Phượng Hoàng Cốt
| 8 |
Mạnh Phó Kiều dừng kiếm thế lại, hầm hầm nhìn Kim Đao Trì: "Thả cậu ấy ra."
Kim Đao Trì chống kim đao xuống đất, thảnh thơi nhìn lại: "Giao Phượng Hoàng Cốt ra đây."
Nghiêm Thập Nhị bật thốt lên lời kịch kinh điển trong phim truyền hình: "Giám đốc, anh không cần lo cho tôi."
Kim Đao Trì quay đầu lại giận mắng: "Câm miệng, Phượng Hoàng Cốt của mày cũng phải giao ra đây."
Nghiêm Thập Nhị nhìn chằm chằm Kim Đao Trì, đột nhiên thụt người xuống, thoát khỏi vòng vây của hai tên vạm vỡ, rồi giơ tay phải lên, nã súng vào một tên trong đó.
Kim Đao Trì trợn mắt há hốc mồm, nhìn về phía Mạnh Phó Kiều: "Đê tiện, tụi mày dĩ nhiên dùng súng."
Mạnh Phó Kiều nghẹn lời: "Mày gọi nhiều người tới đánh lén như vậy còn dám nói người khác đê tiện."
Trong lúc nói chuyện tên vạm vỡ không bị bắn còn lại tính lao về phía Nghiêm Thập Nhị, Mạnh Phó Kiều vội vã xông lên: "Thập Nhị cẩn thận."
Lại thấy ánh mắt Nghiêm Thập Nhị đột nhiên thay đổi, chỉ nòng súng về trước, nã một súng vào Mạnh Phó Kiều.
Mạnh Phó Kiều hoàn toàn không ngờ Nghiêm Thập Nhị sẽ nổ súng với mình, giây phút đó anh dĩ nhiên quên né.
"Đùng—" một tiếng, eo Mạnh Phó Kiều trúng một phát đạn, máu chảy ồ ạt.
Mạnh Phó Kiều khuỵu một chân xuống, không hiểu gì cả ngẩng lên nhìn Nghiêm Thập Nhị: "Tại sao?"
Nghiêm Thập Nhị lộ ra vẻ thờ ơ, hai mắt nhìn xuống đất, cũng không biết biểu cảm trên mặt cậu thế nào, cậu nói: "Tổ tiên tôi ở lúc lâm chung dùng máu lập ra lời thề, nếu hậu nhân của Nghiêm gia gặp được người nhà họ Mạnh, nhất định phải khiến người nhà họ Mạnh đoạn tử tuyệt tôn, trước đây tôi không hiểu vì sao tổ tiên mình lại hận người nhà họ Mạnh như thế, nhưng hiện tại tôi hiểu."
Đường Tam đứng bên cạnh mắng: "Cậu có bệnh hả, hiện tại giết Mạnh Anh Tuấn rồi, còn ai có thể đối phó Kim Đao Trì, bệnh của người nhà họ Nghiêm các cậu mấy trăm năm rồi chưa chữa khỏi ư?"
Nghiêm Thập Nhị khó hiểu nhìn về phía Đường Tam, không rõ ý anh là gì.
Kim Đao Trì cười ha ha: "Trời cũng giúp tao, tụi mày nếu đã không chịu giao Phượng Hoàng Cốt ra, vậy tao dứt khoát giết hết cho xong."
Dứt lời gã vung kim đao lên, bổ về phía Nghiêm Thập Nhị.
Nghiêm Thập Nhị giơ súng bắn gã, nhưng Kim Đao Trì chỉ cười lạnh, dễ như ăn cháo mà dùng kim đao đánh văng viên đạn.
Mắt thấy Kim Đao Trì đã tới trước mặt, tim của Nghiêm Thập Nhị gần như ngừng đập, nào biết Mạnh Phó Kiều bỗng nhiên nhào tới, dùng thân thể của mình bảo vệ Nghiêm Thập Nhị.
"Rẹt——" một cái, kim đao vạch một đường dài sau lưng anh, máu bắn tung toé.
Đường Tam thấy thế lập tức vọt lên, tấn công Kim Đao Trì, nữ thư ký của anh cũng ra tay cản lại đồng bọn của gã.
Nghiêm Thập Nhị nhìn Mạnh Phó Kiều trượt té xuống đất, vội ôm lấy anh.
"Giám đốc, giám đốc..." Nghiêm Thập Nhị đỡ anh tựa vào ngực mình, nói năng lộn xộn, "Tôi muốn giết anh, sao anh còn... còn..."
"Gia... Gia huấn..." Mạnh Phó Kiều cay đắng nở nụ cười, cố sức lấy một cái túi vải trong túi ra đưa cho Nghiêm Thập Nhị, "Tặng cho cậu."
Nghiêm Thập Nhị cầm túi mở ra, chỉ thấy bên trong có một viên thuốc màu đỏ, cậu nhìn về phía Mạnh Phó Kiều, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc: "Nó là?"
