnh hoàng hậu. Không thể tin chuyện hoàng đường nhưng hoàng hậu vẫn muốn đó là sự thật.
“Long nhi, mau mở mắt ra nhìn mẫu hậu. Long nhi!” Tiếng than như xé lòng vang ra bên ngoài khiến Kim Vãng Tích không kìm được cảm xúc. Kim Thiên Phúc, huynh ấy nói đúng, mẫu hậu vẫn còn tâm niệm đại hoàng huynh còn sống, từ đầu tới cuối vẫn là hai chữ “Long nhi”.
Thành Nguyên hoàng hậu hai chân mềm nhũn, ngồi gục xuống bên cạnh quan tài, nước mắt tràn mi tràn ra “Long nhi! Long nhi! Đừng rời xa mẫu hậu!”
Đã nửa đêm Thành Nguyên hoàng hậu vẫn không rời khỏi tẩm điện của Nhượng Đức vương nửa bước. Một người đã từng trải qua nỗi đau, đã khắc nỗi đau đó vào tâm, cho dù sau này có được niềm vui, đến một ngày nào đó nỗi đau kia cũng quay trở lại trong những giấc mộng khiến bản thân không thể thoát ra được, đeo bám cả đời.
Một cánh tay vương ra chạm vào những giọt nước mắt của Thành Nguyên hoàng hậu, giọng thì thầm “Như Phong?”
Hoàng hậu ngẩng đầu lên nhìn, giọng nói có phần khàn đi do khóc quá nhiều “Hạo Thành. Long nhi đã bỏ thiếp đã mà đi. Long nhi không cần thiếp nữa.”
“Như Phong, nàng dù đau buồn cũng không thể để bản thân suy nhược. Ngoài Long nhi trẫm và nàng còn có Phúc nhi, Tích nhi, Tuyết nhi, cả Bảo nhi. Nàng đừng nhớ mãi về Long nhi.” Khâm Định hoàng hậu biết năm xưa thân là hoàng đế mà không thể bảo vệ trưởng tử của mình, nỗi đau ấy khiến Như Phong ám ảnh tới tận bây giờ. Vuốt lại mái tóc của hoàng hậu, hoàng đế ân cần nói “Bảo nhi nếu như biết nàng nhận nhầm nó với Long nhi, nó cũng đau lòng.”
Thành Nguyên hoàng hậu ôm chặt lấy Khâm Định hoàng đế, hoàng hậu tưởng như có một nhát dao đâm sâu vào trong trái tim “Hạo Thành tha thứ cho thiếp. Bảo nhi, tha thứ cho mẫu hậu.”
Sáng sớm hôm sau, sau lễ an táng của Nhượng Đức vương Kim Thiên Bảo, Khâm Định hoàng đế huỷ bỏ lệnh cấm túc hoàng hậu khiến đám phi tần hậu cung bất an, đặc biệt là Tần Uyển Mai.
Chiêu Hoan các – Hậu cung Bắc Định quốc
Chiêu Hoan các chỉ gồm một điện nhỏ phía trước là vườn hoa, xung quanh trồng cây Tử Đằng. Vốn dĩ Chiêu Hoan các được xây dựng để các phi tần đến đây thanh tịnh nghỉ dưỡng nhưng sau đó được sửa lại làm nơi ở cho các phi tần dưới tam phẩm. Ngày trước Hạ quý nhân ỷ được sủng ái nên nói lời ngon ngọt mới dành được nơi này, sau khi Hạ quý nhân mất nơi này bị bỏ trống. Nhìn số phận của Hạ quý nhân, Thành Nguyên hoàng hậu ban lại cho Tần Uyển Mai ám chỉ ả hãy tu tâm dưỡng tính nhìn gương Hạ quý nhân mà học hỏi.
Tần Uyển Mai đang dùng bữa trong điện nhưng món nào cũng thấy không vừa miệng. Từ ngày vào cung những bộ y phục của Tần Uyển Mai đều mỏng manh cố gắng để lộ làn da trắng, muốn quyến rũ hoàng đế nhưng ngoài được phong tước vị tài nhân, mấy tháng qua hoàng đế không bước chân vào Chiêu Hoan các. Hoàng hậu nay đã khôi phục quyền quản lý hậu cung, Tần Uyển Mai càng phải thận trọng hơn.
Một cung nữ từ bên ngoài hớt hải chạy vào làm Tần Uyển Mai tức giận mắng “Bản cung đang dùng thiện, ngươi la lối cái gì? Mau cút ra bên ngoài.”
Cung nữ kia tái xanh mặt còn chưa kịp rời đi thì Thành Nguyên hoàng hậu đã vào trong điện. Tần Uyển Mai lườm cung nữ kia sau đó lập tức nhẹ giọng xuống “Thần thiếp tham kiến hoàng hậu.”
Thành Nguyên hoàng hậu ngồi xuống bàn, bảo Tần Uyển Mai lặp lại một lần nữa, miễng cưỡng thỉnh an thêm một lần, Tần Uyển Mai nói “Hoàng hậu, thần thiếp có thể đứng lên được rồi chứ?”
“Còn phải xem Tần tài nhân thất phẩm hậu cung đã thỉnh an đúng chưa?” Thành Nguyên hoàng hậu quay sang cười với Tần Uyển Mai, ra hiệu cho Thuỵ Miên.
Thuỵ Miên vâng lệnh nói “Quy tắc hậu cung: khi thỉnh an thì lưng cần giữ thẳng, chân trái tiến lên một bước, hai tay đặt sang hông phải, nhún chân xuống, đôi mắt không được liếc ngang liếc dọc, bao giờ người trên cho phép mới được thôi. Nô tỳ thấy Tần tài nhân chưa đạt.”
