Editor: Mai Tuyết Vân
Vệ Kính Dung bình thường không để Vệ Thiện về nhà, cũng vì trong Vệ phủ không có nữ chủ nhân quản lý sự vụ chu đáo. Nàng cũng lo lắng, mỗi sáng Vệ Thiện đều phải ăn cháo mềm, đến đêm lại uống canh mát, mọi chuyện đều phải quan tâm. Vệ Thiện trở về mới mấy ngày, trong cung đã ban thưởng rất nhiều đồ xuống, còn có một rương áo mỏng mới may, để nàng mặc vào ngày mùng bốn tháng tư. Lo lắng như vậy, giữa chuyện quốc gia đại sự vẫn muốn đưa Vệ Thiện về nhà, nhưng tế tổ Thanh Minh là chuyện lớn, dù sao Vệ Kính Dung cũng phải ở lại cung.
Đời trước, Vệ Thiện chưa từng quản chuyện này, vừa mở miệng đã muốn sửa nhà, lập tức khiến Vệ quản gia biết tiểu thư nhà mình là người có chủ kiến, mọi chuyện đều phải hỏi qua nàng một lượt.
Vệ Thiện nhớ lại hình dạng kiếp trước, mở các cánh cửa Từ Đường ra, trong nhà tổng cộng cũng chỉ có vài người như vậy, sợ là thúc thúc không kịp về nhà, Đại ca, Nhị ca và nàng, ba người không phân biệt nam nữ, sắp xếp theo thứ tự, quỳ xuống đệm lạy, dập đầu trước tổ tiên.
Bức họa tổ phụ Vệ gia được treo giữa Chính đường, y phục thêu trăn đỏ, đai lưng khảm ngọc thạch, tổ mẫu cũng giống như vậy, mặc y phục của Nhất phẩm mệnh phu nhân, đầu đội mũ loan, tay cầm thanh ngọc như ý, hai bên còn treo mấy bức tranh khác, mộ cũ của tổ phụ và tổ mẫu đều ở Nghiệp Châu, còn những người khác trong mộ chỉ chôn y phục và di vật.
Trong trận chiến Nghiệp Châu ấy, người nhà Vệ gia đã mất hơn phân nửa.
Vệ Thiện và Vệ Tu từ lâu đã không còn nhớ rõ, mỗi Vệ Bình là còn nhớ, khi ấy còn quá nhỏ, chỉ nhớ rõ khi chạy trốn thế nào, thân tín của phụ thân bảo vệ che chở cô cô, muội muội và hai huynh đệ bọn họ, cùng dân chúng chạy nạn thoát ra khỏi thành.
Đợi đến lúc Chính Nguyên Đế dẫn nhân mã từ Thanh Châu vội vàng trở về cứu viện, thành Nghiệp Châu đã sớm bị phá, Chính Nguyên Đế thu nạp số binh sĩ còn lại. Ba vạn nhân mã còn lại của Vệ gia gộp với năm vạn nhân mã của hắn đang đánh dẹp Thanh Châu, hợp thành một đại quân. Lúc đó kẻ tấn công Nghiệp Châu là Chu Sư Lương ở Cam Châu, vài năm trước cũng đã quy hàng Đại Nghiệp, Chính Nguyên Đế cũng chuyển hắn đến Cam Châu, chuyện xưa không còn ai nhắc đến.
Vệ gia cúng bái tổ tiên, ngoại trừ cúng bái trong nhà, bệ hạ còn ban thưởng này nọ, lễ tế Vệ Bích, Vệ Kính Vũ, Vệ Kính Thuấn, Hoàng đế đã đi trước, các nhà cũng đưa lễ vật sang.
Viên Lễ Hiền và Hồ Thành Ngọc luôn đi theo Chính Nguyên Đế, không có bao nhiêu giao tình với Vệ gia, ngược lại Ngụy gia lại đưa tế phẩm đến, hai nhà một nhà ở đầu phố bên này, một nhà ở đầu phố bên kia, đều là đại trạch, cách nhau một con phố, ngày thường trước nay cũng không lui tới, chỉ có mỗi tiết Thanh Minh, Ngụy Khoan sẽ cho ngươi đưa mấy chồng giấy sang.
