Xe chạy đến một nhà hàng cơm Tây nổi tiếng ở thành phố.
Mười giờ tối, người còn lại ở bên trong nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.
Kỷ An và Đại lão bản chọn vị trí chỗ ngồi gần sát cửa sổ, hai vệ sĩ giống như hai tôn thần ngồi ở vị trí sát vách.
Đại lão bản gọi cơm, Kỷ An cũng gọi một đĩa trái cây.
Kỷ An yên lặng cùng Đại lão bản ăn cơm, không nói gì, nhưng mà thỉnh thoảng quan sát bốn phía, rất là nhàm chán.
Trên đường đã gởi tin nhắn cho mẹ biết, nói là tối nay có xã giao nên về trễ.
Đại lão bản xem ra là không có đói bụng, vì không có ngồi ăn cơm, mà lại ngồi ở chỗ kia xem tạp chí, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt nàng, trong mắt có ý tứ gì đó mà nàng không thể hiểu được.
Kỷ An cực kì nhàm chán ngồi ở chỗ kia, ánh mắt nhìn đông nhìn tây, thật đúng là không có việc gì làm nên phải ngồi nhìn những người khác ở trong nhà hàng.
Đột nhiên, nàng liếc mắt nhìn thấy Trình quản lý của công ty vật tư đang ngồi ăn cơm cùng với một nữ nhân khoảng hai lăm hai sáu tuổi có cách ăn mặc cực kì thời thượng.
Ánh mắt của Kỷ An lập tức trợn tròn, chỉ cảm thấy chán ghét!
Cô gái kia cũng thấy được Kỷ An, nói với Trình quản lý cái gì đó, hơn nữa còn chỉ về phía Kỷ An, Trình quản lý kia quay đầu nhìn Kỷ An liếc mắt một cái, sửng sốt, liền lập tức đứng dậy, vẻ mặt tươi cười đi tới, đứng ở bên người Kỷ An nói, "Kỷ tiểu thư cũng ở đây sao? Thực trùng hợp quá".
Kỷ An nghiêm mặt lạnh lùng gật gật đầu, không đáp lại.
"Kỷ tiểu thư, thực xin lỗi, ta không biết ngài là thiên kim của Kỷ tổng, mạo phạm ngài, thực xin lỗi.
Ta mời ngài ăn cơm để chịu nhận lỗi".
Vẻ mặt Trình quản lý cười còn tươi hơn, càng cười nhìn càng thật giả dối.
Mặt Kỷ An nhất thời lạnh lùng hơn, ngẩng đầu, thấp giọng rống giận, sát khí mười phần, "Ai nói cho ngươi biết ta là thiên kim của Kỷ Bằng?" Nàng hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, "Nguyên lai Trình quản lý chịu ký hợp đồng của chúng ta là do nể mặt Kỷ tổng a, thực ngại là ngươi đã dốc sức nhầm người rồi, ta cùng hắn không có một chút can hệ nào!"
Trình quản lý cứng đờ đứng đó thật xấu hổ, gương mặt cười cười cứng nhắc, tự tìm đường thoát cho mình, nên quay đầu qua nhìn người đang ngồi bên cạnh Kỷ An, "Không biết vị tiểu thư này là..." Hắn hướng Tiêu Ngân Phong cười nói, "Ta là quản lý của công ty vật tư XX, không biết vị này chính là..."
Tiêu Ngân Phong lịch sự gật đầu một chút, đứng lên bắt tay Trình quản lý, "Nghe danh đã lâu, ta họ Tiêu".
"Tiêu tiểu thư, các ngươi từ từ dùng cơm, ta bên kia còn có khách chờ, không tiếp tục làm phiền nữa".
Trình quản lý cười cười, xoay người liền nhìn thấy ở chỗ ngồi bên cạnh có hai vị nam nhân cao lớn mạnh mẽ đang theo dõi hắn, hắn sửng sốt, đi trở về lại vị trí của mình, quay lầu lại nhìn Kỷ An lần nữa, kết quả gặp được ánh mắt mang mười phần sát khí kia liền lập tức lại quay đi.