“Ngươi chỉ là một cung nữ, ở đây ngươi được lên tiếng sao?” Tần Uyển Mai tức giận vì bị một cung nữ thấp kém dạy dỗ.
Thành Nguyên hoàng hậu vẫn ung dung “Bản cung ra lệnh cho Thuỵ Miên nói, hơn nữa Thuỵ Miên là cung nữ tổng quản lục phẩm ở Phượng cung.”
Tần Uyển Mai là phi tần những phẩm hàm chỉ là thất phẩm, không nghĩ đến điều này đành giải thích “Thần thiếp biết lỗi, lần sau sẽ không tái phạm nữa.”
“Được rồi. Bản cung không trách gì Tần tài nhân. Bản cung tới đây là muốn kể cho tài nhân một câu chuyện.” Thành Nguyên hoàng hậu mỉm cười, đặt tay vào chiếc ghế bên cạnh, Tần Uyển Mai hiểu ý ngồi xuống.
“Đức phi, Nhu phi, Nhất Huy hoàng hậu, Phương quý nhân, Hạ quý nhân, Nghê tần, Tĩnh tần, Lan quý phi, Tần tài nhân….” Những người lần lượt Thành Nguyên hoàng hậu hại chết đều lần lượt nhắc ra, đến Tần tài nhân thì nhẹ giọng xuống.
Tần Uyển Mai dù có ngu ngốc cung biết được những phi tần kia đã bỏ mạng trong cung, tiếp theo hoàng hậu nhắc tới mình, run rẩy quỳ xuống “Xin hoàng hậu tha tội chết. Thần thiếp tuyệt đối không có ý nghĩ dám hại hoàng hậu.”
“Hạ quý nhân lúc trước ở Chiêu Hoan các này còn được phong làm quý nhân ngũ phẩm nhưng cuối cùng chết không đối chứng trong rừng, hôm nay bản cung cũng muốn ngươi chết lặng lẽ ở Chiêu Hoan các.” Thành Nguyên hoàng hậu đi tới gần Tần Uyển Mai.
Lùi về phía sau Tần Uyển Mai hét to “Hoàng hậu làm vậy chính là giết người. Thần thiếp cho dù có phạm phải tội lớn đến đâu thì cũng là phi tần của hoàng thượng, hoàng thượng sẽ phân xử. Hoàng hậu không thể ban chết cho thần thiếp.”
“Bất kính với bản cung chính là tội chết. Còn muốn gặp hoàng thượng? Đợi khiếp sau đi.” Thành Nguyên hoàng hậu ra lệnh cho Thuỵ Miên tóm lấy Tần Uyển Mai khiến ả không thể nhúc nhích.
“Ngươi chính là ác hậu, ngươi giết tỷ tỷ của ta, giờ còn muốn giết ta, ngươi chết không được siêu sinh. Ta nguyền rủa ngươi.” Tần Uyển Mai hất Thuỵ Miên ra trong người thủ sẵn một đoản kiếm kề vào cổ hoàng hậu uy hiếp.
Tần Uyển Mai thực chất họ Hạ, chính là tiểu muội của Hạ quý nhân. Sáu năm trước Hạ quý nhân chỉ là một thôn nữ tới kinh thành trở thành hầu nữ trong phủ Tạ thái sư, thấy Hạ quý nhân có nhan sắc nên Tạ thái sư đã đưa vào cung cho tham gia tuyển tú cùng với Tĩnh tần, nào ngờ Hạ quý nhân được nhập cung. Qúa lâu không thấy tỷ tỷ trở về, Tần Uyển Mai dò hỏi qua phủ Tạ thái sư biết được tỷ tỷ đang ở Dương châu liền một mình tới đó, ai ngờ đi lạc trong rừng từ xa nhìn thấy tỷ tỷ đang bị cung nữ thân cận của hoàng hậu giết chết, còn cố tình rạch những vết thương lớn trên thi thể giả dạng bị hổ trắng tấn công. Chạy tới bên cạnh xác tỷ tỷ, Tần Uyển Mai bị Bùi tể tướng bắt được, kể hết oan tình cho Bùi tể tướng, Bùi tể tướng chấp nhận Uyển Mai làm nghĩa nữ, thay sang họ Tần để vào cung đối đầu với hoàng hậu, trả thù cho tỷ tỷ.
Tần Uyển Mai kéo Thành Nguyên hoàng hậu ra phía sau, bằng mọi giá phải giết chết ác hậu nhưng quân Cẩm Y vệ bất ngờ xông vào, Khâm Định hoàng đế nhìn thấy hoàng hậu đang bị uy hiếp thì ra lệnh cho Cẩm Y vệ giết chết Tần Uyển Mai. Thuỵ Miên đi lẩn về phía sau nhân lúc Tần Uyển Mai sơ hở mà hất văng đoản kiếm trong tay, đẩy hoàng hậu ra một bên, đoản kiếm chĩa thẳng vào cổ Tần Uyển Mai.
Khâm Định hoàng đế đỡ được hoàng hậu, hạ lệnh “Tần tài nhân âm mưu giết chết hoàng hậu, lập tức ban lụa trắng.”
Tần Uyển Mai nghe được câu đó kinh hãi bị Cẩm Y vệ lôi đi mới biết rằng mình bị trúng bẫy của hoàng hậu.
Hôm sau trước Phượng Chính điện, Đỗ quý nhân và Phan tiệp dư cầu xin Thành Nguyên hoàng hậu nhưng hoàng hậu hạ lệnh tống hai phi tần này vào lãnh cung, không lâu sau bị bỏ đói cho tới chết, hoàng thượng cho truyền ra bên ngoài Đỗ quý nhân và Phan tiệp dư mắc bệnh qua đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...