Mạnh Phó Kiều hít sâu một hơi, yếu ớt nói: "Năm đó Trì Bá làm hại võ lâm, giang hồ không ai là đối thủ, các đại môn phái dồn dập thỉnh cầu gia chủ Nghiêm gia xuất chiến, nhưng Nghiêm gia lúc đó đã quan bái hầu tước, không muốn nhúng tay vào chuyện võ lâm nữa, tổ tiên của tôi bất đắc dĩ, trộm đi Phượng Cốt của Nghiêm gia, vì chuyện này, cả đời ông ấy không còn mặt mũi nào gặp lại người nhà họ Nghiêm, di huấn của ông ấy là muốn hậu nhân của Mạnh gia, tìm được Hỏa Luyện Đan Sa, trả Phượng Hoàng Cốt lại cho Nghiêm gia..."
Nghiêm Thập Nhị không ngờ chuyện này còn có ẩn tình như vậy, đầu óc cậu trống rỗng, nhìn viên thuốc đó lẩm bẩm: "Hỏa Luyện Đan Sa?"
Mạnh Phó Kiều hổn hển gật đầu, nói: "Tới đời ông nội của tôi đã tìm được Đan Sa, nhưng vẫn không tìm được máu phượng hoàng, ở khi nhìn thấy cậu tôi mới hiểu được, máu phượng hoàng, nhiều đời truyền lại trong nốt ruồi chu sa của Nghiêm gia các cậu... Tôi vốn định, chờ quyết chiến với Kim Đao Trì xong, sẽ trả Phượng Hoàng Cốt lại cho Nghiêm gia..."
Nghiêm Thập Nhị vùi đầu vào hõm cổ Mạnh Phó Kiều, đè thấp giọng hối hận nói: "Xin lỗi."
Màu máu trên mặt Mạnh Phó Kiều đã cạn, anh cố lấy một hơi nói: "Cậu ăn Đan Sa, Phượng Cốt... nguyên vẹn..."
Hai chữ trả lại chưa kịp thốt ra, Nghiêm Thập Nhị đã đứng dậy nhặt lấy thanh nhuyễn kiếm của anh, không hề do dự cắt qua nốt ruồi chu sa trên ngực trái.
Nốt ruồi chu sa vừa rách, máu tươi chảy ra, Nghiêm Thập Nhị cầm viên thuốc màu đỏ dính vào máu, sau đó nhìn Mạnh Phó Kiều, nhét Đan Sa vào miệng anh.
Mạnh Phó Kiều giật mình: "Cậu làm gì..."
Nhưng anh đã không kịp cản lại, Nghiêm Thập Nhị nắm cằm Mạnh Phó Kiều nâng lên, ép anh nuốt Đan Sa vào, rồi ôm lấy anh, dán xương quai xanh của mình vào sát người anh.
Chỉ thấy một ánh vàng bọc lấy hai người họ, một tiếng chim hót thê lương cắt qua bầu trời, lập tức cả thành phố những nơi mắt thường có thể thấy, bầy chim chấn động, tiếng hót vang lên khắp nơi, tựa như kỳ quan.
Cô gái áo đỏ đứng giữa đám người thở dài: "Thiên hàng dị tượng, mau mau chụp lại up lên face." Người nọ chính là bậc thầy bói sao, chưởng môn Hồng Cẩm của Thần Toán Môn.
Lúc này Nghiêm Thập Nhị không còn hơi sức đâu mà tìm Hồng Cẩm tính sổ, ánh sáng trên người tắt dần, Phượng Cốt và Hoàng Cốt hợp lại làm một.
Mạnh Phó Kiều mở mắt ra, vết thương trên người lấy tốc độ mắt thường có thể thấy lành lại, anh đoạt lấy trường kiếm, hét dài một tiếng nhún người nhảy lên, chẳng khác nào đại bằng sải cánh, độ cao nhảy lên bằng chừng ba tầng lầu, sau đó đảo người, hai tay nắm lấy chuôi kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng vào Kim Đao Trì.
Đường Tam vội vàng lui lại, Kim Đao Trì lại không thể né, chỉ có thể giơ đao bảo vệ phần ngực, nhưng khí thế của Mạnh Phó Kiều rất mạnh, quanh người lại dạt ra làn sóng đáng sợ, hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới vạn người tránh lui.
"Xẹt——" một tiếng, mũi kiếm của Mạnh Phó Kiều đâm thủng kim đao, chỉ thẳng vào cuống họng Kim Đao Trì.
Mạnh Phó Kiều đứng trước mặt Kim Đao Trì, vẻ mặt lạnh băng: "Kim Đao Trì, mày còn gì để nói?"
Kim Đao Trì không ngờ mình lại bại một cách dễ dàng không hề hồi hộp như thế, gã sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần, lần này gã ném kim đao, mắng: "Thua thì thua, còn cần nói gì nữa, không phải tự thú à!" Nói xong nhìn tên thuộc hạ bị nữ thư ký cản lại bên cạnh, "Mày, gọi 110."