Kỷ An tiếp tục hung hăng trừng mắt nhìn Trình quản lý, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Hắn đắc tội với ngươi sao?" Tiêu Ngân Phong thấp giọng hỏi.
Kỷ An phục hồi lại tinh thần, thu hồi ánh mắt, bưng ly nước uống, răng nanh cắn chặt môi dưới, tay bóp ly nước thật mạnh, nhìn mặt nước chao đảo trong ly ngồi ngẩn người.
Tiêu Ngân Phong thở dài một tiếng, vươn tay muốn đặt lên trên mu bàn tay của Kỷ An, vừa định nói gì đó thì lại thấy Kỷ An rụt mạnh tay về.
Tốc độc cực kì nhanh, giống như là bị sợ hãi.
Tiêu Ngân Phong ngây người, ngẩng đầu nhìn gương mặt tái nhợt của Kỷ An, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Nàng cắn môi, giơ tay lên gọi người phục vụ tính tiền.
Kỷ An thấy Tiêu Ngân Phong gọi tính tiền mới phục hồi lại tinh thần, lấy ví tiền ra, bị Tiêu Ngân Phong ngăn lại, "Để ta tính tiền".
Dứt lời liền đưa tiền cho người phục vụ.
Nàng có thể cùng Đại lão bản giành nhau trả tiền sao? Không thể! Kỷ An cất ví tiền lại, đi theo phía sau Tiêu Ngân Phong ra khỏi nhà hàng, mà phía sau gót chân của nàng là hai vị vệ sĩ kia.
Ra khỏi nhà hàng, Tiêu Ngân Phong tiếp tục kéo cánh tay của Kỷ An, dẫn nàng tới chỗ chiếc xe Ferrari.
Vào trong xe, Tiêu Ngân Phong lại thấy Kỷ An đang ngồi thất thần, không tự giác liền thở dài, giúp Kỷ An thắt dây an toàn.
Kỷ An yêu ghét rõ ràng, cũng không che giấu vui vẻ hay giận dữ của bản thân, đối với người khác hay với sự việc gì bụng dạ cũng rất thẳng thắn.
Tính cách như vậy thật rất dễ đắc tội với nhiều người, dù cho là công việc hay là trong cuộc sống thì vẫn làm cho nàng gặp nhiều phiền toái.
Nhưng Kỷ An vẫn một mực giữ lấy tính tình của chính mình như thế, trong xã hội hiện nay, những người có thể giữ được tính tình như Kỷ An cũng còn lại rất ít.
Rất nhiều người bị xã hội cùng với hoàn cảnh xung quanh cọ xát trở nên rất sắc sảo, ngọt ngào, nhưng lại đánh mất đi cá tính của chính mình.
Khiến cho tất cả mọi người xuất hiện đều giống như vải dệt được nhuộm từ một thùng nhuộm, đổi tới đổi lui cũng chỉ có vài loại hoa văn như thế.
Không phải nói là trở nên sắc sảo là không tốt, trở nên khôn khéo hơn thì mọi gian nan cũng sẽ ít đi, càng dễ sinh tồn hơn.
Nhưng nếu ngồi vào vị trí của Tiêu Ngân Phong mới thấy, cái mà mình nhìn thấy không phải là sự khôn khéo, mà là một loại dối trá.
Những người ở bên cạnh nàng, ngoại trừ nữ lưu manh A Quân kia tính tình dữ dội thì còn ai có thể hoàn toàn không kiêng nể mà phơi bày hết tính cách của bản thân mình ra ngoài đâu? Nghĩ đến ca ca cùng với những người thân thích của nàng, nàng liền cảm thấy trái tim nguội lạnh, cả đám bọn họ đều hận không thể làm cho nàng chết đi! Bởi vì nàng là người giữ một phần ba tài sản của ông nội, giống như phạm một tội tày trời đối với gia tộc của mình.