Ở bên ngoài tuyệt đối không bao giờ thừa nhận là có ý tứ khác với Vệ gia, chỉ nói nhi tử đọc sách của Vệ Kính Vũ, coi như một nửa sư phụ, đừng nhìn ông ta là người thô kệch, cũng phải nói đạo lý, kính sư là đạo hiếu, thế nên mới đưa mấy chống giấy xếp thành lầu hoa, nguyên bảo, để người Vệ gia đốt cùng.
Người khác hỏi vì sao hài tử của hắn đọc sách lại không tế bái Thánh công Khổng Tử. Ngụy Khoan trừng hai mắt trâu, suýt chút nữa là ném hắn xuống hồ Đại Tử, mở miệng liền mắng những văn thần liên quan: "Ta thích tế bái hắn thì tế bái, ngươi không thích là việc của ngươi, còn can ngăn lão tử ư, khốn khiếp!""
Vệ Thiện cũng là lần đầu tiên biết Ngụy gia đưa quà đến cho nhà mình, sau này Ngụy gia thế nào, nàng cũng không nhớ rõ, nếu còn sống, nói không chừng còn có thể đốt vàng hóa mã cho Vệ gia, cũng là phần hương khói nhân tình thật lòng.
Từ yến tiệc ngày xuân, Vệ Thiện còn chưa gặp Ngụy Nhân Tú, nay nhà khác tặng đồ đến, cũng không thể để hắn tay không trở về, Vệ Thiện dặn dò nói: "Lấy cháo mịn hoa đào, bánh sữa phi yến, hai hộp trang sức trong nhà làm tạ lễ, không thể cứ hằng năm đều nhận giấy không từ tay người ta được.""
Vệ Tu ngăn nàng lại: "Có đưa qua, nhưng không nhận.""
Vệ quản gia cũng không phải không hiểu đạo nghĩa hợp ý, giao thiệp với thế gia vọng tộc, là chuyện Vệ gia thường làm ở Nghiệp Châu, chưa từng có sơ suất, chỉ là Ngụy gia cũng không phải người bình thường, tặng lễ tốt đưa tới cửa, cũng có thể bị người ta ném ra.
Vệ Thiện nghĩ một hồi, dặn dò Trầm Hương: "Ngươi đi vào phòng ta, lấy một con diều ra, lại thêm một hộp phấn hoa nhài, hai hộp son, và một ít điểm tâm rồi nói là ta tặng cho tiểu thư Ngụy gia.""
Ngoại trừ Ngụy gia, cũng có thủ hạ cũ mang đồ tới, việc này Vệ Thiện hoàn toàn không biết, chờ danh mục quà tặng đưa đến trước mặt nàng, nàng mới biết hóa ra Vệ gia còn có nhiều người cũ ở đây.
Vệ Thiện có chút giật mình, trong lòng càng tin chắc nếu lúc đó ca ca Vệ Bình chạy thoát nhất định sẽ trốn được, nghĩ đến cuối cùng chỉ còn lại mình nàng là người Vệ gia, hốc mắt đỏ lên, sau đó nhéo mình một cái, bây giờ một nhà đều ở đây, về sau cả nhà nhất định cũng sẽ bên nhau.
Nàng hỏi Vệ quản gia phải đáp lễ ra sao bây giờ, hóa ra không có nữ chủ nhân, Vệ gia chỉ có thể nhạt nhẽo làm chút điểm tâm và thêm hai vò rượu, Vệ Thiện đã mở miệng, nhất định nàng sẽ quản chuyện này, liền lấy danh nghĩa của nàng, nói là việc trong nhà do Công chúa quản lý, rồi sửa soạn chút trang sức và hoa lụa, son phấn bột nước làm tặng lễ hồi đáp.
Trong bụng Vệ quản gia giống như có một quyển ghi chép, chỉ là không có chỗ để dùng đến. Không có nam nhân nào lại mang gấm vóc làm tặng lễ hồi đáp cho nữ quyến nhà người ta. Nay có Vệ Thiện ở đây, ông liền cẩn thận nói, những người này là ai, nhà ai có nữ nhi, nhà ai có phu nhân, nhà ai có lão mẫu ở Chính đường.
