Phượng Hoàng Hoa FULL


Tục ngữ nói: “Tân quan tiền nhiệm đem ba hỏa” (Người mới nhậm chức mang tới ba ngọn lửa), mà công ty đang trong khoảng thời kì chỉnh đốn lại, Kỷ An những ngày này rất vất vả.

Vội vội vàng vàng, công việc mỗi ngày bận rộn làm mãi cho đến mười giờ đêm còn chưa muốn xong.

Đĩa CD ghi tài sản của công ty cùng nguyên vật liệu trong kho hàng khiến cho não người ta muốn phình to ra.

Mấy trăm sản phẩm các loại, mỗi sản phẩm ít thì có hơn mười loại nguyên vật liệu, nhiều thì hàng trăm hàng ngàn loại, mỗi loại sẽ kèm theo mấy trăm cho đến mấy vạn hình thức khác nhau, quang cảnh của kho hàng có thể có người sắp xếp hợp lý là một thành công lớn, ngoài ra còn di chuyển nguồn nguyên liệu cùng với dây chuyền sản xuất.

Kiểm kê bằng cách áp dụng phương thức hỗ trợ chồng chéo lẫn nhau, nàng tăng ca làm thêm giờ ba ngày, cuối cùng cũng kiểm tra xong.

Sau đó quản lý mới lại như lửa liền đốt đến, Lí quản lý mới nói rằng sẽ đối với những thói xấu của Phòng PMC tiến hành chỉnh đốn và cải cách, muốn đem đa số đại bộ phận nhân viên của PMC giản lược sạch sẽ.

Từ giờ sẽ hệ thống qui trình làm việc để lưu trữ tài liệu, đi làm phải đúng giờ, cách ăn mặc thậm chí là hành vi cử chỉ đều phải thể hiện đẳng cấp theo đúng qui định, còn được gọi là: “Quản lý hóa thân từ lính phương Tây”.

Biết hắn là người du học từ Mĩ trở về, khá như vậy nhưng cũng không cần phải gây sức ép cho mọi người thế chứ?
Quản lý mới nhậm chức Lí quản lý lại còn cho rằng Kỷ An tính cách lười nhác, làm việc không có tích cực nhiều, đối với mọi người xa cách lạnh lùng, đơn độc một mình không có tinh thần đồng đội, đối với công ty không có tinh thần cống hiến, mà nàng thân là trợ lý quản lý thì cần phải yêu cầu đối với chính mình nghiêm khắc hơn, vì những đồng nghiệp mà trở thành tấm gương sáng, trở thành đối tượng trọng điểm để sửa đổi.

Vội vàng làm việc cho xong sau đó là thời gian huấn luyện tẩy não, cái gì mà 22 điều quân quy của phương Tây, cùng với khẩu hiệu giáo huấn của phương Tây, v.v… đều phải nhớ rõ thật kỹ, phải có “tinh thần phương Tây”.

Trang phục công sở ăn mặc phải đứng đắn, giày da phải đánh bóng đến mức phản chiếu ánh sáng, bàn làm việc phải được dọn dẹp không có một hạt bụi nào, Kỷ An mặt không chút thay đổi ngồi ở trước bàn làm việc, lạnh lùng nhìn đồng nghiệp cùng bộ phận nhiệt tình dạt dào, tinh thần mạnh mẽ thể hiện trên mặt.

Nàng thừa nhận, trải qua nửa tháng sau khi Lí quản lý tới thực hiện “Triết lý thấm nhuần tư tưởng” cùng “Động viên tinh thần”, diện mạo của bộ phận PMC được đổi mới hoàn toàn, đám đồng nghiệp mỗi người nhiệt tình mười phần.

Nhưng không có nghĩa là nàng cũng sẽ như vậy, nàng có thế giới của riêng nàng, cuộc sống hai mươi bốn năm qua đã hình thành nên một thế giới tinh thần, nàng có thói quen cuộc sống của nàng, những cái này nàng không biết là có gì không ổn, không biết là có cái gì cần phải thay đổi.

Nàng vẫn thích nhìn ánh mặt trời ngẩn người, nhưng quy định của bộ phận là trong giờ làm không được phép ngẩn người, vì thế nàng luôn đi trước nửa tiếng đến văn phòng để ngồi đó ngẩn người.