Con người.
Bọn họ muốn nàng chết, nàng càng phải sống thật tốt, nhưng chỉ có khó chịu vì bọn họ sau lưng nàng giở đủ trò bịp bợm, ở ngoài mặt thì luôn giả bộ đối đãi với nàng bằng bộ dạng yêu thương, vô cùng thân thiết.
Vừa rồi lúc Kỷ An rống với Trình quản lý kia là nàng không biết Kỷ Bằng, Tiêu Ngân Phong thật hâm mộ, chán ghét một người, chẳng cần phải sợ người này chính là cha ruột của Kỷ An mà không một chút che giấu biểu hiện của mình, mà chính mình, cũng không bao giờ có thể làm được giống như Kỷ An.
Nàng vĩnh viễn chỉ có thể biểu hiện ra một khuôn mặt vui vẻ, vẻ mặt chán ghét giống như là được chôn giấu ở nơi sâu kín nhất, ngoại trừ đêm dài vắng người thì thỉnh thoảng có thể để cho bản thân mình nhìn thấy, người khác thì ai cũng không thể nhìn được.
Tiêu Ngân Phong cũng hiểu được bản thân mình rất tàn nhẫn, người khác muốn nàng chết, muốn chỉnh đốn nàng, nàng lại cố tình sống vui vẻ thoải mái, kiềm nén rèn luyện bản thân mình càng trở nên thoải mái nhuần nhã, sau đó thỉnh thoảng còn ở trước mặt người khác đi qua đi lại khoe khoang, làm cho người ta hận nàng đến mức nghiến răng nghiến lợi mà không có cách nào khác để giải quyết nàng.
Nàng quay đầu nhìn phía Kỷ An, tiểu tử này hết lần này tới lần khác tương phản so với nàng, tới tới lui lui cũng chỉ biết gây sức ép cho bản thân mình, một mình buồn bực thụ thương.
Nhìn Kỷ An ngồi đó thất thần lại nhớ tới chuyện đôi mắt đỏ hồng của Kỷ An, Tiêu Ngân Phong đột nhiên cảm thấy đau lòng, rất muốn đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.
Bất quá nàng cũng biết, nếu mình đi ôm Kỷ An, tiểu gia hỏa này không chỉ là lùi lại phía sau như vậy, mà sẽ lao xuống xe quay đầu bỏ chạy.
Nhún vai, cứ để từ từ đi, nàng cũng không tin Tiêu Ngân Phong nàng không thể tiến vào trong lòng của Kỷ An.
Giẫm chân ga, điều khiển xe chạy ra đường lớn, hướng vùng ngoại thành lái đi.
Ở vùng ngoại thành có một cái đập nước, ở bên cạnh đập chứa nước là một vài ngọn núi, bởi vì được phân chia vào khu bảo hộ tài nguyên nguồn nước nên không bị khai khẩn phá hư.
Phía sau núi là một mảng công viên sinh thái nhân tạo, một vài ngọn núi nhấp nhô liên tục nhau đều được trồng cỏ xanh cùng với cây cối làm cảnh.
Ba mặt công viên sinh thái đều được đập chứa nước vây xung quanh, một số nơi được kết nối trực tiếp với đập chứa nước, có rất nhiều chim chóc cùng tới định cư ở công viên sinh thái và đập chứa nước.
Ở giữa công viên sinh thái rộng lớn được xây dựng đường lộ, để cho ô tô trực tiếp chạy vào.
Tiêu Ngân Phong đem xe chạy tới công viên sinh thái, phát hiện ở cổng lớn ra vào có tăng cường thêm bảo an thường trực, nói rằng bởi vì gần đây công viên sinh thái có xảy ra mấy sự cố không an toàn, đến buổi tối đã cấm du khách vào tham quan.