Trong khố Vệ gia có rất nhiều thứ tốt, dược liệu sâm núi không cần phải nói, lụa mỏng trang sức nhiều vô kể, chọn dược liệu quý giá, lụa hoa tươi mắt, tặng đáp lễ phù hợp với từng người.
Chuyện này tuy nhỏ, nhưng càng tỉ mỉ càng được coi trọng, cả Vệ Thiện bên cạnh cũng không bắt chẹt được, ngày lễ tết xem Vệ Kính Dung ban thưởng đồ đạc đã nhiều năm, mặc dù nàng không thể bên trọng bên khinh, nhưng chỉ cần suy nghĩ cẩn thận là có thể hiểu được khác biệt thế nào.
Vệ Thiện chọn xong lễ vật, lúc này mới có thể yên tĩnh ngồi ăn với các ca ca. Vệ Bình không ngờ muội muội lại đột nhiên trưởng thành ngay lúc này, khi hắn đi, nàng còn mơ hồ không hiểu chuyện. Muốn hắn trên đường trở về mang chút đồ chơi về cho nàng, bằng không Vệ Bình cũng sẽ không hao hết tâm tư mang hai con chim công đến.
Ai ngờ nàng nói lớn lập tức lớn, thông suốt hiểu chuyện, Vệ Bình cũng lấy làm kỳ lạ: "Vì sao Thiện Nhi của chúng ta lại thay đổi như vậy."" Hắn vừa nói, Vệ Tu liền gật đầu.
Ba người ngồi vây quanh bàn tròn, Vệ Thiện ngồi chính giữa, chun mũi hừ một tiếng: "Muội đã mười ba rồi, suốt ngày bên cạnh cô cô, cũng phải chú ý chứ!""
Vệ Bình và Vệ Tu, không ai giỏi việc này, những chuyện nhỏ linh tinh luôn do quản gia xử lý, đã có người quản, lại không có nữ chủ nhân, chuyện trong nhà không ai hỏi, việc cứ thế mà định, không ngờ tới vừa hỏi đến một câu, lại có nhiều thứ phải làm như thế.
Vệ Thiện thở dài một tiếng: "Sau này ta không có ở nhà, quà đáp lễ cũng phải như vậy.""
Vệ quản gia cũng hạ người thấp giọng, vâng một tiếng, vừa tính ngày vừa nói với Vệ Thiện: "Mùng mười tháng tư, hai mươi ba tháng tư đều là ngày tốt hợp khởi công, Đại tiểu thư nhìn xem, nên chọn ngày nào để động thổ mới tốt?""
Vệ Thiện muốn ở nhà đến mười lăm tháng tư, nếu khởi công phòng của nàng cũng sẽ bị sửa, chuyện này nên làm sớm không nên làm trễ, lập tức định ngày mười tháng tư, ngày thứ hai sau lễ tắm phật sẽ động thổ, nàng nhìn mấy thứ này dường như đang nhìn thấy từng tấu chương hạch tội Vệ gia vậy.
Vệ quản gia bỏ qua không hỏi Vệ Bình và Vệ Tu, mấy năm nay Vệ gia không có nữ chủ nhân, cuối cùng làm một quản gia lại có thể được giải quyết chuyện có ích rồi, ông ta thấp giọng trả lời, nhanh chóng chạy đi làm, phải mua vôi, gỗ, còn phải mời thợ gạch ngói, thợ thủ công, mỗi việc cần làm đều phải mau chóng thực hiện.
Suốt ba ngày trong thành đều có lễ đạp thanh, Vệ Thiện không dễ gì mới về được nhà, hai huynh đệ lại đều rãnh rỗi, lập tức dẫn nàng ra khỏi thành đi cưỡi ngựa, Vệ Thiện một thân kỵ trang màu xanh, tóc đen vấn lên, trên mặt đeo mạng màu xanh, dùng lụa mỏng thêu nhành liễu, điểm chút chỉ vàng, nhìn rất mát mắt.
Vừa ra khỏi cửa lên phố Trường An, ngựa đã bị người chặn lại, Vệ Bình cũng không gào thét, chậm rãi thả bộ phía sau đoàn người, trái lại người đi đường thấy đoàn ngựa tốt, người lại mặc hoa phục, tự động tránh đường.