Nàng vẫn thích đến đại sảnh để đi lấy cà phê, nhưng quy củ lại không cho nhân viên trong giờ làm bưng cà phê đi loanh quanh, vì thế mỗi lần đi lấy cà phê phải đi qua dãy nhà vệ sinh một vòng, rửa tay sạch sẽ, chậm rãi quay trở lại văn phòng, pha tách cà phê, ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm máy vi tính rồi từ từ uống cà phê.

Kỷ An không có lý tưởng to lớn gì, nàng không nghĩ mình sẽ trở thành doanh nhân hoặc nhà kinh doanh gì, nàng lặng lẽ bảo vệ cái góc riêng của mình, cuộc đời con người vài chục năm, dù con người và náo nhiệt xung quanh trở nên lớn mạnh đến mức nào, đến cuối cùng cũng chỉ trở thành một đống tro tàn, sống như vậy làm gì cho mệt.


Sống, ăn ngon miệng, ngủ đủ giấc như vậy là được rồi.

Nhưng giai đoạn này của công việc ép nàng tới mức mất đi sự thong dong của ngày xưa, công việc nhiều đến mức nàng nghĩ sinh ra có bốn cái tay làm cũng không xong, mà Lí quản lý trong khi đó bất luận có hay không đều “Dạy dỗ” làm cho nàng có chút phiền muộn chán nản không thể giảm xuống.

“Kỷ An, tuy rằng ngươi là trợ lý của ta, nhưng ta hi vọng ngươi có thể hạ thân mình xuống để hòa đồng cùng với đồng nghiệp, đối với người khác thân thiết một chút, trên mặt tươi cười nhiều một chút”.

Có trời mới biết đã bao lâu rồi mình không có cười, mặt của nàng là mặt than không được sao?
“Kỷ An, cuộc sống và công việc cùng với người khác có mối liên hệ ắt không thể thiếu, ngươi có thể giao tiếp trao đổi cùng với nhiều người, như vậy đối với công việc và tư tưởng của ngươi được tích cực trợ giúp càng nhiều hơn”.

Nàng chẳng lẽ chưa cùng người khác giao tiếp sao? Vậy thì lúc này ta đang đứng ở trước mặt Lí quản lý để làm gì?
“Kỷ An, cuối tuần này bộ phận chúng ta tổ chức một bữa tiệc giao lưu tình huynh đệ, đã có mời Tiêu tổng, hi vọng ngươi có thể tích cực tham gia.

Đây là hoạt động thống nhất của bộ phận, không cho phép vắng mặt”.

“Được”.

Kỷ An đáp ứng, ra khỏi văn phòng của quản lý, đi đến khu hút thuốc hút một điếu.

Hút thuốc là lúc viết luận văn tốt nghiệp đại học mà học được, khi đó đã bị luận ăn tốt nghiệp ép đến muốn điên rồi, vì thế mới hút thuốc, rồi lại phun một vòng khói ra, tựa hồ như có thế đem những mệt mỏi ủ rũ đang đè nặng trái tim cũng phun ra ngoài.

Sau đó cai thuốc, bây giờ áp lực công việc quá lớn, nàng lại hút trở lại.

Khu vực hút thuốc là ở phía hành lang của tòa nhà, là một cái cửa sổ gắn thủy tinh làm cho khu vực này tách biệt ra, bên trong bày biện mấy chậu cây xanh, cửa sổ lớn đối diện với cầu thang màu xanh lá cây, cây xanh được cắt tỉa gọn gàng như vệ binh xếp hàng, hình ảnh chẳng có chút đặc tính riêng nào.

Ở trên sân thể dục, đội lính bảo an đang tập luyện, bước đều chỉnh tề, thét to tới mức đứng xa phía ngoài cách mấy trăm thước ở lên lầu nàng còn nghe được.

Tầm mắt xuyên qua khu nhà máy, có thể nhìn thấy công nhân làm việc ở dây chuyền sản xuất được mặc quần áo lao động giống nhau ở tòa nhà lớn của phân xưởng.

Ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, trời cao rộng lớn, màu xanh da trời có mây trắng bay bồng bềnh, ánh mắt trời không hề cố kị chiếu thẳng xuống, muốn thiêu đốt địa cầu, mặc sức thỏa thuê.