Tiêu Ngân Phong nhìn Kỷ An, có chút không muốn từ bỏ ý định, nàng chạy xe hơn một giờ mới tới được chỗ này, cứ như vậy tới cửa rồi lại phải quay về nhà sao? Như vậy thì buồn bực chết mất! Xuống xe, liền xuất ra mấy mánh khóe giao tiếp để thương lượng với bảo an, làm cho bảo an sửng sốt choáng váng, cuối cùng vung tay lên, dựng thẳng thanh chặn đường, cho đi! Tiêu Ngân Phong lên xe, còn hướng Kỷ An đắc ý giơ lên ký tự chữ "V", đạp ga một cái, chiếc xe trâu B liền rầm rầm chạy vào, lại còn rất đắc ý hướng Kỷ An nhìn bằng đôi mắt quyến rũ, "Tiêu Ngân Phong ra một khi ra tay thì không có chuyện gì không làm được, mấy tiểu bảo an mà muốn chặn đường ta sao, không có cửa!" Kết quả Kỷ An đè xuống cái ý định chửi nàng, thản nhiên quay đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, rầu rĩ trả lời "Nga" một tiếng rồi chẳng có phản ứng.
Tinh thần hưng phấn trẻ con của Tiêu Ngân Phong nhất thời không còn, bị người ta đổ một bồn nước lạnh từ đầu tới chân, thiệt chán! Mếu máo, điều chỉnh tốc độ xe chậm lại, mở đèn trong xe lên, chơi đùa nửa ngày mới lấy ra một cái CD của Trương Học Hữu nhét vào giàn âm thanh của xe, lựa chọn ca khúc hay, sau đó mới nhấn nút phát, trong xe liền truyền ra tiếng hát của Trương Học Hữu, "Ngươi nói ta xấu lắm mới không để cho ngươi rời khỏi, ngươi nói ta ích kỉ chỉ lo yêu bản thân mình, từng đợt mưa to cùng cuồng phong thổi đến, ta lắc lư bên trái bên phải thiếu chút nữa gục đầu té ngã, may mắn ta vẫn còn một chút công lực, nên ngươi không để đụng đến điểm yếu trí mạng của ta, thứ tự ở trên ngươi đành phải tự nhận là chẳng hay ho xứng đáng, ngoài trừ bộ dáng thì tâm của ngươi thật sự quá xấu, ngươi quá độc ngươi quá độc ngươi quá độc ô ô ô..."
Vì thế vào nửa đêm, ở giữa công viên sinh thái liền trình diễn một màn như thế này: một chiếc Ferrari cực kì xa hoa lại chạy tốc độ so với rùa còn chậm hơn ở phía trước, chiếc Ferrari vẫn phát ra tiếng hát "Ngươi quá độc ngươi quá độc ngươi quá độc độc độc độc độc...", ở phía sau còn có một chiếc Audi rất buồn bực chạy tốc độ chậm y chang vậy.
Kỷ An quay đầu nhìn Tiêu Ngân Phong, Đại lão bản làm sao vậy chứ?
Tiêu Ngân Phong mặt mày lạnh lùng, tỏ ra bộ dáng chuyên tâm lái xe.
Kỷ An nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, liếc nhìn bà chị thần thánh, ca khúc này nàng nghe lập đi lập lại ba lần trong vòng mười phút, xe chạy còn chưa được một trăm mét, "Tiêu tổng, xe bị hư sao?" Làm sao mà đi còn chậm hơn so với đi bộ, còn dùng bộ dạng chuyên tâm lái xe như vậy làm gì?
Tiêu Ngân Phong quay đầu trừng nàng, "Nói bậy, ta mới đem xe đi bảo dưỡng, ngươi hư nó còn chưa hư".
Vậy thì tại sao lại đi chậm thế? Kỷ An nghi ngờ, lập tức tỉnh lại, thì ra Đại lão bản cố ý.
Tại sao Đại lão bản lại làm như vậy a? Nàng nhìn Tiêu Ngân Phong đầy nghi hoặc, sau đó lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại đột nhiên cảm thấy không thích hợp, các nàng không ở trong thành phố.