Muốn ra khỏi cổng thành đều có quy tắc, xuất từ Tây Môn, vào từ Đông môn, Vệ Thiện gặp được Ngụy Nhân Tú bên cạnh Tây Môn, nàng nâng một góc mạng lên: "Tỷ cũng ra khỏi thành sao?""
Ngụy Nhân Tú không mang mạng che, nàng ấy cũng không cần mang, hai ca ca một trái một phải, một người là hung thần, một người là ác sát, kẻ nào dám liếc nhìn nàng một cái, đã bị Ngụy Nhân Kiêu trừng mắt, rất có thể bị dọa sợ tới mức bật ngã.
Ngụy Nhân Kiêu và Vệ Bình thật sự không hợp nhau, Vệ Tu vừa nhìn thấy Ngụy Nân Kiệt đã đau răng, Vệ Thiện cưỡi ngựa chen vào, Ngụy Nhân Kiệt kéo ngựa đi xa vài bước, chỉ thấy muội muội và Vệ Thiện nói chuyện thân mật gần gũi.
Ngụy Nhân Tú đang nhàm chán, vừa thấy Vệ Thiện đã lập tức mỉm cười, tiểu thư nhà khác đều kết bạn đi chơi, chỉ có nàng một mình không có ai mời, còn nghĩ dù sao Vệ Thiện và tỷ muội Dương gia cũng đi chơi với nhau, không ngờ lại gặp được nàng ở đây, cười giòn tan với nàng: "Tấn vương mời ca ca của ta cưỡi ngựa đánh cầu, ta cũng muốn đi xem.""
Ở đây nhiều người khó mà nói chuyện riêng, nàng còn muốn cảm ơn Vệ Thiện vì đã tặng diều tới, còn có chút son phấn cung trang nữa. Vốn phụ thân không chịu nhận, nàng vừa tủi thân một chút, mẫu thân đã đồng ý, phụ thân càng không cần phải nói, bảo nàng đi chọn thứ tốt đáp lễ.
"Trâm hoa muội tặng ta thật xinh đẹp."" Nàng nói thích thì chính là rất thích, không giống như tiểu thư hai nhà Dương gia và Viên gia. Dương Bảo Doanh và Dương Bảo Lệ thế nào cũng phải bơi móc ra chỗ xấu, ví dụ như khắc hoa rất dày, bông hoa quá nhỏ, vàng rất nhẹ. Viên tiểu thư thì không mang vàng bạc trên đầu, trâm ngọc, trâm trúc lại hợp ý nàng hơn, chỉ có Ngụy Nhân Tú, nàng nói thích, thì lập tức cài lên tóc.
Vệ Thiện mỉm cười: "Cái của tỷ vốn là một đôi với muội, muội có một cái là lam bảo thạch."" Còn nói với Ngụy Nhân Tú: "Ca ca đã làm cho muội một cây cung.""
Cung là do Vệ Tu cầm đến, Vệ gia vốn xuất thân từ nghiệp binh, cũng không khó gì, gọi người làm một cây cung nhỏ, rèn một đôi kiếm, Vệ Tu còn tự tay bện cho nàng một cái bia ngắm bắn bằng rơm. Ngay cả Vệ Kính Dung cũng biết một chút, nhưng Vệ Thiện lại không, cũng vì được cô cô nuôi dưỡng chiều chuộng.
Vệ Thiện chưa từng luyện qua, nhưng vẫn ngắm rất chuẩn, trong vòng bốn bước chân quanh tấm bia đều bắn chính xác, ngoài bốn bước chân lập tức không thấy tên cắm vào, cũng là do lực cánh tay chưa tốt thì độ chính xác cũng không cao, Vệ Tu cân nhắc áng chừng cây cung: "Muội về nhà thì luyện bắn thêm, cũng không cầu muội luyện được tay chắc mắt khỏe, có thể kéo cung được ba bốn lần, cũng coi như đủ rồi.""