Trời đất bao la, thế giới rất đẹp, so sánh thì con người lại quá nhỏ bé.


Con người nhỏ bé, nhưng ý chí của con người cũng rất lớn, lớn đến mức có thể thích ứng được với bầu trời ở trên cao.

Nhìn thấy bầu trời rộng lớn như vậy, tâm tình lúc trước bị áp lực đè nặng đột nhiên tốt lên rất nhiều, đem tầm mắt đang nhìn bầu trời thu hồi lại, dừng ở mặt thủy tinh của cửa sổ, hà một hơi lên cửa thủy tinh trong suốt, lấy tay vẽ một đóa hoa phượng thật to, lại dùng móng tay vẽ vẽ ra một vài cơn gió nhẹ, muốn đem phượng hoàng hoa vẽ bằng hơi thở thổi đến giữa bầu trời, lại muốn làm cho gió đem những u sầu của mình thổi đi.

Quả nhiên tâm tình như vậy tốt lên rất nhiều.

Nàng cảm thấy vừa lòng cho nên dập điếu thuốc, quăng vào thùng rác bên cạnh, vừa quay đầu lại, bỗng nhiên thấy Đại lão bản đang đứng ở phía ngoài cửa sổ khu vực hút thuốc, xoay người trở lại đi về phía văn phòng.

Kỷ An hoảng sợ, tim đập thình thịch có chút không yên, Đại lão bản có nhìn thấy nàng hút thuốc hay không? Nhưng sau đó nghĩ lại, trong thời gian làm việc ra ngoài hút thuốc cũng chẳng là chuyện phạm pháp gì, có gì mà phải lo lắng.

Nàng sờ sờ trán, ngạc nhiên cười thầm với chính mình, chậm rãi thong thả bước về văn phòng tiếp tục làm việc trở lại.

Mà trên thực tế, cái khoảnh khắc mà Kỷ An đứng ở khu vực hút thuốc châm một điếu Tiêu Ngân Phong liền thấy nàng.

Tiêu Ngân Phong sau đi đi vòng quanh phân xưởng một chuyến rồi quay lại, không đi thang máy, mà lại đi thẳng về phía thang bộ, cũng ngoài ý muốn trông thấy một thân ảnh gầy yếu đứng bên cửa sổ dưới ánh mặt trời chói chang rít một hơi rồi lại phun ra một vòng khói bao phủ xung quanh.

Là Kỷ An! Trời tháng bảy đứng ở dưới ánh mặt trời không thấy nóng sao? Tiêu Ngân Phong cảm thấy người này quá mức khác lạ, Kỷ An thậm chí đang mặc trang phục công sở thẳng thớm, vẫn giống như không hợp với công việc văn phòng, không phải nói tới hình ảnh, mà trên người lộ ra một loại xa cách cùng với khí chất lạnh lùng.

Nhiệt độ ba mươi chín độ cực nóng, người này đứng ở dưới ánh mặt trời nóng hừng hực như thiêu như đốt cũng không làm cho người ta có cảm giác được nhiệt độ của nàng.

Lí Minh Tuấn đã hơn một lần không ngừng nhắc tới trợ lý quản lý Phòng PMC này, đánh giá của hắn đối với nàng là, năng lực làm việc xuất sắc, tính cách quật cường ngoan cố, mặt ngoài thì thuận theo, kỳ thật là làm theo ý mình.

Lí Minh Tuấn đối với trợ lý này của hắn vừa yêu vừa hận, yêu mến là vì hiệu suất làm việc của nàng, khi giao việc nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ hỏi vì sao, chỉ để ý đến yêu cầu của cấp trên mà tính toán, đảm bảo chất lượng, đúng hạn hoàn thành, sai khiến vô cùng tiện lợi.

Nhưng lại hận nàng không coi ai ra gì, ở trong mắt của nàng mọi người giống như là trong suốt, mỗi ngày chỉ biết nhìn bức bình phong hình phượng hoàng hoa đang nở ở trên bàn.