Tên vạm vỡ ấy lộ ra vẻ đưa đám: "Lão Đại, sao lại bắt em gọi."
Kim Đao Trì giận, tên vạm vỡ lập tức móc điện thoại ra: "Em gọi em gọi."
Mọi người trên sân thượng vừa nghe có cảnh sát tới, vội vã cáo từ, sợ bị gắn cho cái tội tụ tập đánh nhau.
Nghiêm Thập Nhị chạy tới nhìn Mạnh Phó Kiều: "Anh không sao chứ?"
Mạnh Phó Kiều nói: "Cậu tặng Hoàng Cốt cho tôi, tự nhiên là không sao rồi."
Kim Đao Trì khinh bỉ: "Họ Mạnh kìa, mày là ỷ vào mình có giúp đỡ."
Mạnh Phó Kiều lườm gã, giao gã cho Đường Tam, không muốn để ý tới.
"Thập Nhị, từ đây thế gian không còn máu phượng hoàng, cặp Phượng Hoàng Cốt này, tôi cũng không thể trả lại cho Nghiêm gia, cậu không hối hận à?"
"Hối hận chứ, nhưng không có cách nào khác."
...
"Lại nói tôi vốn có Hoàng Cốt nhưng cũng không thể trở thành học bá, xét đến cùng vẫn là thiên phú quan trọng nhất, hơn nữa thế kỷ 21 là thời đại coi trọng khoa học, loại bỏ mê tín."
Mạnh Phó Kiều: "... Cậu có thể nghĩ thông thì tốt rồi."
Ba ngày sau, Nghiêm gia.
"Cho nên con không chỉ không thể lấy lại Phượng Cốt, còn làm mất luôn cả Hoàng Cốt!" Ông Nghiêm lúc thì giận dữ nhìn con trai, lúc thì giận dữ nhìn Mạnh Phó Kiều, quả thật không biết nên dùng ánh mắt giết chết ai trước.
Nghiêm Thập Nhị xòe tay: "Võ lâm hòa bình quan trọng hơn!"
"Con con con, cái thằng bất hiếu này!" Ông Nghiêm gõ đầu Nghiêm Thập Nhị, "Con còn dẫn kẻ thù về nhà nữa, con có nhớ gia huấn của Nghiêm gia chúng ta là gì không!"
Mạnh Phó Kiều vội vã cản ông Nghiêm lại, sợ ông ấy gõ đau Nghiêm Thập Nhị.
"Xin bác trai bớt giận."
"Thả ra, ai là bác trai của cậu hả." Ông Nghiêm hất Mạnh Phó Kiều ra, vốn tính thuận tay gõ anh một cái, nhưng nghĩ tới người trước mắt giờ là võ lâm đệ nhất cao thủ, chỉ có thể bực bội nhịn xuống.
Mạnh Phó Kiều nhìn ông Nghiêm, vẻ mặt trịnh trọng, nói: "Gia huấn của Nghiêm gia cháu đã nghe Thập Nhị nói rồi, thế nên bắt đầu từ bây giờ, cháu sẽ dùng cả cuộc đời này để bảo vệ Thập Nhị, không cưới vợ sinh con, chờ cháu trăm tuổi, dòng dõi nhà họ Mạnh của cháu sẽ chặt đứt, Thập Nhị tự nhiên cũng coi như là hoàn thành gia huấn của Nghiêm gia rồi."
Ông Nghiêm không ngờ Mạnh Phó Kiều sẽ làm ra quyết định này, giây phút này ông không biết mình nên nói gì tiếp, chỉ có thể sững sờ nhìn anh.
Nghiêm Thập Nhị cũng kinh ngạc: "Anh nói thật đó à?"
Mạnh Phó Kiều nói: "Di huấn của tổ tiên, Phượng Hoàng Cốt nguyên vẹn trả lại cho Nghiêm gia, hậu nhân Mạnh gia cam nguyện chấp nhận bất cứ sự trừng phạt nào của Nghiêm gia."
Nghiêm Thập Nhị kéo tay anh: "Đã là chuyện của mấy trăm năm trước rồi, anh không cần..."
Mạnh Phó Kiều bật cười nhìn cậu: "Cậu có thể ở lúc nguy nan không hề do dự tặng Hoàng Cốt cho tôi, tôi dùng cả đời để bảo vệ cậu cũng là chuyện đương nhiên."
Ông Nghiêm giơ tay đỡ trán: "Thôi, hai đứa đi đi, để cha yên lặng cái."
Nghiêm Thập Nhị vỗ vai cha mình: "Cha à, lần sau con về ăn cơm, trong nhà nhớ chuẩn bị thêm một bộ bát đũa."
Dứt lời cậu cùng Mạnh Phó Kiều nhìn nhau nở nụ cười, đi ra khỏi cửa.
END
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...