Cây cung của Vệ Thiện được thiết kế riêng, tính toán đến sự linh hoạt, cầm trong tay lâu, độ chính xác của nàng lập tức không tốt, muốn luyện bắn tên trước tiên phải luyện lực. Chính Nguyên Đế có thể kéo cung 12 lần, Thái tử Tần Hiển mạnh hơn một chút, có thể kéo 13 lần. Về phần Ngụy Khoan, trời sinh thần lực, đến bây giờ cũng không ai biết ông có thể kéo cung nhiều nhất là bao nhiêu lần.
Hai nhi tử Ngụy gia cũng sức lớn giống nhau, ngay cả tay Ngụy Nhân Tú cũng rất có lực, Vệ Tu nói như vậy, là sợ Vệ Thiện vất vả, hắn cũng giống cô cô, cô nương nhà mình cần gì luyện bắn tên.
Ngụy Nhân Kiêu vừa nghe đã hừ một tiếng, Ngụy Khoan cao lớn thô kệch, tên trên tay có thể bắn xa 150 bước. Binh sĩ Ngụy gia đều giỏi cưỡi ngựa bắn cung, việc này lại không phải sở trường của Vệ Bình, nghe thấy hắn làm cho muội muội một cây cung, bật cười ra tiếng trước tiên.
Vệ Bình kiềm nén sự chế giễu, làm như không nghe thấy, muội muội khó khăn lắm mới vui vẻ như vậy, cũng không biết vì sao nàng lại kết giao bằng hữu với Ngụy Nhân Tú. Hai tiểu cô nương ngồi trên lưng ngựa còn trao đổi hà bao gì đó, binh lính giữ thành vừa thấy Vệ Bình đã đi trước dọn đường, để các nàng ra khỏi thành trước.
Đoàn người cưỡi ngựa chậm rãi đi về phía trước, dọc đường ra khỏi thành đều có tiểu thương gánh đòn gánh, bán thức ăn khô, bánh xanh bánh trắng, còn bán diều khung trúc, cái bé nhất cũng lớn cỡ một bàn tay, cầm trong tay, còn cài chuông nhỏ lên, khi diều bay đi còn nghe được tiếng "leng keng"" rung động.
Hoài An, Hoài Nhân bẻ vài nhành liễu non, bện thành ná nhỏ đưa cho Vệ Thiện chơi, hai tiểu cô nương cũng chưa từng được dạo phố, gặp được đòn gánh của người dân bán thứ này thứ kia trên đường cảm thấy hiếu kỳ, Ngụy Nhân Tú còn hỏi: "Người trong thành nhiều như thế, sao không vào bên trong buôn bán?""
Ngụy Nhân Tú không hiểu, Vệ Thiện lại bật cười: "Vào thành phải nộp thuế, ngoại trừ thuế người còn có thuế hàng hóa, hàng trong rổ rá, đòn gánh càng nhiều thì càng phải nộp nhiều. Ví dụ như lấy việc đi bán thịt heo vậy, trong sổ sách có ghi lại thuế thịt, một năm trong thành có bao nhiêu người ăn thịt thì sẽ định ra số thuế tương đương.""
Ngụy Nhân Tú nghe xong ngẩn người, sao nàng lại biết được chuyện đó, cả Vệ Bình và Vệ Tu cũng ngạc nhiên, không ngờ ngay cả chuyện này tiểu muội mình cũng biết.
Vừa muốn hỏi nàng làm sao nàng lại biết chuyện đó, thì phía sau đó truyền đến tiếng quát tháo, một đội nhân mã chạy nhanh qua, sáng sớm có mưa nhỏ, đường đọng nước, Ngụy Nhân Tú yêu kiều kêu một tiếng, kỵ trang trên người đã bị bắn bùn tung tóe.
Ngụy Nhân Kiệt tức giận quay đầu, vừa ra khỏi thành mười trượng, hai bên đường còn có người dân chịu tội, ngoại trừ hàng hóa bên trong, còn có hài tử, chạy trên đường như vậy, cũng không sợ làm ngựa kinh hãi mà làm người bị thương ư.
Trên kỵ trang của Vệ Thiên cũng bị bùn bắn tung tóe, cả mạng che cũng dính một ít, dứt khoát tháo ra, hạ nhân của Vệ gia ngăn tôi tớ đi theo phía sau đoàn ngựa lại, vừa hỏi hóa ra là Dương gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...