Có lúc còn thấy Lí Minh Tuấn vẻ mặt rất buồn bực hỏi nàng, “Ngân Phong, ngươi nói ta đẹp trai như vậy, cả văn phòng ai cũng mê mệt ta muốn chết, vì cái gì con người Kỷ An cô đơn kia mỗi lần nhìn thấy ta, ta chỉ đọc được khóe miệng nàng nhếch lên một chữ “Phiền” vậy?”
Nàng nhớ rõ lúc đó nàng trả lời Lí Minh Tuấn một câu, “Ai bảo ngươi không phải phượng hoàng hoa!”
Chính xác, lọt vào trong mắt Kỷ An chỉ có thể là ánh mặt trời và phượng hoàng hoa.


Xem thử đi, lúc hút thuốc cũng không quên vẽ một đóa hoa phượng trên cửa sổ! Nàng không thể hiểu được là hoa phượng tuy rất đẹp nhưng có cái gì mà làm cho người ta mê mệt như vậy.

Tiêu Ngân Phong đối với bóng dáng của Kỷ An lắc lắc đầu, xoay người đi về văn phòng của mình.

Buổi chiều bốn giờ, Lí Minh Tuấn đến văn phòng của Tiêu Ngân Phong, đưa cho nàng một phần báo cáo, vạch ra lỗ hổng của hệ thống ERP của công ty (Enterprise Resource Planning – Hoạch định nguồn lực doanh nghiệp).

Công ty trước đây vận dụng hệ thống MRP (Hoạch định nguồn lực nguyên vật liệu), sau lại thấy hệ thống ERP toàn diện hơn, liền đem cơ sở của hệ thống MRP mở rộng thành hệ thống ERP.

Nhưng trong quá trình chuyển hóa mở rộng, dường như tạo ra một ít lổ hỗng.

Tiêu Ngân Phong cùng Lí Minh Tuấn nhắm vào lổ hỗng của hệ thống ERP bàn bạc thảo luận thật lâu, lúc sau vội vàng bận rộn với những thứ khác, vội vã làm cho xong rồi xách túi đi ra khỏi văn phòng, phát hiện tất cả đèn của văn phòng đều đã tắt.

Nàng xem lại đồng hồ, đã muốn hơn chín giờ tối, chỉ có đèn ở Phòng PMC còn sáng.

Ai mà đã khuya như vậy còn chưa tan ca? Nói chung, ngoài kho hàng và bộ phận sản xuất, những bộ phận khác hiếm khi phải làm việc quá muộn như vậy.

Mở cửa văn phòng chỉ thấy Kỷ An ngồi bên máy tính gõ gõ gì đó trên bàn phím, trán nhíu chặt nhăn nhăn cố gắng, tạo thành chữ “Xuyên”, môi mím chặt lại.

Kỷ An lúc công tác so với lúc bình thường thực sự rất khác nhau, đôi mắt trong trẻo, không có như bình thường lộ ra vẻ mơ hồ, mờ mịt xa thẳm.

Thật chuyên tâm, ngay cả khi nàng đi vào Kỷ An cũng không thể biết được.

Nàng đi đến phía bên trái bàn làm việc của Kỷ An ngồi xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy màn hình trên bàn làm việc của Kỷ An, toàn số liệu.

Thấy tay phải của Kỷ An đặt trên dãy số của bàn phím, tay trái lại đặt trên bảng báo cáo đơn đặt hàng.

Phía sau của màn hình máy tính LCD có một bức tranh phong cảnh, mà chủ đề của bức tranh quả nhiên vẫn là phượng hoàng hoa.

Chính là phong cảnh mờ mờ ảo ảo đó có chút quen mắt, giống như đã từng thấy qua ở đâu đó, nhưng nhất thời cũng không thể nhớ ra một chút nào.

Không bao lâu sau, Kỷ An đem hồ sơ lưu lại và in ra, đóng các cửa sổ lại, màn hình máy tính lại lộ ra hình phượng hoàng hoa.

Kỷ An duỗi duỗi thắt lưng, dụi dụi mắt, bưng ly nước ở trên bàn uống một ngụm, sau đó buông ly nước xuống, đem một đống tài liệu vừa mới hoàn thành xong xếp vào một tệp hồ sơ ở phía bên phải, sau đó lại lấy ra một tệp mới, xoa xoa huyệt Thái Dương.