Chung quanh đây đều trống rỗng đen ngòm, ngọn đèn cũng chiếu không tới, không khí xung quanh có lẽ là vùng ngoại ô có mùi cỏ xanh và bùn đất, "Chúng ta đang ở đâu vậy?"
"Đi tới nơi giết người vứt xác".
Tiêu Ngân Phong không vui trừng Kỷ An.
Thì ra Kỷ An từ lúc leo lên xe đến giờ liền nghĩ chuyện gì đó suốt mà không có chú ý tới cái khác a? Vừa rồi bảo an ở cửa nhắc nhở nàng là vài ngày trước xảy ra một vụ giết người vứt xác ở công viên sinh thái vào buổi tối nên mới phải đóng cửa, nàng lúc đó nghe xong cũng không có nghĩ gì, giết người vứt xác thì đâu liên quan gì tới nàng, nhưng mà thật sự lúc này nàng đang có ý định đem Kỷ An làm thịt rồi vứt xác ở đây.
"A?" Kỷ An trợn tròn mắt, nhất thời nhìn hiểu hiện của Tiêu Ngân Phong thì mới biết chỉ là nói giỡn.
Nàng cắn môi, mân mê cánh tay có chút sợ hãi, sợ hãi rồi chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tiêu tổng..." Nhếch nhếch môi.
Vốn định nở nụ cười.
Nhưng mà cơ trên mặt chuyển động nổi lên giống như là bị rút gân.
Tiêu Ngân Phong tức giận trợn mắt nhìn Kỷ An, xem bộ dáng ngốc nghếch của nàng, thật sự là thất bại mà.
Tiêu Ngân Phong nhấn ga, chạy xuống đường lớn mấy vòng rồi dừng lại ở ven đường, mở đèn xe, xuống xe.
Chiếc Audi dừng lại cách chỗ của các nàng khoảng chừng năm mươi mét, hai gã vệ sĩ cũng xuống xe, đứng ở phía xa xa nhìn các nàng, lấy thuốc ra hút.
Kỷ An cũng xuống xe, đi đến bên cạnh Tiêu Ngân Phong.
Tựa vào cửa xe, nàng có chút tò mò nhìn quan cảnh tối đen xung quanh.
Đêm thật yên tĩnh, ánh trăng mờ ảo chiếu khắp nơi, chỉ có ở phía xa xa mới thấy được tòa nhà cao cùng với ánh đèn, hít thở sâu, có thể ngửi được mùi bùn đất và mùi thơm của cỏ xanh, không khí tươi mát làm say đắm lòng người.
Nàng nhắm mắt lại, sau đó mở mắt thì đã thích ứng được với ánh sáng, ngẩng đầu lên, liền thấy ngọn núi ở đối diện, cách đó không xa còn có mặt nước cùng với đồng cỏ sát bên đường lộ.
Cây cỏ thật tươi tốt, ở trong bóng đêm hiện ra dướ ánh trăng lờ mờ có chút huyền bí, có chút quỉ dị, lại có một vẻ đẹp rất khác thường.
Có một ít đom đóm ở trong đám cỏ bay lượn, giống như tinh linh dưới đêm trăng.
Tiêu Ngân Phong đem bài hát đổi thành album của Bandari, sau đó men theo ven đường đi xuống, ngồi ở trên cỏ, quay đầu lại nhìn Kỷ An, sau đó ôm gối, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Ánh trăng mờ mờ ảo ảo như đang choàng tầng tầng lớp lớp lụa trắng, ngôi sao bị tầng khí quyển che khuất, chỉ nhìn thấy được ngôi sang Bắc Đẩu tỏa sáng nhất mà thôi.
Kỷ An đi về phía Tiêu Ngân Phong, ngồi xuống ở bên cạnh người nàng.
Nàng có ngốc cũng hiểu được vì sao Đại lão bản mang nàng ra đây hóng gió, nhưng cũng không thể để một mình Đại lão bản ngồi ở đây được, lỡ nàng bị trúng gió thì sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...