Tiêu Ngân Phong nhất thời cảm thấy thật kinh khủng, đã gần chín giờ ba mươi, người này không nghĩ đến việc tan ca sao? Nhưng rất nhanh, nàng thấy Kỷ An đứng dậy, kéo một cái ngăn kéo ra, đoán chừng là sắp xếp rồi sau đó rời đi.


Nhưng không nghĩ nàng kéo ra cái ngăn kéo ở tầng cuối cùng lấy ra một bức tranh vẽ, lôi bút vẽ ra, ngồi tựa vào ghế bắt đầu vẽ tranh.

Tiêu Ngân Phong cảm thấy có một chút thu hút, người này tăng ca đến chín giờ rưỡi, còn không muốn đi về, lại có thể ngồi ở văn phòng mà vẽ tranh?
Kỷ An cầm bút, phát họa một vài nét bút trên bức tranh, thở dài, rồi đem bức tranh đóng lại, bỏ vào trong ngăn kéo ở phía dưới, sau đó, tiếp tục đối với tệp đơn hàng kia chiến đấu hăng hái.

Thấy được kỹ năng đánh máy của Kỷ An thật tốt, mắt nhìn chằm chằm vào đống tài liệu, tay phải thì đánh máy liên tục không ngừng nghỉ, trong văn phòng yên tĩnh chỉ nghe được tiếng nàng gõ vào bàn phím.

Một hồi trôi qua nhanh như sét đánh, lại một tệp báo cáo đã được nàng giải quyết.

Nàng đem bảng báo cáo đặt phía bên tay phải, sau đó in ra rồi lưu lại, đóng cửa sổ màn hình, nặng nề thở dài, duỗi duỗi thắt lưng, đứng lên, bẻ bẻ xoay xoay mười đầu ngón tay, bắt đầu tắt máy tính và thu thập bàn làm việc.

Kỷ An thu thập mấy thứ lặt vặt, đột nhiên cảm thấy phía sau có gì đó khác thường, quay đầu lại, bất ngờ thấy Đại lão bản gác chân ngồi ở vị trí phía sau.

Nàng ngay tức khắc bị hù dọa, văn kiện trong tay rớt xuống dưới bàn, sợ hãi kêu to, “Tiêu tổng!” Vẻ mặt ngạc nhiên sửng sốt, nàng làm cái gì ở đây vào giờ này? Như thế nào mình lại không biết? Đáng chết, lại thất thần mê mẩn đây mà.

Tiêu Ngân Phong đứng dậy, vuốt cằm một cái nói, “Đã khuya, thấy nơi này đèn còn sáng, cho nên đến xem.

Ngươi về nghỉ ngơi sớm một chút đi, lần sau đừng có tăng ca quá muộn”.

Cùng với âm thanh trong trẻo của giày cao gót nện xuống sàn, mùi nước hoa thơm thơm chỉ có riêng trên người Tiêu Ngân Phong chui vào hơi thở của Kỷ An, thâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng, lấy đi hết tất cả những mệt mỏi bận rộn của một ngày.

Kỷ An nhìn thân ảnh của Đại lão bản đi xa, cho dù chỉ là bóng lưng, vẫn lộ ra vẻ thanh ngạo cao cao tại thượng, vượt trên tất cả những người bình thường.

Ngạo khí lạnh lẽo buồn tẻ của Đại lão bản, cùng với khí chất của phượng hoàng hoa bất đồng, phượng hoàng hoa như lửa nóng mãnh liệt, từng chùm từng chùm khiến lòng run sợ, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Nghĩ đến đây, Kỷ An cảm thấy mình có chút buồn cười, Đại lão bản là người, nàng tự cao tự đại cư nhiên lấy lão bản so sánh với hoa.

Nàng lắc lắc đầu, thu dọn thật tốt mọi thứ, đóng cửa sổ hạ màn xuống, tắt đèn, khóa văn phòng lại.

Đi đến dưới lầu, thấy Đại lão bản khởi động chiếc xe Ferrari màu đỏ chạy qua trước mặt nàng.

Màu đỏ như lửa chói mắt, kiểu dáng xe phô trương, ở dưới ánh đèn của nhà xưởng đặc biệt gây sự chú ý.

Kỷ An lại ngẩn người ra, thầm nghĩ, “Nguyên lai Đại lão bản cũng chỉ là một người nhàm chán”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận